Ngày thứ nhất. Thứ hai, 15 tháng Mười - Anh lại thấy mình trong cái quân y viện chật chội ở căn cứ Củ Chi, Việt Nam và Susan đang cúi người trên giường anh, trông thật đáng yêu trong chiếc áo choàng trắng, thì thầm, "Tỉnh dậy nào, chàng thuỷ thủ. Anh đâu có muốn chết!". Và khi nghe thấy giọng nói đầy quyến rũ của cô, anh gần như quên đi sự đau đớn của mình. Cô đang thì thầm điều gì đó nữa bên tai anh, nhưng một cái chuông nào đó đang réo vang, và anh không thể nghe rõ cô nói gì. Anh đưa tay kéo cô lại gần nhưng bàn tay chỉ quờ vào một khoảng không. Chính tiếng chuông điện thoại đã làm Robert Bellamy tỉnh hẳn. Anh miễn cưỡng mở mắt, không muốn giấc mơ qua đi. Chiếc điện thoại bên cạnh giường vẫn réo dai dẳng. Anh nhìn đồng hồ, 4 giờ sáng. Anh chụp lấy máy, bực bội vì ngủ dỡ mắt, giấc mơ ngắt quãng. - Quỷ quái thật, có biết mới là mấy giờ không hả? - Ông chỉ huy Bellamy phải không? - Phải. - Tôi có một tin báo cho ông, ông chỉ huy. Ông được lệnh phải trình diện tướng Hilliard tại trụ sở…
Chương 4
Âm Mưu Ngày Tận ThếTác giả: Sidney SheldonTruyện Mạt Thế, Truyện Phương Tây, Truyện Trinh ThámNgày thứ nhất. Thứ hai, 15 tháng Mười - Anh lại thấy mình trong cái quân y viện chật chội ở căn cứ Củ Chi, Việt Nam và Susan đang cúi người trên giường anh, trông thật đáng yêu trong chiếc áo choàng trắng, thì thầm, "Tỉnh dậy nào, chàng thuỷ thủ. Anh đâu có muốn chết!". Và khi nghe thấy giọng nói đầy quyến rũ của cô, anh gần như quên đi sự đau đớn của mình. Cô đang thì thầm điều gì đó nữa bên tai anh, nhưng một cái chuông nào đó đang réo vang, và anh không thể nghe rõ cô nói gì. Anh đưa tay kéo cô lại gần nhưng bàn tay chỉ quờ vào một khoảng không. Chính tiếng chuông điện thoại đã làm Robert Bellamy tỉnh hẳn. Anh miễn cưỡng mở mắt, không muốn giấc mơ qua đi. Chiếc điện thoại bên cạnh giường vẫn réo dai dẳng. Anh nhìn đồng hồ, 4 giờ sáng. Anh chụp lấy máy, bực bội vì ngủ dỡ mắt, giấc mơ ngắt quãng. - Quỷ quái thật, có biết mới là mấy giờ không hả? - Ông chỉ huy Bellamy phải không? - Phải. - Tôi có một tin báo cho ông, ông chỉ huy. Ông được lệnh phải trình diện tướng Hilliard tại trụ sở… Trụ sở cục Tình báo hải quân chiếm toàn bộ tầng năm của khu Ngũ Giác Đàirộng lớn, một tầng nhà lọt thỏm giữa cái khu trụ sở làm việc lớn nhất thế giới, với tổng cộng mười bảy dặm hành lang và hai mươi chín nghìn nhân viên quân sự và dân sự.Nội thất của trụ sở Cục phản ánh truyền thống đi biển của nó. Bàn làm việc và tủ hồ sơ hoặc mang màu xanh ôliu, của thời chiến tranh thế giới thứ hai, hoặc màu xám của t** ch**n, trong thời kỳ ch**n tr*nh v**t n*m. Tường và trần nhà được sơn màu da bò hoặc màu kem. Hồi đầu, Robert không thể chịu nổi cách trang trí nội thất kiểu Spartan nầy, nhưng từ lâu nay, anh đã trở nên quen thuộc với nó.Lúc nầy, khi anh bước vào toà nhà và tiến lại bàn thường trực, người lính gác quen thuộc ngồi sau bàn nói:- Xin chào ông sĩ quan chỉ huy. Tôi có thể xem giấy ra vào của ông được không ạ?Robert đã làm việc ở đây 7 năm, nhưng thủ tục nầy chưa bao giờ thay đổi. Anh xuất trình giấy tờ theo đúng bổn phận của mình.- Cám ơn ông chỉ huy.Trên đường tới phòng làm việc của mình, Robert nghĩ tới đại uý Dougherty đang đợi anh trong khu đậu xe phía cổng vào lối bờ sông. Anh ta đang chờ để đưa anh ra chuyến bay tới Thuỵ Sĩ, bắt đầu một cuộc đi săn vô vọng.Khi Robert tới phòng làm việc của mình, cô thư ký Barbara của anh đã ở đó.- Xin chào ông chỉ huy. Ông phó giám đốc muốn gặp ông tại phòng làm việc của ông ấy.- Ông ấy có thể đợi. Hãy liên lạc với Đô đốc Whittaker cho tôi.- Thưa ông, vâng.Một phút sau, Robert đã đang nói chuyện với Đô đốc.- Tôi cho là anh đã kết thúc cuộc gặp của anh rồi phải không, Robert?- Cách đây chỉ vài phút.- Chuyện thế nào?- Cũng thú vị. Ngài có rảnh để đến ăn sáng với tôi không, thưa Đô đốc? - Anh cố giữ giọng nói bình thường. Không hề có chút lưỡng lự nào.- Được. Chúng ta sẽ gặp nhau ở đó chứ?- Vâng. Tôi sẽ để sẵn cho ngài tấm giấy ra vào dùng cho khách.Rất tốt. Tôi sẽ đến anh trong vòng một giờ.Robert gác máy và nghĩ. Việc mình phải để giấy ra vào dùng cho khách cho ngài Đô đốc: thật là điều mỉa mai. Chỉ mới cách đây vài năm, ông còn là một ông gíà đáng kính đây, phụ trách Tình báo hải quân.Ông nghĩ gì về chuyện đó nhỉ?Robert bấm nút gọi thư ký của anh trên máy liên lạc nội bộ:- Dạ, thưa ông chỉ huy?- Tôi đang chờ Đô đốc Whittaker. Thu xếp một giấy ra vào cho ông.- Tôi sẽ lo việc đó ngay ạ.Bây giờ đã đến lúc phải trình diện lão phó giám đốc. Lão Dustin Thornton khốn kiếp.
