Tác giả:

Nó là cô bé 18 tuổi ngốc nhưng học võ thì rất là giỏi, gia đình rất giàu có nhưng bởi vì cô ngốc không được tích sự gì cả nên ai ai cũng không ưa nó. Nó tuy ngốc ngốc nhưng tâm hồn rất trong sáng vui tươi không chứa tạp chất. Hôm nay trời trong xanh nó đi lung tung hóng nó thì thấy 1 đám người áo đen bắt hai đứa trẻ đang kêu gào thấy vậy cô liền tiến tới - Này mấy người định làm gì 2 đứa bé Nó tỏ ra vẻ anh hùng - Mau cút một người trong đám áo đen lên tiếng - Cút cũng được nhưng hãy để hai đứa nhỏ lại Nó cứng giọng. Lúc đầu nó định qua đó xem sao nhưng khi thấy hai đứa mũn mĩm đáng yêu nó không kìm lòng thích thú muốn cứu hai đứa bé ra để chơi cùng mình - Mau đứa bọn chúng vào xe Tên đó lại ra lệnh cho bọn đàn em không thèm để ý đến lời nói của nó. Xem lời nó như gió thôi bên tai khiến nó tức điên lên không gần ngại xông vào cướp lấy 2 đứa bé. Nó tiến lại cái người đang áo đen đang giữ đứa bé gần đó nó không ngần ngại đá cước vào bên cổ của người áo đen đó và cướp lại lại được thằng…

Chương 11

Mẹ Bảo Mẫu Của Con TôiTác giả: Tiểu Hy TửNó là cô bé 18 tuổi ngốc nhưng học võ thì rất là giỏi, gia đình rất giàu có nhưng bởi vì cô ngốc không được tích sự gì cả nên ai ai cũng không ưa nó. Nó tuy ngốc ngốc nhưng tâm hồn rất trong sáng vui tươi không chứa tạp chất. Hôm nay trời trong xanh nó đi lung tung hóng nó thì thấy 1 đám người áo đen bắt hai đứa trẻ đang kêu gào thấy vậy cô liền tiến tới - Này mấy người định làm gì 2 đứa bé Nó tỏ ra vẻ anh hùng - Mau cút một người trong đám áo đen lên tiếng - Cút cũng được nhưng hãy để hai đứa nhỏ lại Nó cứng giọng. Lúc đầu nó định qua đó xem sao nhưng khi thấy hai đứa mũn mĩm đáng yêu nó không kìm lòng thích thú muốn cứu hai đứa bé ra để chơi cùng mình - Mau đứa bọn chúng vào xe Tên đó lại ra lệnh cho bọn đàn em không thèm để ý đến lời nói của nó. Xem lời nó như gió thôi bên tai khiến nó tức điên lên không gần ngại xông vào cướp lấy 2 đứa bé. Nó tiến lại cái người đang áo đen đang giữ đứa bé gần đó nó không ngần ngại đá cước vào bên cổ của người áo đen đó và cướp lại lại được thằng… Sau khi ba mẹ con trốn được ra khỏi bệnh viện thì tung tăng hát véo von trên con đường đầy bóng cây mát nhìn thật giống con nhoi nhoi giữa đường phố vậy đối lập hoàn toàn cảnh đường phố tĩnh lặng- Mẹ giờ chúng ta về nhà hay là đi đâu?Kun nhanh nhảu lên tiếng hỏi nếu trở về nhà Nam Cung chẳng khác đã trốn rồi còn quay lại- Con ngốc sao bây giờ về thì có khác nào phải nằm như trong cái tù giam bệnh viên kia khôngNó véo nhẹ mũi của cậu bé nói đầy vẻ hiểu biết- Vậy bây giờ chúng ta về ngôi nhà kém xinh xắn đó hả mẹ?Bu mẳt sáng rực hỏi nó- Đương nhiên không về đó thì chúng ta ở gầm cầu sao. Đi nhanh lên sắp tới nơi rồiNó nói cả hai cô cậu hèo reo chạy vèo lên trước và đích chính là ngôi nhà kem đó cũng là vương quốc bánh ngọt và kem của hai cậu béTại công ty NAm Cung- RING! RING! RING!- aloAnh nhắc máy- Ngài chính là người giám hộ của bệnh nhân Diệp Đồngbệnh viện gọi tới báo cáo tình hình- Phải, các người là...- Chúng tôi là bác sĩ điều trị cho Diệp Đồng tiểu thư- Cô ấy có chuyện gì sao?- Dạ! Là do bệnh viện viên kiểm soát không nghiêm tiểu thư đã trốn viện rồi- Tôi biết rồi. TÚTSau câu nói chính là tiếng tắt máy. Anh nói có vẻ đã biết trước những việc này sẽ xảy ra vì đứng trên lập trường ham chơi hiếu động như nó thì khó mà nằm im được một chỗ- Có chuyện gì sao? Bác sĩ gọi điện tới sao?- Đồng Đồng bỏ trốnAnh nói rất ư là thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra- SAO! Đồng Đồng bỏ trốn mà cậu bình thản như thế chẳng nhẽ cậu không quan tâm gì tới em ấy sao?Vũ hơi hơi tức giận vì thái độ của anh khi nhắc tới tên nó mà lại thản nhiên như vậy- Yên tâm Đồng Đồng hiện giờ đang ở nhà ở nhà của cô nhóc đóAnh nở nụ cười nhạt ngẩng đầu lên nói với Vũ- Sao cậu biết là cô nhóc ở đóVũ thật sự tò mò vì sao anh lại biết- Tâm linh tương thôngAnh vỗ vai Vũ rồi đi họpỞ ngôi nhà màu kem- HÁT Xì! khốn khiếp thằng cha nào nhắc tới mình vậy- Mẹ bị cảm sao?Bu lo lắng hỏi- HAy chúng ta quay lại việnKun đưa ra ý tưởng- Á! COn bị khùng sao khó khăn lắm mới có thể trốn ngu à mà quay lại đó. Chúng ta vô nhà thôiNói xong cả 3 vô nhà nằm bệt xuống ghế sopha nghỉ ngơi- Cuối cùng cũng được nghỉ ngơi rồi mỏi mệt quáKun hét lên rồi nằm ngục ngủ luôn- Chúng ta cũng ngủ thôiNó cũng nằm bệt lắn ra ngủ- Hai người đều ngủ thì con phải làm saoBu bực lôi lôi anh trai mình dậy- Em để yên để anh ngủ ra chỗ khác chơi điKun đuổi không thương tiếc chỉ vì Bu phá giấc ngủ của cậu bé- Mẹ dậy chơi với BuLôi không được anh hai Bu quay sang noi nó- Yên nào con tự chơi một mình mẹ muốn ngủBù một lần nữa bị đuổi đi vì phá rối trật tự giấc ngủ. Cô bé ấm ức rồi cũng lăn ra ngủ luônTại bang Tước Vũ- Mọi chuyện chuẩn bị tới đâu rồiVũ lên tiếng hỏi vì gần đây Vũ phải tự mình xuất trận mang những lô hàng quan trọng tới giao dịch- Mọi chuyện đã chuẩn bị xong đang chờ lệnh xuất phátMột tên thuộc hạ cung kính cúi người bẩn báo- Rất tốt Nó với anh em lô hàng này có giá trị không nhỏ cẩn thận không được bất lỳ sai sót nào nghe chưaVũ lạnh lùng ra hàng loạt lệnhp/s: Liệu lần giao dịch sẽ thành công hay là thất bại, còn về phía nó thì sẽ quậy phá thêm gì nữa khiến cho Anh phải đâu. Anh từng nghỉ rằng Anh lấy vợ hay là anh nhận con nuôi vậy,,,,

