Nó là cô bé 18 tuổi ngốc nhưng học võ thì rất là giỏi, gia đình rất giàu có nhưng bởi vì cô ngốc không được tích sự gì cả nên ai ai cũng không ưa nó. Nó tuy ngốc ngốc nhưng tâm hồn rất trong sáng vui tươi không chứa tạp chất. Hôm nay trời trong xanh nó đi lung tung hóng nó thì thấy 1 đám người áo đen bắt hai đứa trẻ đang kêu gào thấy vậy cô liền tiến tới - Này mấy người định làm gì 2 đứa bé Nó tỏ ra vẻ anh hùng - Mau cút một người trong đám áo đen lên tiếng - Cút cũng được nhưng hãy để hai đứa nhỏ lại Nó cứng giọng. Lúc đầu nó định qua đó xem sao nhưng khi thấy hai đứa mũn mĩm đáng yêu nó không kìm lòng thích thú muốn cứu hai đứa bé ra để chơi cùng mình - Mau đứa bọn chúng vào xe Tên đó lại ra lệnh cho bọn đàn em không thèm để ý đến lời nói của nó. Xem lời nó như gió thôi bên tai khiến nó tức điên lên không gần ngại xông vào cướp lấy 2 đứa bé. Nó tiến lại cái người đang áo đen đang giữ đứa bé gần đó nó không ngần ngại đá cước vào bên cổ của người áo đen đó và cướp lại lại được thằng…
Chương 12: Ba tiểu quái ma ranh 1
Mẹ Bảo Mẫu Của Con TôiTác giả: Tiểu Hy TửNó là cô bé 18 tuổi ngốc nhưng học võ thì rất là giỏi, gia đình rất giàu có nhưng bởi vì cô ngốc không được tích sự gì cả nên ai ai cũng không ưa nó. Nó tuy ngốc ngốc nhưng tâm hồn rất trong sáng vui tươi không chứa tạp chất. Hôm nay trời trong xanh nó đi lung tung hóng nó thì thấy 1 đám người áo đen bắt hai đứa trẻ đang kêu gào thấy vậy cô liền tiến tới - Này mấy người định làm gì 2 đứa bé Nó tỏ ra vẻ anh hùng - Mau cút một người trong đám áo đen lên tiếng - Cút cũng được nhưng hãy để hai đứa nhỏ lại Nó cứng giọng. Lúc đầu nó định qua đó xem sao nhưng khi thấy hai đứa mũn mĩm đáng yêu nó không kìm lòng thích thú muốn cứu hai đứa bé ra để chơi cùng mình - Mau đứa bọn chúng vào xe Tên đó lại ra lệnh cho bọn đàn em không thèm để ý đến lời nói của nó. Xem lời nó như gió thôi bên tai khiến nó tức điên lên không gần ngại xông vào cướp lấy 2 đứa bé. Nó tiến lại cái người đang áo đen đang giữ đứa bé gần đó nó không ngần ngại đá cước vào bên cổ của người áo đen đó và cướp lại lại được thằng… Hừng đông sáng hôm sau, nó bị cơn đói bụng làm cho thức giấc, tiếng trống bụng biểu tình khiến cho nó thật sự rất bực mình. Nó biết, hôm qua trốn viện nó với hai bảo bối đang ngủ say không biết đói chết thế nào. Vì quá quá đói không thể ngủ tiếp nó quyết định xuống giường vệ sinh cá nhân, thay quần áo và đi mua chút gì đó cho ba người ăn... Sau khi nó đi được chưa lâu thì hai tiểu bảo bối thức dậy không thấy nó đâu liền hốt hoảng- Anh! Mẹ dễ thương của em đâu rồi? Không phải mẹ dễ thương bị mấy bác sĩ trong bệnh viên đó bắt rồi chứ?...vân vân...mây mâyNhững câu hỏi của bé Bu thật " hóc búa" khiến cho cậu anh trai cũng méo mặt- Bu em xem phim viễn tưởng