Tôi- một con người là fan của những câu chuyện ngôn tình, nhưng thật sự phải nói truyện ngôn tình gần như là những câu chuyện vớ vẩn và hư cấu của cuộc đời. "Don't leave me!!!! Don't leave me!!!" tôi ngáp một hơi dài và tự nhủ gần như cuốn truyện ngôn tình nào cũng thế luôn luôn cứ một mô típ giống hệt nhau khiến cho tôi cảm thấy thật chán nản. Tôi ngẩng mặt lên và bắt đầu nhìn ngắm sao cuộc đời này nó cứ lặp đi lặp lại chẳng cho tôi một chút gì đó màu sắc ?Tôi thở một hơi dài. Sức học tôi cứ như thế. IQ 130 làm gì chứ phải có chút khởi sắc cho cuộc sống muôn màu muôn vẻ một chút chứ như: học hành sút đi! Đi học muộn? Aizzz mấy chuyện đấy tôi đã làm đi làm lại đến hàng trăm lần liền rồi. Chán gần chết. Làm loạn fb? Tôi đây sao có gan, bảo toàn tính mạng hơn hết, dễ mất mạng như chơi! Aizzzz.... Thật là chán quá đi! _Hoàng Mỹ Anh! Em lại làm gì ở đây?- một giọng nói vang lên. Tôi quay mặt lại đằng sau. à tôi biết là ai rồi. Thầy giáo chủ nhiệm già lớp tôi với sức mạnh công phá của loa…
Tác giả: