Tác giả:

Dmitri hỏi: - Ông có biết chúng ta đang bị bám đuôi không, ông Stanford? - Biết. - Ông phát hiện ra họ đã hai mươi tư giờ nay. Hai gã đàn ông và người đàn bà đó ăn bận xoàng xĩnh, cố trà trộn vào đám du khách mùa hạ đang đi vãn cảnh trên những con phố rải cuội vào lúc sáng sớm, song ở đâu chứ trong cái làng nhỏ xíu của xứ St. Paul de Vence nầy thì giữ cho mình khỏi bị tình nghi quả không phải là dễ. Lần đầu tiên Harry Stanford nhận ra họ bởi họ ăn bận xoàng xĩnh quá, cố gắng quá mới không nhìn vào ông. Bất cứ ông quay về hướng nào cũng thấy một trong ba người đó vật vờ trước mặt. Bám theo một mục tiêu như Harry Stanford thì có gì là khó. Ông cao một mét chín mươi, mái tóc bạch kim đổ xuôi xuống cổ áo và một gương mặt với những đường nét cao sang quí phái gần như là đế vương. Cùng đi với ông là một cô gái trẻ và đẹp đến choáng ngợp, một con chó chăn cừu giống Đức trắng tuyền, và Dmitri Kaminsky, gã vệ sĩ cao hơn hai mét với cái cổ bò mộng và cái trán gồ. Chúng ta thì lẫn vào đâu cho…

Chương 26

Sáng, Trưa và ĐêmTác giả: Sidney SheldonTruyện Phương Tây, Truyện Trinh ThámDmitri hỏi: - Ông có biết chúng ta đang bị bám đuôi không, ông Stanford? - Biết. - Ông phát hiện ra họ đã hai mươi tư giờ nay. Hai gã đàn ông và người đàn bà đó ăn bận xoàng xĩnh, cố trà trộn vào đám du khách mùa hạ đang đi vãn cảnh trên những con phố rải cuội vào lúc sáng sớm, song ở đâu chứ trong cái làng nhỏ xíu của xứ St. Paul de Vence nầy thì giữ cho mình khỏi bị tình nghi quả không phải là dễ. Lần đầu tiên Harry Stanford nhận ra họ bởi họ ăn bận xoàng xĩnh quá, cố gắng quá mới không nhìn vào ông. Bất cứ ông quay về hướng nào cũng thấy một trong ba người đó vật vờ trước mặt. Bám theo một mục tiêu như Harry Stanford thì có gì là khó. Ông cao một mét chín mươi, mái tóc bạch kim đổ xuôi xuống cổ áo và một gương mặt với những đường nét cao sang quí phái gần như là đế vương. Cùng đi với ông là một cô gái trẻ và đẹp đến choáng ngợp, một con chó chăn cừu giống Đức trắng tuyền, và Dmitri Kaminsky, gã vệ sĩ cao hơn hai mét với cái cổ bò mộng và cái trán gồ. Chúng ta thì lẫn vào đâu cho… Kendall không thể quên được câu chuyện với cô em dâu Peggy dường như không thể chịu đựng được tình trạng đó một mình - Woody đã rất cố gắng…- Ôi! Tôi yêu anh ấy nhiều lắm.Cậu ấy cần giúp đỡ nhiều - Kendall nghĩ - Mình phải làm gì đó. Cậu ấy là em trai mình. Mình phải nói chuyện với cậu ấy.Kendall đi tìm Clark.- Ông Woodrow có nhà không?- Có, thưa bà. Tôi nghĩ rằng ông ấy đang ở phòng riêng.- Cám ơn.Nàng nghĩ đến cảnh diễn ra bên bàn ăn và khuôn mặt bầm tím của Peggy.Chuyện gì vậy? Tôi va phải cửa ra vào. Lần nầy cô ấy sẽ chịu đựng mọi chuyện như thế nào đây?Kendall lên gác, gõ cửa phòng Woody. Không có tiếng trả lời.- Woody?Nàng mở cửa, bước vào. Mùi hạnh nhân đắng tràn ngập phòng. Kendall đứng đó một lát rồi đi về phía buồng tắm. Nàng nhìn thấy Woody qua cánh cửa khép hờ. Cậu ta đang đun h*r**n trên một miếng nhôm. Khi nó đã nóng chảy ra, nàng thấy Woody hít hơi khói xông lên bằng một chiếc ống ngậm ở miệng.Kendall bước vào.- Woody?Gã quay ra cười ngoác miệng:- Chào, bà chị thân yêu!Rồi lại cúi đầu hít tiếp.- Vì Chúa! Em dừng lại đi.Hey, hãy thư giãn đi. Chị có biết cái nầy gọi là gì không - Đuôi rồng. Chị có nhìn thấy con rồng khói đang bay lên nầy không? - Gã mỉm cười sung sướng.- Woody, để chị nói đã.- Tất nhiên rồi, bà chị. Em có thể giúp gì cho chị được? Em biết vấn đề không phải là tiền. Chúng mình đều là các tỉ phú mà! Sao hôm nay trông chị ủ dột vậy? Mặt trời đã lên và sẽ là một ngảy đẹp trời? - Mắt gã sáng lên.Kendall đứng đó, nhìn em trai, lòng đầy xót xa.- Woody, chị đã nói chuyện với Peggy. Cô ấy đã kể cho chị nghe em bị nhiễm thuốc ở bệnh viện như thế nào.Gã gật đầu:- Ừ! Đó là điều tuyệt diệu nhất đã xảy ra với em.- Không. Đó là điều tệ hại nhất thì đúng hơn. Em có biết mình đang làm gì với cuộc sống của mình không?- Biết chứ. Cái đó gọi là sống lên tiên đấy mà, bà chị.Nàng nắm tay gã nói nhiệt thành.- Em cần được giúp đỡ.- Em ấy à? Em không cần giúp gì cả. Em vẫn khoẻ.- Không, em không khoẻ. Hãy nghe nầy, Woody. Đây mới là cuộc sống của em, và không chỉ là của riêng em đâu. Hãy nghĩ đến Peggy. Bao năm nay em đã đẩy cô ấy xuống địa ngục, và cô ấy chịu được cũng chỉ do đã yêu em rất nhiều. Không phải là em chỉ đang phá hoại cuộc sống của chính em mà cả cuộc sống của cô ấy nữa. Bây giờ em phải làm gì đi, trước khi quá muộn. Việc em lần đầu bị nghiện như thế nào thì không quan trọng. Quan trọng là em từ bỏ nó ra sao?Nụ cười của Woody tắt dần. Gã nhìn vào mắt Kendall và chực nói, nhưng rồi lại thôi.- Kendall…- Sao?Gã l**m môi.- Em… em biết chị nói đúng. Em muốn dừng. Em đã cố… Chỉ có Chúa mới biết em đã cố như thế nào. Nhưng em không thể.- Tất nhiên là em sẽ làm được, nàng nói quyết liệt. Em có thể làm được. Chúng ta sẽ cùng làm. Peggy và chị sẽ hỗ trợ phía sau. Woody, ai cung cấp cho em h*r**n?Woody đứng đó, nhìn nàng đầy kinh ngạc.- Chúa ơi? Chị không biết sao?Kendall lắc đầu:- Không!- Peggy đấy.

Kendall không thể quên được câu chuyện với cô em dâu Peggy dường như không thể chịu đựng được tình trạng đó một mình - Woody đã rất cố gắng…

- Ôi! Tôi yêu anh ấy nhiều lắm.

Cậu ấy cần giúp đỡ nhiều - Kendall nghĩ - Mình phải làm gì đó. Cậu ấy là em trai mình. Mình phải nói chuyện với cậu ấy.

Kendall đi tìm Clark.

- Ông Woodrow có nhà không?

- Có, thưa bà. Tôi nghĩ rằng ông ấy đang ở phòng riêng.

- Cám ơn.

Nàng nghĩ đến cảnh diễn ra bên bàn ăn và khuôn mặt bầm tím của Peggy.

Chuyện gì vậy? Tôi va phải cửa ra vào. Lần nầy cô ấy sẽ chịu đựng mọi chuyện như thế nào đây?

Kendall lên gác, gõ cửa phòng Woody. Không có tiếng trả lời.

- Woody?

Nàng mở cửa, bước vào. Mùi hạnh nhân đắng tràn ngập phòng. Kendall đứng đó một lát rồi đi về phía buồng tắm. Nàng nhìn thấy Woody qua cánh cửa khép hờ. Cậu ta đang đun h*r**n trên một miếng nhôm. Khi nó đã nóng chảy ra, nàng thấy Woody hít hơi khói xông lên bằng một chiếc ống ngậm ở miệng.

Kendall bước vào.

- Woody?

Gã quay ra cười ngoác miệng:

- Chào, bà chị thân yêu!

Rồi lại cúi đầu hít tiếp.

- Vì Chúa! Em dừng lại đi.

Hey, hãy thư giãn đi. Chị có biết cái nầy gọi là gì không - Đuôi rồng. Chị có nhìn thấy con rồng khói đang bay lên nầy không? - Gã mỉm cười sung sướng.

- Woody, để chị nói đã.

- Tất nhiên rồi, bà chị. Em có thể giúp gì cho chị được? Em biết vấn đề không phải là tiền. Chúng mình đều là các tỉ phú mà! Sao hôm nay trông chị ủ dột vậy? Mặt trời đã lên và sẽ là một ngảy đẹp trời? - Mắt gã sáng lên.

Kendall đứng đó, nhìn em trai, lòng đầy xót xa.

- Woody, chị đã nói chuyện với Peggy. Cô ấy đã kể cho chị nghe em bị nhiễm thuốc ở bệnh viện như thế nào.

Gã gật đầu:

- Ừ! Đó là điều tuyệt diệu nhất đã xảy ra với em.

- Không. Đó là điều tệ hại nhất thì đúng hơn. Em có biết mình đang làm gì với cuộc sống của mình không?

- Biết chứ. Cái đó gọi là sống lên tiên đấy mà, bà chị.

Nàng nắm tay gã nói nhiệt thành.

- Em cần được giúp đỡ.

- Em ấy à? Em không cần giúp gì cả. Em vẫn khoẻ.

- Không, em không khoẻ. Hãy nghe nầy, Woody. Đây mới là cuộc sống của em, và không chỉ là của riêng em đâu. Hãy nghĩ đến Peggy. Bao năm nay em đã đẩy cô ấy xuống địa ngục, và cô ấy chịu được cũng chỉ do đã yêu em rất nhiều. Không phải là em chỉ đang phá hoại cuộc sống của chính em mà cả cuộc sống của cô ấy nữa. Bây giờ em phải làm gì đi, trước khi quá muộn. Việc em lần đầu bị nghiện như thế nào thì không quan trọng. Quan trọng là em từ bỏ nó ra sao?

Nụ cười của Woody tắt dần. Gã nhìn vào mắt Kendall và chực nói, nhưng rồi lại thôi.

- Kendall…

- Sao?

Gã l**m môi.

- Em… em biết chị nói đúng. Em muốn dừng. Em đã cố… Chỉ có Chúa mới biết em đã cố như thế nào. Nhưng em không thể.

- Tất nhiên là em sẽ làm được, nàng nói quyết liệt. Em có thể làm được. Chúng ta sẽ cùng làm. Peggy và chị sẽ hỗ trợ phía sau. Woody, ai cung cấp cho em h*r**n?

Woody đứng đó, nhìn nàng đầy kinh ngạc.

- Chúa ơi? Chị không biết sao?

Kendall lắc đầu:

- Không!

- Peggy đấy.