quá! Chắc mẹ dễ thương của em đi mua đồ ăn thôi, chúng ta từ hôm qua chưa ăn gì màBé Kun xoa đầu cô nhóc trấn an- Thế mẹ đi mua đồ ăn không bị người sói ăn thịt chứ? Không mẹ dễ thương không thể chết huhu...oa..oa-"....."Nhóc Kun thật sự bó tay với cô em gái này. Không biết nên nói gì nữa. Bé thật sự, thật sự không thể chịu nổi mỗi khi Bu nổi hứng hỏi những câu như là " bị người sói ăn thịt" hoặc là bị kẻ cướp bắt cóc-" Mẹ trẻ tôi à, em có thể cho anh sống được không"Vừa dứt xong suy nghĩ, không biết là ông trời giúp bé hay là tác giả giúp thì nó đã mua đồ ăn về, Kun thầm mừng-" Được sống rồi"- Kun Bu dậy rồi sao đánh răng rửa mặt rồi xuống ăn xong chúng đến công ty ba hai nhócNó bế bé Bu đến phòng tắm để cho bé vệ sinh- Thì ra mẹ đi mua đồ ăn như anh kun nói thật, làm Bu cứ tưởng mẹ đã bị người sói ăn thịt rồi chứBu vuốt ngực giống kiểu an tâm rồi, động tác đó khiến cho nó là bé Kun không khỏi muốn ngất trên giàn quất- Ha ha người sai làm sao đánh lại mẹ dễ thương của Bu chứ " Nhóc có trí tưởng tượng thật độc đáo"- Nhanh đi anh đói rồi em muốn chúng ta chết khô vì đói sao?Kun méo miệng kéo em gái bé bỏng đáng yêu chết người của mình vô đánh răng rửa mặt. Đến cuối cùng thì cô nhóc mới chịu trở lại bình thường để cho trời đất có thể chan hòa mâu thân và đại ca cũng bớt méo miệng hơn vì những câu hỏi quá hóc búa khiến con người ta phải câm nín này của cô bé- Mẹ tý nữa chúng ta tới công ty ba ba đại nhân chứ?Vâng lại thêm một câu hỏi nữa từ tiểu công chúa này- Đương nhiên sẽ đến nếu có thứ đồ chơi tốt cho chúng ta chơiNó vừa thản nhiên ăn uống mà đáp lại- Không chán đâu! Vì có rất nhiều thứ cho chúng ta chơi hỏng thì ba ba đại nhân sẽ mua cái mới nhaBu tiếp túc lên tiếng chỉ vì câu nó có nhiều thứ để chơi mắt nó đã sáng lên như ngàn vi sao sáng trên vũ trụ rộng lớn vậy. Suốt bữa sáng nó với bé Bu bàn, liệt kê hết những thứ có thể chơi trong cái công ty nhà Nam Cung còn tiểu hoàng tử của chúng thầm cầu mong mọi đồ đạc trong côn ty sẽ bình an vô sự- " Ba người thật tội quá, thôi mà kệ ăn đã. Baba người bảo trọng nhé"- À đúng rồi tý nữa chúng ta đi chơi một chút chứ?Trong đầu nó đột nhiên có ý kiến liền nhanh nhảu nói không kẻo nguội- Được.. được chúng ta đi đâu vậy mẹ?- Hi...hi chơi trò chơi mạo hiểm hắc hắc thật là thú vị nhaNó cười và hưng phấn khiến hai đứa nhóc có chút rợn rợn người- Được ăn xong chúng đi luôn Bu cũng muốn chơi thử- Còn Kun thì sao?- Con thế nào cũng được- Yeah!Vậy là quyết định đã định đoạt chơi trò mạo hiểm, trong khi đó trong lòng Kun có chút hơi bất an, Không phải bất an về bị ám sát hay gì mà là bất an không biết lỗ tai mình có bị ảnh hưởng hay không, khi cả hai " sư tử hống" cùng hét một lúc- " Trời ơi! Cứu con đi"