Sau khi ba mẹ con trốn được ra khỏi bệnh viện thì tung tăng hát véo von trên con đường đầy bóng cây mát nhìn thật giống con nhoi nhoi giữa đường phố vậy đối lập hoàn toàn cảnh đường phố tĩnh lặng- Mẹ giờ chúng ta về nhà hay là đi đâu?

Kun nhanh nhảu lên tiếng hỏi nếu trở về nhà Nam Cung chẳng khác đã trốn rồi còn quay lại

- Con ngốc sao bây giờ về thì có khác nào phải nằm như trong cái tù giam bệnh viên kia không

Nó véo nhẹ mũi của cậu bé nói đầy vẻ hiểu biết

- Vậy bây giờ chúng ta về ngôi nhà kém xinh xắn đó hả mẹ?

Bu mẳt sáng rực hỏi nó

- Đương nhiên không về đó thì chúng ta ở gầm cầu sao. Đi nhanh lên sắp tới nơi rồi

Nó nói cả hai cô cậu hèo reo chạy vèo lên trước và đích chính là ngôi nhà kem đó cũng là vương quốc bánh ngọt và kem của hai cậu bé

Tại công ty NAm Cung

- RING! RING! RING!

- alo

Anh nhắc máy

- Ngài chính là người giám hộ của bệnh nhân Diệp Đồng

bệnh viện gọi tới báo cáo tình hình

- Phải, các người là...

- Chúng tôi là bác sĩ điều trị cho Diệp Đồng tiểu thư

- Cô ấy có chuyện gì sao?

- Dạ! Là do bệnh viện viên kiểm soát không nghiêm tiểu thư đã trốn viện rồi

- Tôi biết rồi. TÚT

Sau câu nói chính là tiếng tắt máy. Anh nói có vẻ đã biết trước những việc này sẽ xảy ra vì đứng trên lập trường ham chơi hiếu động như nó thì khó mà nằm im được một chỗ

- Có chuyện gì sao? Bác sĩ gọi điện tới sao?

- Đồng Đồng bỏ trốn

Anh nói rất ư là thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra

- SAO! Đồng Đồng bỏ trốn mà cậu bình thản như thế chẳng nhẽ cậu không quan tâm gì tới em ấy sao?

Vũ hơi hơi tức giận vì thái độ của anh khi nhắc tới tên nó mà lại thản nhiên như vậy

- Yên tâm Đồng Đồng hiện giờ đang ở nhà ở nhà của cô nhóc đó

Anh nở nụ cười nhạt ngẩng đầu lên nói với Vũ

- Sao cậu biết là cô nhóc ở đó

Vũ thật sự tò mò vì sao anh lại biết

- Tâm linh tương thông

Anh vỗ vai Vũ rồi đi họp

Ở ngôi nhà màu kem

- HÁT Xì! khốn khiếp thằng cha nào nhắc tới mình vậy

- Mẹ bị cảm sao?

Bu lo lắng hỏi

- HAy chúng ta quay lại viện

Kun đưa ra ý tưởng

- Á! COn bị khùng sao khó khăn lắm mới có thể trốn ngu à mà quay lại đó. Chúng ta vô nhà thôi

Nói xong cả 3 vô nhà nằm bệt xuống ghế sopha nghỉ ngơi

- Cuối cùng cũng được nghỉ ngơi rồi mỏi mệt quá

Kun hét lên rồi nằm ngục ngủ luôn

- Chúng ta cũng ngủ thôi

Nó cũng nằm bệt lắn ra ngủ

- Hai người đều ngủ thì con phải làm sao

Bu bực lôi lôi anh trai mình dậy

- Em để yên để anh ngủ ra chỗ khác chơi đi

Kun đuổi không thương tiếc chỉ vì Bu phá giấc ngủ của cậu bé

- Mẹ dậy chơi với Bu

Lôi không được anh hai Bu quay sang noi nó

- Yên nào con tự chơi một mình mẹ muốn ngủ

Bù một lần nữa bị đuổi đi vì phá rối trật tự giấc ngủ. Cô bé ấm ức rồi cũng lăn ra ngủ luôn

Tại bang Tước Vũ

- Mọi chuyện chuẩn bị tới đâu rồi

Vũ lên tiếng hỏi vì gần đây Vũ phải tự mình xuất trận mang những lô hàng quan trọng tới giao dịch

- Mọi chuyện đã chuẩn bị xong đang chờ lệnh xuất phát

Một tên thuộc hạ cung kính cúi người bẩn báo

- Rất tốt Nó với anh em lô hàng này có giá trị không nhỏ cẩn thận không được bất lỳ sai sót nào nghe chưa

Vũ lạnh lùng ra hàng loạt lệnh

p/s: Liệu lần giao dịch sẽ thành công hay là thất bại, còn về phía nó thì sẽ quậy phá thêm gì nữa khiến cho Anh phải đâu. Anh từng nghỉ rằng Anh lấy vợ hay là anh nhận con nuôi vậy,,,,

Mẹ Bảo Mẫu Của Con TôiTác giả: Tiểu Hy TửNó là cô bé 18 tuổi ngốc nhưng học võ thì rất là giỏi, gia đình rất giàu có nhưng bởi vì cô ngốc không được tích sự gì cả nên ai ai cũng không ưa nó. Nó tuy ngốc ngốc nhưng tâm hồn rất trong sáng vui tươi không chứa tạp chất. Hôm nay trời trong xanh nó đi lung tung hóng nó thì thấy 1 đám người áo đen bắt hai đứa trẻ đang kêu gào thấy vậy cô liền tiến tới - Này mấy người định làm gì 2 đứa bé Nó tỏ ra vẻ anh hùng - Mau cút một người trong đám áo đen lên tiếng - Cút cũng được nhưng hãy để hai đứa nhỏ lại Nó cứng giọng. Lúc đầu nó định qua đó xem sao nhưng khi thấy hai đứa mũn mĩm đáng yêu nó không kìm lòng thích thú muốn cứu hai đứa bé ra để chơi cùng mình - Mau đứa bọn chúng vào xe Tên đó lại ra lệnh cho bọn đàn em không thèm để ý đến lời nói của nó. Xem lời nó như gió thôi bên tai khiến nó tức điên lên không gần ngại xông vào cướp lấy 2 đứa bé. Nó tiến lại cái người đang áo đen đang giữ đứa bé gần đó nó không ngần ngại đá cước vào bên cổ của người áo đen đó và cướp lại lại được thằng… Sau khi ba mẹ con trốn được ra khỏi bệnh viện thì tung tăng hát véo von trên con đường đầy bóng cây mát nhìn thật giống con nhoi nhoi giữa đường phố vậy đối lập hoàn toàn cảnh đường phố tĩnh lặng- Mẹ giờ chúng ta về nhà hay là đi đâu?Kun nhanh nhảu lên tiếng hỏi nếu trở về nhà Nam Cung chẳng khác đã trốn rồi còn quay lại- Con ngốc sao bây giờ về thì có khác nào phải nằm như trong cái tù giam bệnh viên kia khôngNó véo nhẹ mũi của cậu bé nói đầy vẻ hiểu biết- Vậy bây giờ chúng ta về ngôi nhà kém xinh xắn đó hả mẹ?Bu mẳt sáng rực hỏi nó- Đương nhiên không về đó thì chúng ta ở gầm cầu sao. Đi nhanh lên sắp tới nơi rồiNó nói cả hai cô cậu hèo reo chạy vèo lên trước và đích chính là ngôi nhà kem đó cũng là vương quốc bánh ngọt và kem của hai cậu béTại công ty NAm Cung- RING! RING! RING!- aloAnh nhắc máy- Ngài chính là người giám hộ của bệnh nhân Diệp Đồngbệnh viện gọi tới báo cáo tình hình- Phải, các người là...- Chúng tôi là bác sĩ điều trị cho Diệp Đồng tiểu thư- Cô ấy có chuyện gì sao?- Dạ! Là do bệnh viện viên kiểm soát không nghiêm tiểu thư đã trốn viện rồi- Tôi biết rồi. TÚTSau câu nói chính là tiếng tắt máy. Anh nói có vẻ đã biết trước những việc này sẽ xảy ra vì đứng trên lập trường ham chơi hiếu động như nó thì khó mà nằm im được một chỗ- Có chuyện gì sao? Bác sĩ gọi điện tới sao?- Đồng Đồng bỏ trốnAnh nói rất ư là thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra- SAO! Đồng Đồng bỏ trốn mà cậu bình thản như thế chẳng nhẽ cậu không quan tâm gì tới em ấy sao?Vũ hơi hơi tức giận vì thái độ của anh khi nhắc tới tên nó mà lại thản nhiên như vậy- Yên tâm Đồng Đồng hiện giờ đang ở nhà ở nhà của cô nhóc đóAnh nở nụ cười nhạt ngẩng đầu lên nói với Vũ- Sao cậu biết là cô nhóc ở đóVũ thật sự tò mò vì sao anh lại biết- Tâm linh tương thôngAnh vỗ vai Vũ rồi đi họpỞ ngôi nhà màu kem- HÁT Xì! khốn khiếp thằng cha nào nhắc tới mình vậy- Mẹ bị cảm sao?Bu lo lắng hỏi- HAy chúng ta quay lại việnKun đưa ra ý tưởng- Á! COn bị khùng sao khó khăn lắm mới có thể trốn ngu à mà quay lại đó. Chúng ta vô nhà thôiNói xong cả 3 vô nhà nằm bệt xuống ghế sopha nghỉ ngơi- Cuối cùng cũng được nghỉ ngơi rồi mỏi mệt quáKun hét lên rồi nằm ngục ngủ luôn- Chúng ta cũng ngủ thôiNó cũng nằm bệt lắn ra ngủ- Hai người đều ngủ thì con phải làm saoBu bực lôi lôi anh trai mình dậy- Em để yên để anh ngủ ra chỗ khác chơi điKun đuổi không thương tiếc chỉ vì Bu phá giấc ngủ của cậu bé- Mẹ dậy chơi với BuLôi không được anh hai Bu quay sang noi nó- Yên nào con tự chơi một mình mẹ muốn ngủBù một lần nữa bị đuổi đi vì phá rối trật tự giấc ngủ. Cô bé ấm ức rồi cũng lăn ra ngủ luônTại bang Tước Vũ- Mọi chuyện chuẩn bị tới đâu rồiVũ lên tiếng hỏi vì gần đây Vũ phải tự mình xuất trận mang những lô hàng quan trọng tới giao dịch- Mọi chuyện đã chuẩn bị xong đang chờ lệnh xuất phátMột tên thuộc hạ cung kính cúi người bẩn báo- Rất tốt Nó với anh em lô hàng này có giá trị không nhỏ cẩn thận không được bất lỳ sai sót nào nghe chưaVũ lạnh lùng ra hàng loạt lệnhp/s: Liệu lần giao dịch sẽ thành công hay là thất bại, còn về phía nó thì sẽ quậy phá thêm gì nữa khiến cho Anh phải đâu. Anh từng nghỉ rằng Anh lấy vợ hay là anh nhận con nuôi vậy,,,,

Chương 11