ISTANBUL Thứ bảy, mồng 5 tháng Chín, 10 giờ tối. Ngồi một mình trong bóng tối, đằng sau bàn làm việc của Hajib Kafir, anh thờ ơ nhìn qua khung cửa sổ bụi bặm của văn phòng hướng về phía những ngọn tháp muôn tuổi của các giáo đường Hồi giáo Istanbul. Anh đã thân thuộc không ít các thủ đô trên thế giới nhưng Istanbul vẫn là một trong những nơi được anh ưa thích hơn cả. Nhưng không phải Istanbul với phố Beyolu đầy khách du lịch hay quầy rượu cầu kỳ Laleab của khách sạn Hilton mà là một Istanbul với những khu vực khuất nẻo chỉ được biết đến bởi người Hồi giáo: những yalis và những khu chợ nhỏ nép mình sau những Souks và Teli Baba, nghĩa trang chôn một người duy nhất, rồi có rất nhiều người hàng ngày đến cầu nguyện cho linh hồn đã yên nghỉ nầy. Anh ngồi chờ đợi bằng sự nhẫn nại của một tay thợ săn, sự trầm tĩnh của người có đủ nghị lực để kiềm chế được thể xác và cảm xúc của mình. Anh vốn là dân xứ Welsh, mang vẻ đẹp mạnh mẽ nhưng cũng hết sức thâm trầm, một vẻ đẹp đặc trưng của dân xứ nầy…
Chương 43
Dòng MáuTác giả: Sidney SheldonTruyện Phương Tây, Truyện Trinh ThámISTANBUL Thứ bảy, mồng 5 tháng Chín, 10 giờ tối. Ngồi một mình trong bóng tối, đằng sau bàn làm việc của Hajib Kafir, anh thờ ơ nhìn qua khung cửa sổ bụi bặm của văn phòng hướng về phía những ngọn tháp muôn tuổi của các giáo đường Hồi giáo Istanbul. Anh đã thân thuộc không ít các thủ đô trên thế giới nhưng Istanbul vẫn là một trong những nơi được anh ưa thích hơn cả. Nhưng không phải Istanbul với phố Beyolu đầy khách du lịch hay quầy rượu cầu kỳ Laleab của khách sạn Hilton mà là một Istanbul với những khu vực khuất nẻo chỉ được biết đến bởi người Hồi giáo: những yalis và những khu chợ nhỏ nép mình sau những Souks và Teli Baba, nghĩa trang chôn một người duy nhất, rồi có rất nhiều người hàng ngày đến cầu nguyện cho linh hồn đã yên nghỉ nầy. Anh ngồi chờ đợi bằng sự nhẫn nại của một tay thợ săn, sự trầm tĩnh của người có đủ nghị lực để kiềm chế được thể xác và cảm xúc của mình. Anh vốn là dân xứ Welsh, mang vẻ đẹp mạnh mẽ nhưng cũng hết sức thâm trầm, một vẻ đẹp đặc trưng của dân xứ nầy… Alec Nichols không muốn tham dự buổi tiệc nhưng ông lại không muốn Elizabeth đi một mình.Cả hai người đều đã được sắp xếp phát biểu.Buổi tiệc được tổ chức tại Glasgow, thành phố mà Alec căm ghét.Một chiếc xe đang ở bên ngoài khách sạn, chờ đưa họ đến sân bay ngay khi họ có thể lịch sự nói lời tạm biệt. Ông đã hoàn thành bài phát biều nhưng đầu óc ông lại ở một nơi khác, ông đang hồi hộp và căng thẳng, ruột gan nóng như lửa đốt.Một kẻ nào đó thật ngốc nghếch khi quyết định dọn món haggis. Alec gần như là không đụng đến nó. Elizabeth ngồi bên cạnh ông.- Chú không sao chứ, Alec?- Chú khoẻ. - ông vỗ nhẹ lên tay nàng.Các bài phát biểu đã hầu như kết thúc thì một người hầu bàn đến gần Alec và thì thầm:- Xin lỗi, thưa ngài. Ngài có điện thoại đường dài. Ngài có thể nói chuyện trong văn phòng.Alec đi theo người hầu bàn ra khỏi phòng ăn rộng lớn vào văn phòng nhỏ đằng sau bàn tiếp tân. Ông nhấc điện thoại lên.Giọng của Swinton vang lên:- Đây là lời cảnh cáo cuối cùng!Rồi đường dây im bặt.