Hừng đông sáng hôm sau, nó bị cơn đói bụng làm cho thức giấc, tiếng trống bụng biểu tình khiến cho nó thật sự rất bực mình. Nó biết, hôm qua trốn viện nó với hai bảo bối đang ngủ say không biết đói chết thế nào. Vì quá quá đói không thể ngủ tiếp nó quyết định xuống giường vệ sinh cá nhân, thay quần áo và đi mua chút gì đó cho ba người ăn... Sau khi nó đi được chưa lâu thì hai tiểu bảo bối thức dậy không thấy nó đâu liền hốt hoảng
- Anh! Mẹ dễ thương của em đâu rồi? Không phải mẹ dễ thương bị mấy bác sĩ trong bệnh viên đó bắt rồi chứ?...vân vân...mây mây
Những câu hỏi của bé Bu thật " hóc búa" khiến cho cậu anh trai cũng méo mặt
- Bu em xem phim viễn tưởng quá! Chắc mẹ dễ thương của em đi mua đồ ăn thôi, chúng ta từ hôm qua chưa ăn gì mà
Bé Kun xoa đầu cô nhóc trấn an
- Thế mẹ đi mua đồ ăn không bị người sói ăn thịt chứ? Không mẹ dễ thương không thể chết huhu...oa..oa
-"....."
Nhóc Kun thật sự bó tay với cô em gái này. Không biết nên nói gì nữa. Bé thật sự, thật sự không thể chịu nổi mỗi khi Bu nổi hứng hỏi những câu như là " bị người sói ăn thịt" hoặc là bị kẻ cướp bắt cóc
-" Mẹ trẻ tôi à, em có thể cho anh sống được không"
Vừa dứt xong suy nghĩ, không biết là ông trời giúp bé hay là tác giả giúp thì nó đã mua đồ ăn về, Kun thầm mừng
-" Được sống rồi"
- Kun Bu dậy rồi sao đánh răng rửa mặt rồi xuống ăn xong chúng đến công ty ba hai nhóc
Nó bế bé Bu đến phòng tắm để cho bé vệ sinh
- Thì ra mẹ đi mua đồ ăn như anh kun nói thật, làm Bu cứ tưởng mẹ đã bị người sói ăn thịt rồi chứ
Bu vuốt ngực giống kiểu an tâm rồi, động tác đó khiến cho nó là bé Kun không khỏi muốn ngất trên giàn quất
- Ha ha người sai làm sao đánh lại mẹ dễ thương của Bu chứ " Nhóc có trí tưởng tượng thật độc đáo"
- Nhanh đi anh đói rồi em muốn chúng ta chết khô vì đói sao?
Kun méo miệng kéo em gái bé bỏng đáng yêu chết người của mình vô đánh răng rửa mặt. Đến cuối cùng thì cô nhóc mới chịu trở lại bình thường để cho trời đất có thể chan hòa mâu thân và đại ca cũng bớt méo miệng hơn vì những câu hỏi quá hóc búa khiến con người ta phải câm nín này của cô bé
- Mẹ tý nữa chúng ta tới công ty ba ba đại nhân chứ?
Vâng lại thêm một câu hỏi nữa từ tiểu công chúa này
- Đương nhiên sẽ đến nếu có thứ đồ chơi tốt cho chúng ta chơi
Nó vừa thản nhiên ăn uống mà đáp lại
- Không chán đâu! Vì có rất nhiều thứ cho chúng ta chơi hỏng thì ba ba đại nhân sẽ mua cái mới nha
Bu tiếp túc lên tiếng chỉ vì câu nó có nhiều thứ để chơi mắt nó đã sáng lên như ngàn vi sao sáng trên vũ trụ rộng lớn vậy. Suốt bữa sáng nó với bé Bu bàn, liệt kê hết những thứ có thể chơi trong cái công ty nhà Nam Cung còn tiểu hoàng tử của chúng thầm cầu mong mọi đồ đạc trong côn ty sẽ bình an vô sự
- " Ba người thật tội quá, thôi mà kệ ăn đã. Baba người bảo trọng nhé"
- À đúng rồi tý nữa chúng ta đi chơi một chút chứ?