Trụ sở cục Tình báo hải quân chiếm toàn bộ tầng năm của khu Ngũ Giác Đàirộng lớn, một tầng nhà lọt thỏm giữa cái khu trụ sở làm việc lớn nhất thế giới, với tổng cộng mười bảy dặm hành lang và hai mươi chín nghìn nhân viên quân sự và dân sự.
Nội thất của trụ sở Cục phản ánh truyền thống đi biển của nó. Bàn làm việc và tủ hồ sơ hoặc mang màu xanh ôliu, của thời chiến tranh thế giới thứ hai, hoặc màu xám của t** ch**n, trong thời kỳ ch**n tr*nh v**t n*m. Tường và trần nhà được sơn màu da bò hoặc màu kem. Hồi đầu, Robert không thể chịu nổi cách trang trí nội thất kiểu Spartan nầy, nhưng từ lâu nay, anh đã trở nên quen thuộc với nó.
Lúc nầy, khi anh bước vào toà nhà và tiến lại bàn thường trực, người lính gác quen thuộc ngồi sau bàn nói:
- Xin chào ông sĩ quan chỉ huy. Tôi có thể xem giấy ra vào của ông được không ạ?
Robert đã làm việc ở đây 7 năm, nhưng thủ tục nầy chưa bao giờ thay đổi. Anh xuất trình giấy tờ theo đúng bổn phận của mình.
- Cám ơn ông chỉ huy.
Trên đường tới phòng làm việc của mình, Robert nghĩ tới đại uý Dougherty đang đợi anh trong khu đậu xe phía cổng vào lối bờ sông. Anh ta đang chờ để đưa anh ra chuyến bay tới Thuỵ Sĩ, bắt đầu một cuộc đi săn vô vọng.
Khi Robert tới phòng làm việc của mình, cô thư ký Barbara của anh đã ở đó.
- Xin chào ông chỉ huy. Ông phó giám đốc muốn gặp ông tại phòng làm việc của ông ấy.
- Ông ấy có thể đợi. Hãy liên lạc với Đô đốc Whittaker cho tôi.
- Thưa ông, vâng.
Một phút sau, Robert đã đang nói chuyện với Đô đốc.
- Tôi cho là anh đã kết thúc cuộc gặp của anh rồi phải không, Robert?
- Cách đây chỉ vài phút.
- Chuyện thế nào?
- Cũng thú vị. Ngài có rảnh để đến ăn sáng với tôi không, thưa Đô đốc? - Anh cố giữ giọng nói bình thường. Không hề có chút lưỡng lự nào.
- Được. Chúng ta sẽ gặp nhau ở đó chứ?
- Vâng. Tôi sẽ để sẵn cho ngài tấm giấy ra vào dùng cho khách.
Rất tốt. Tôi sẽ đến anh trong vòng một giờ.
Robert gác máy và nghĩ. Việc mình phải để giấy ra vào dùng cho khách cho ngài Đô đốc: thật là điều mỉa mai. Chỉ mới cách đây vài năm, ông còn là một ông gíà đáng kính đây, phụ trách Tình báo hải quân.
Ông nghĩ gì về chuyện đó nhỉ?
Robert bấm nút gọi thư ký của anh trên máy liên lạc nội bộ:
- Dạ, thưa ông chỉ huy?
- Tôi đang chờ Đô đốc Whittaker. Thu xếp một giấy ra vào cho ông.
- Tôi sẽ lo việc đó ngay ạ.
Bây giờ đã đến lúc phải trình diện lão phó giám đốc. Lão Dustin Thornton khốn kiếp.
