Tác giả:

Trắng. Tất cả đều là màu trắng. Khoảng không gian trắng thực sự là bao la, là vô tận. Nói văn hoa một chút, là tinh khôi, sạch sẽ; nói toạc ra, là trống trơn. Một căn nhà hoang, ''gió lùa cửa trước rước ra cửa sau'', kẻ thích thì nói sạch sẽ, kẻ thực tế thì nói trống vắng, tan hoang. Nữ quỷ tự nhận mình là kẻ thực tế đó. Nhìn không gian này mà tự kỉ, cũng chẳng biết đã bao nhiêu lần. Hồi trước chán cũng có đếm đó, quỷ mà, rất rảnh rỗi, rảnh đến mức làm cái việc nhàm chán như vậy. Dù sao cũng chết rồi, có rất nhiều thời gian. Sau khi đếm được hơn chín trăm gì đó, lại chán, lại bỏ. Ngày đó đến nay, cũng được hai chục năm đi. Cái không gian này, không phải quá khái quát sự tồn tại của nữ quỷ từ khi chết đến giờ sao? Thế giới sau khi chết đi, không phải là màu đen, huyền bí, tối tăm; mà ngược lại, đó là màu trắng, trắng đến tinh tươm, mà trắng đến ghê rợn. Ít nhất, màu đen, làm người ta suy nghĩ trong nó là ẩn chứa thứ gì đó, bí ẩn. Còn màu trắng, là sự rõ ràng, rõ ràng nhất để nhận ra…

Truyện chữ