Trong đầu nó đột nhiên có ý kiến liền nhanh nhảu nói không kẻo nguội
- Được.. được chúng ta đi đâu vậy mẹ?
- Hi...hi chơi trò chơi mạo hiểm hắc hắc thật là thú vị nha
Nó cười và hưng phấn khiến hai đứa nhóc có chút rợn rợn người
- Được ăn xong chúng đi luôn Bu cũng muốn chơi thử
- Còn Kun thì sao?
- Con thế nào cũng được
- Yeah!
Vậy là quyết định đã định đoạt chơi trò mạo hiểm, trong khi đó trong lòng Kun có chút hơi bất an, Không phải bất an về bị ám sát hay gì mà là bất an không biết lỗ tai mình có bị ảnh hưởng hay không, khi cả hai " sư tử hống" cùng hét một lúc
- " Trời ơi! Cứu con đi"
Mẹ Bảo Mẫu Của Con TôiTác giả: Tiểu Hy TửNó là cô bé 18 tuổi ngốc nhưng học võ thì rất là giỏi, gia đình rất giàu có nhưng bởi vì cô ngốc không được tích sự gì cả nên ai ai cũng không ưa nó. Nó tuy ngốc ngốc nhưng tâm hồn rất trong sáng vui tươi không chứa tạp chất. Hôm nay trời trong xanh nó đi lung tung hóng nó thì thấy 1 đám người áo đen bắt hai đứa trẻ đang kêu gào thấy vậy cô liền tiến tới - Này mấy người định làm gì 2 đứa bé Nó tỏ ra vẻ anh hùng - Mau cút một người trong đám áo đen lên tiếng - Cút cũng được nhưng hãy để hai đứa nhỏ lại Nó cứng giọng. Lúc đầu nó định qua đó xem sao nhưng khi thấy hai đứa mũn mĩm đáng yêu nó không kìm lòng thích thú muốn cứu hai đứa bé ra để chơi cùng mình - Mau đứa bọn chúng vào xe Tên đó lại ra lệnh cho bọn đàn em không thèm để ý đến lời nói của nó. Xem lời nó như gió thôi bên tai khiến nó tức điên lên không gần ngại xông vào cướp lấy 2 đứa bé. Nó tiến lại cái người đang áo đen đang giữ đứa bé gần đó nó không ngần ngại đá cước vào bên cổ của người áo đen đó và cướp lại lại được thằng… Hừng đông sáng hôm sau, nó bị cơn đói bụng làm cho thức giấc, tiếng trống bụng biểu tình khiến cho nó thật sự rất bực mình. Nó biết, hôm qua trốn viện nó với hai bảo bối đang ngủ say không biết đói chết thế nào. Vì quá quá đói không thể ngủ tiếp nó quyết định xuống giường vệ sinh cá nhân, thay quần áo và đi mua chút gì đó cho ba người ăn... Sau khi nó đi được chưa lâu thì hai tiểu bảo bối thức dậy không thấy nó đâu liền hốt hoảng- Anh! Mẹ dễ thương của em đâu rồi? Không phải mẹ dễ thương bị mấy bác sĩ trong bệnh viên đó bắt rồi chứ?...vân vân...mây mâyNhững câu hỏi của bé Bu thật " hóc búa" khiến cho cậu anh trai cũng méo mặt- Bu em xem phim viễn tưởng quá! Chắc mẹ dễ thương của em đi mua đồ ăn thôi, chúng ta từ hôm qua chưa ăn gì màBé Kun xoa đầu cô nhóc trấn an- Thế mẹ đi mua đồ ăn không bị người sói ăn thịt chứ? Không mẹ dễ thương không