Sáng, Trưa và ĐêmTác giả: Sidney SheldonTruyện Phương Tây, Truyện Trinh ThámDmitri hỏi: - Ông có biết chúng ta đang bị bám đuôi không, ông Stanford? - Biết. - Ông phát hiện ra họ đã hai mươi tư giờ nay. Hai gã đàn ông và người đàn bà đó ăn bận xoàng xĩnh, cố trà trộn vào đám du khách mùa hạ đang đi vãn cảnh trên những con phố rải cuội vào lúc sáng sớm, song ở đâu chứ trong cái làng nhỏ xíu của xứ St. Paul de Vence nầy thì giữ cho mình khỏi bị tình nghi quả không phải là dễ. Lần đầu tiên Harry Stanford nhận ra họ bởi họ ăn bận xoàng xĩnh quá, cố gắng quá mới không nhìn vào ông. Bất cứ ông quay về hướng nào cũng thấy một trong ba người đó vật vờ trước mặt. Bám theo một mục tiêu như Harry Stanford thì có gì là khó. Ông cao một mét chín mươi, mái tóc bạch kim đổ xuôi xuống cổ áo và một gương mặt với những đường nét cao sang quí phái gần như là đế vương. Cùng đi với ông là một cô gái trẻ và đẹp đến choáng ngợp, một con chó chăn cừu giống Đức trắng tuyền, và Dmitri Kaminsky, gã vệ sĩ cao hơn hai mét với cái cổ bò mộng và cái trán gồ. Chúng ta thì lẫn vào đâu cho… Kendall không thể quên được câu chuyện với cô em dâu Peggy dường như không thể chịu đựng được tình trạng đó một mình - Woody đã rất cố gắng…- Ôi! Tôi yêu anh ấy nhiều lắm.Cậu ấy cần giúp đỡ nhiều - Kendall nghĩ - Mình phải làm gì đó. Cậu ấy là em trai mình. Mình phải nói chuyện với cậu ấy.Kendall đi tìm Clark.- Ông Woodrow có nhà không?- Có, thưa bà. Tôi nghĩ rằng ông ấy đang ở phòng riêng.- Cám ơn.Nàng nghĩ đến cảnh diễn ra bên bàn ăn và khuôn mặt bầm tím của Peggy.Chuyện gì vậy? Tôi va phải cửa ra vào. Lần nầy cô ấy sẽ chịu đựng mọi chuyện như thế nào đây?Kendall lên gác, gõ cửa phòng Woody. Không có tiếng trả lời.- Woody?Nàng mở cửa, bước vào. Mùi hạnh nhân đắng tràn ngập phòng. Kendall đứng đó một lát rồi đi về phía buồng tắm. Nàng nhìn thấy Woody qua cánh cửa khép hờ. Cậu ta đang đun h*r**n trên một miếng nhôm. Khi nó đã nóng chảy ra, nàng thấy Woody hít hơi khói xông lên bằng một chiếc ống ngậm ở miệng.Kendall bước vào.- Woody?Gã quay ra cười ngoác miệng:- Chào, bà chị thân yêu!Rồi lại cúi đầu hít tiếp.- Vì Chúa! Em dừng lại đi.Hey, hãy thư giãn đi. Chị có biết cái nầy gọi là gì không - Đuôi rồng. Chị có nhìn thấy con rồng khói đang bay lên nầy không? - Gã mỉm cười sung sướng.- Woody, để chị nói đã.- Tất nhiên rồi, bà chị. Em có thể giúp gì cho chị được? Em biết vấn đề không phải là tiền. Chúng mình đều là các tỉ phú mà! Sao hôm nay trông chị ủ dột vậy? Mặt trời đã lên và sẽ là một ngảy đẹp trời? - Mắt gã sáng lên.Kendall đứng đó, nhìn em trai, lòng đầy xót xa.- Woody, chị đã nói chuyện với Peggy. Cô ấy đã kể cho chị nghe em bị nhiễm thuốc ở bệnh viện như thế nào.Gã gật đầu:- Ừ! Đó là điều tuyệt diệu nhất đã xảy ra với em.- Không. Đó là điều tệ hại nhất thì đúng hơn. Em có biết mình đang làm gì với cuộc sống của mình không?- Biết chứ. Cái đó gọi là sống lên tiên đấy mà, bà chị.Nàng nắm tay gã nói nhiệt thành.- Em cần được giúp đỡ.- Em ấy à? Em không cần giúp gì cả. Em vẫn khoẻ.- Không, em không khoẻ. Hãy nghe nầy, Woody. Đây mới là cuộc sống của em, và không chỉ là của riêng em đâu. Hãy nghĩ đến Peggy. Bao năm nay em đã đẩy cô ấy xuống địa ngục, và cô ấy chịu được cũng chỉ do đã yêu em rất nhiều. Không phải là em chỉ đang phá hoại cuộc sống của chính em mà cả cuộc sống của cô ấy nữa. Bây giờ em phải làm gì đi, trước khi quá muộn. Việc em lần đầu bị nghiện như thế nào thì không quan trọng. Quan trọng là em từ bỏ nó ra sao?Nụ cười của Woody tắt dần. Gã nhìn vào mắt Kendall và chực nói, nhưng rồi lại thôi.- Kendall…- Sao?Gã l**m môi.- Em… em biết chị nói đúng. Em muốn dừng. Em đã cố… Chỉ có Chúa mới biết em đã cố như thế nào. Nhưng em không thể.- Tất nhiên là em sẽ làm được, nàng nói quyết liệt. Em có thể làm được. Chúng ta sẽ cùng làm. Peggy và chị sẽ hỗ trợ phía sau. Woody, ai cung cấp cho em h*r**n?Woody đứng đó, nhìn nàng đầy kinh ngạc.- Chúa ơi? Chị không biết sao?Kendall lắc đầu:- Không!- Peggy đấy.

Chương 26