Alec Nichols không muốn tham dự buổi tiệc nhưng ông lại không muốn Elizabeth đi một mình.
Cả hai người đều đã được sắp xếp phát biểu.
Buổi tiệc được tổ chức tại Glasgow, thành phố mà Alec căm ghét.
Một chiếc xe đang ở bên ngoài khách sạn, chờ đưa họ đến sân bay ngay khi họ có thể lịch sự nói lời tạm biệt. Ông đã hoàn thành bài phát biều nhưng đầu óc ông lại ở một nơi khác, ông đang hồi hộp và căng thẳng, ruột gan nóng như lửa đốt.
Một kẻ nào đó thật ngốc nghếch khi quyết định dọn món haggis. Alec gần như là không đụng đến nó. Elizabeth ngồi bên cạnh ông.
- Chú không sao chứ, Alec?
- Chú khoẻ. - ông vỗ nhẹ lên tay nàng.
Các bài phát biểu đã hầu như kết thúc thì một người hầu bàn đến gần Alec và thì thầm:
- Xin lỗi, thưa ngài. Ngài có điện thoại đường dài. Ngài có thể nói chuyện trong văn phòng.
Alec đi theo người hầu bàn ra khỏi phòng ăn rộng lớn vào văn phòng nhỏ đằng sau bàn tiếp tân. Ông nhấc điện thoại lên.
Giọng của Swinton vang lên:
- Đây là lời cảnh cáo cuối cùng!
Rồi đường dây im bặt.
Dòng MáuTác giả: Sidney SheldonTruyện Phương Tây, Truyện Trinh ThámISTANBUL Thứ bảy, mồng 5 tháng Chín, 10 giờ tối. Ngồi một mình trong bóng tối, đằng sau bàn làm việc của Hajib Kafir, anh thờ ơ nhìn qua khung cửa sổ bụi bặm của văn phòng hướng về phía những ngọn tháp muôn tuổi của các giáo đường Hồi giáo Istanbul. Anh đã thân thuộc không ít các thủ đô trên thế giới nhưng Istanbul vẫn là một trong những nơi được anh ưa thích hơn cả. Nhưng không phải Istanbul với phố Beyolu đầy khách du lịch hay quầy rượu cầu kỳ Laleab của khách sạn Hilton mà là một Istanbul với những khu vực khuất nẻo chỉ được biết đến bởi người Hồi giáo: những yalis và những khu chợ nhỏ nép mình sau những Souks và Teli Baba, nghĩa trang chôn một người duy nhất, rồi có rất nhiều người hàng ngày đến cầu nguyện cho linh hồn đã yên nghỉ nầy. Anh ngồi chờ đợi bằng sự nhẫn nại của một tay thợ săn, sự trầm tĩnh của người có đủ nghị lực để kiềm chế được thể xác và cảm xúc của mình. Anh vốn là dân xứ Welsh, mang vẻ đẹp mạnh mẽ nhưng cũng hết sức thâm trầm, một vẻ đẹp đặc trưng của dân xứ nầy… Alec Nichols không muốn tham dự buổi tiệc nhưng ông lại không muốn Elizabeth đi một mình.Cả hai người đều đã được sắp xếp phát biểu.Buổi tiệc được tổ chức tại Glasgow, thành phố mà Alec căm ghét.Một chiếc xe đang ở bên ngoài khách sạn, chờ đưa họ đến sân bay ngay khi họ có thể lịch sự nói lời tạm biệt. Ông đã hoàn thành bài phát biều nhưng đầu óc ông lại ở một nơi khác, ông đang hồi hộp và căng thẳng, ruột gan nóng như lửa đốt.Một kẻ nào đó thật ngốc nghếch khi quyết định dọn món haggis. Alec gần như là không đụng đến nó. Elizabeth ngồi bên cạnh ông.- Chú không sao chứ, Alec?- Chú khoẻ. - ông vỗ nhẹ lên tay nàng.Các bài phát biểu đã hầu như kết thúc thì một người hầu bàn đến gần Alec và thì thầm:- Xin lỗi, thưa ngài. Ngài có điện thoại đường dài. Ngài có thể nói chuyện trong văn phòng.Alec đi theo người hầu bàn ra khỏi phòng ăn rộng lớn vào văn phòng nhỏ đằng sau bàn tiếp tân. Ông nhấc điện thoại lên.Giọng của Swinton vang lên:- Đây là lời cảnh cáo cuối cùng!Rồi đường dây im bặt.