thể chết huhu...oa..oa-"....."Nhóc Kun thật sự bó tay với cô em gái này. Không biết nên nói gì nữa. Bé thật sự, thật sự không thể chịu nổi mỗi khi Bu nổi hứng hỏi những câu như là " bị người sói ăn thịt" hoặc là bị kẻ cướp bắt cóc-" Mẹ trẻ tôi à, em có thể cho anh sống được không"Vừa dứt xong suy nghĩ, không biết là ông trời giúp bé hay là tác giả giúp thì nó đã mua đồ ăn về, Kun thầm mừng-" Được sống rồi"- Kun Bu dậy rồi sao đánh răng rửa mặt rồi xuống ăn xong chúng đến công ty ba hai nhócNó bế bé Bu đến phòng tắm để cho bé vệ sinh- Thì ra mẹ đi mua đồ ăn như anh kun nói thật, làm Bu cứ tưởng mẹ đã bị người sói ăn thịt rồi chứBu vuốt ngực giống kiểu an tâm rồi, động tác đó khiến cho nó là bé Kun không khỏi muốn ngất trên giàn quất- Ha ha người sai làm sao đánh lại mẹ dễ thương của Bu chứ " Nhóc có trí tưởng tượng thật độc đáo"- Nhanh đi anh đói rồi em muốn chúng ta chết khô vì đói sao?Kun méo miệng kéo em gái bé bỏng đáng yêu chết người của mình vô đánh răng rửa mặt. Đến cuối cùng thì cô nhóc mới chịu trở lại bình thường để cho trời đất có thể chan hòa mâu thân và đại ca cũng bớt méo miệng hơn vì những câu hỏi quá hóc búa khiến con người ta phải câm nín này của cô bé- Mẹ tý nữa chúng ta tới công ty ba ba đại nhân chứ?Vâng lại thêm một câu hỏi nữa từ tiểu công chúa này- Đương nhiên sẽ đến nếu có thứ đồ chơi tốt cho chúng ta chơiNó vừa thản nhiên ăn uống mà đáp lại- Không chán đâu! Vì có rất nhiều thứ cho chúng ta chơi hỏng thì ba ba đại nhân sẽ mua cái mới nhaBu tiếp túc lên tiếng chỉ vì câu nó có nhiều thứ để chơi mắt nó đã sáng lên như ngàn vi sao sáng trên vũ trụ rộng lớn vậy. Suốt bữa sáng nó với bé Bu bàn, liệt kê hết những thứ có thể chơi trong cái công ty nhà Nam Cung còn tiểu hoàng tử của chúng thầm cầu mong mọi đồ đạc trong côn ty sẽ bình an vô sự- " Ba người thật tội quá, thôi mà kệ ăn đã. Baba người bảo trọng nhé"- À đúng rồi tý nữa chúng ta đi chơi một chút chứ?Trong đầu nó đột nhiên có ý kiến liền nhanh nhảu nói không kẻo nguội- Được.. được chúng ta đi đâu vậy mẹ?- Hi...hi chơi trò chơi mạo hiểm hắc hắc thật là thú vị nhaNó cười và hưng phấn khiến hai đứa nhóc có chút rợn rợn người- Được ăn xong chúng đi luôn Bu cũng muốn chơi thử- Còn Kun thì sao?- Con thế nào cũng được- Yeah!Vậy là quyết định đã định đoạt chơi trò mạo hiểm, trong khi đó trong lòng Kun có chút hơi bất an, Không phải bất an về bị ám sát hay gì mà là bất an không biết lỗ tai mình có bị ảnh hưởng hay không, khi cả hai " sư tử hống" cùng hét một lúc- " Trời ơi! Cứu con đi"