Âm Mưu Ngày Tận ThếTác giả: Sidney SheldonTruyện Mạt Thế, Truyện Phương Tây, Truyện Trinh ThámNgày thứ nhất. Thứ hai, 15 tháng Mười - Anh lại thấy mình trong cái quân y viện chật chội ở căn cứ Củ Chi, Việt Nam và Susan đang cúi người trên giường anh, trông thật đáng yêu trong chiếc áo choàng trắng, thì thầm, "Tỉnh dậy nào, chàng thuỷ thủ. Anh đâu có muốn chết!". Và khi nghe thấy giọng nói đầy quyến rũ của cô, anh gần như quên đi sự đau đớn của mình. Cô đang thì thầm điều gì đó nữa bên tai anh, nhưng một cái chuông nào đó đang réo vang, và anh không thể nghe rõ cô nói gì. Anh đưa tay kéo cô lại gần nhưng bàn tay chỉ quờ vào một khoảng không. Chính tiếng chuông điện thoại đã làm Robert Bellamy tỉnh hẳn. Anh miễn cưỡng mở mắt, không muốn giấc mơ qua đi. Chiếc điện thoại bên cạnh giường vẫn réo dai dẳng. Anh nhìn đồng hồ, 4 giờ sáng. Anh chụp lấy máy, bực bội vì ngủ dỡ mắt, giấc mơ ngắt quãng. - Quỷ quái thật, có biết mới là mấy giờ không hả? - Ông chỉ huy Bellamy phải không? - Phải. - Tôi có một tin báo cho ông, ông chỉ huy. Ông được lệnh phải trình diện tướng Hilliard tại trụ sở… Trụ sở cục Tình báo hải quân chiếm toàn bộ tầng năm của khu Ngũ Giác Đàirộng lớn, một tầng nhà lọt thỏm giữa cái khu trụ sở làm việc lớn nhất thế giới, với tổng cộng mười bảy dặm hành lang và hai mươi chín nghìn nhân viên quân sự và dân sự.Nội thất của trụ sở Cục phản ánh truyền thống đi biển của nó. Bàn làm việc và tủ hồ sơ hoặc mang màu xanh ôliu, của thời chiến tranh thế giới thứ hai, hoặc màu xám của t** ch**n, trong thời kỳ ch**n tr*nh v**t n*m. Tường và trần nhà được sơn màu da bò hoặc màu kem. Hồi đầu, Robert không thể chịu nổi cách trang trí nội thất kiểu Spartan nầy, nhưng từ lâu nay, anh đã trở nên quen thuộc với nó.Lúc nầy, khi anh bước vào toà nhà và tiến lại bàn thường trực, người lính gác quen thuộc ngồi sau bàn nói:- Xin chào ông sĩ quan chỉ huy. Tôi có thể xem giấy ra vào của ông được không ạ?Robert đã làm việc ở đây 7 năm, nhưng thủ tục nầy chưa bao giờ thay đổi. Anh xuất trình giấy tờ theo đúng bổn phận của mình.- Cám ơn ông chỉ huy.Trên đường tới phòng làm việc của mình, Robert nghĩ tới đại uý Dougherty đang đợi anh trong khu đậu xe phía cổng vào lối bờ sông. Anh ta đang chờ để đưa anh ra chuyến bay tới Thuỵ Sĩ, bắt đầu một cuộc đi săn vô vọng.Khi Robert tới phòng làm việc của mình, cô thư ký Barbara của anh đã ở đó.- Xin chào ông chỉ huy. Ông phó giám đốc muốn gặp ông tại phòng làm việc của ông ấy.- Ông ấy có thể đợi. Hãy liên lạc với Đô đốc Whittaker cho tôi.- Thưa ông, vâng.Một phút sau, Robert đã đang nói chuyện với Đô đốc.- Tôi cho là anh đã kết thúc cuộc gặp của anh rồi phải không, Robert?- Cách đây chỉ vài phút.- Chuyện thế nào?- Cũng thú vị. Ngài có rảnh để đến ăn sáng với tôi không, thưa Đô đốc? - Anh cố giữ giọng nói bình thường. Không hề có chút lưỡng lự nào.- Được. Chúng ta sẽ gặp nhau ở đó chứ?- Vâng. Tôi sẽ để sẵn cho ngài tấm giấy ra vào dùng cho khách.Rất tốt. Tôi sẽ đến anh trong vòng một giờ.Robert gác máy và nghĩ. Việc mình phải để giấy ra vào dùng cho khách cho ngài Đô đốc: thật là điều mỉa mai. Chỉ mới cách đây vài năm, ông còn là một ông gíà đáng kính đây, phụ trách Tình báo hải quân.Ông nghĩ gì về chuyện đó nhỉ?Robert bấm nút gọi thư ký của anh trên máy liên lạc nội bộ:- Dạ, thưa ông chỉ huy?- Tôi đang chờ Đô đốc Whittaker. Thu xếp một giấy ra vào cho ông.- Tôi sẽ lo việc đó ngay ạ.Bây giờ đã đến lúc phải trình diện lão phó giám đốc. Lão Dustin Thornton khốn kiếp.