Ngày thứ nhất. Thứ hai, 15 tháng Mười - Anh lại thấy mình trong cái quân y viện chật chội ở căn cứ Củ Chi, Việt Nam và Susan đang cúi người trên giường anh, trông thật đáng yêu trong chiếc áo choàng trắng, thì thầm, "Tỉnh dậy nào, chàng thuỷ thủ. Anh đâu có muốn chết!". Và khi nghe thấy giọng nói đầy quyến rũ của cô, anh gần như quên đi sự đau đớn của mình. Cô đang thì thầm điều gì đó nữa bên tai anh, nhưng một cái chuông nào đó đang réo vang, và anh không thể nghe rõ cô nói gì. Anh đưa tay kéo cô lại gần nhưng bàn tay chỉ quờ vào một khoảng không. Chính tiếng chuông điện thoại đã làm Robert Bellamy tỉnh hẳn. Anh miễn cưỡng mở mắt, không muốn giấc mơ qua đi. Chiếc điện thoại bên cạnh giường vẫn réo dai dẳng. Anh nhìn đồng hồ, 4 giờ sáng. Anh chụp lấy máy, bực bội vì ngủ dỡ mắt, giấc mơ ngắt quãng. - Quỷ quái thật, có biết mới là mấy giờ không hả? - Ông chỉ huy Bellamy phải không? - Phải. - Tôi có một tin báo cho ông, ông chỉ huy. Ông được lệnh phải trình diện tướng Hilliard tại trụ sở…
Chương 38
Âm Mưu Ngày Tận ThếTác giả: Sidney SheldonTruyện Mạt Thế, Truyện Phương Tây, Truyện Trinh ThámNgày thứ nhất. Thứ hai, 15 tháng Mười - Anh lại thấy mình trong cái quân y viện chật chội ở căn cứ Củ Chi, Việt Nam và Susan đang cúi người trên giường anh, trông thật đáng yêu trong chiếc áo choàng trắng, thì thầm, "Tỉnh dậy nào, chàng thuỷ thủ. Anh đâu có muốn chết!". Và khi nghe thấy giọng nói đầy quyến rũ của cô, anh gần như quên đi sự đau đớn của mình. Cô đang thì thầm điều gì đó nữa bên tai anh, nhưng một cái chuông nào đó đang réo vang, và anh không thể nghe rõ cô nói gì. Anh đưa tay kéo cô lại gần nhưng bàn tay chỉ quờ vào một khoảng không. Chính tiếng chuông điện thoại đã làm Robert Bellamy tỉnh hẳn. Anh miễn cưỡng mở mắt, không muốn giấc mơ qua đi. Chiếc điện thoại bên cạnh giường vẫn réo dai dẳng. Anh nhìn đồng hồ, 4 giờ sáng. Anh chụp lấy máy, bực bội vì ngủ dỡ mắt, giấc mơ ngắt quãng. - Quỷ quái thật, có biết mới là mấy giờ không hả? - Ông chỉ huy Bellamy phải không? - Phải. - Tôi có một tin báo cho ông, ông chỉ huy. Ông được lệnh phải trình diện tướng Hilliard tại trụ sở… Cô lang thang dọc theo các đường phố lớn, dường như không biết là mình đang đi đâu. Từ cái vụ tai nạn khủng khiếp đó đã bao nhiêu ngày rồi nhỉ?Cô không đếm được nữa. Cô mệt mỏi đến mức khó khăn lắm mới nghỉ ngơi được. Cô khát nước một cách khủng khiếp, nhưng không phải là thứ nước bị ô nhiễm mà những người trái đất vẫn uống, mà phải là nước mưa trong sạch. Cô cần có thứ chất lỏng tinh khiết để phục hồi sự sống trong cô, để có lại sức khoẻ mà tìm lại cái bộ phận tinh tế trong cái máy phát. Cô đang đuối sức.Cô bước loạng choạng và đâm sầm vào một người đàn ông.- Ô. Nhìn xem. - Người chào hàng Mỹ nhìn cô kỹ hơn và mỉm cười. - Xin chào. Không ngờ lại đụng vào cô như thế nầy.Một con búp bê tuyệt vời làm sao vâng, có gì mà không ngờ.- Cô từ đâu tới cô bé?- Hệ mặt trời thứ bảy của các thiên hà.- Tôi thích những cô gái hài hước. Cô đang đi đâu thế? - Ông ta cười phá lên.- Tôi không biết. - Cô lắc đầu. - Ở đây, tôi là một người lạ.- Cô đã ăn tối chưa? Lạy chúa, mình nghĩ mình đang gặp may đây.- Chưa. Tôi không thể ăn được đồ ăn của các vị.Mình đã vớ phải một người kỳ quặc thật sự đây. Nhưng là một người đẹp.- Cô đang ở đâu?- Tôi chẳng ở đâu cả.- Cô không ở cả khách sạn à?Một khách sạn ư? - Cô đã nhớ. Những cái hộp cho lữ khách.- Không. Tôi phải tìm một nơi nào đó để ngủ. Tôi rất mệt.Ông ta ngoác mồm cười.- Ồ tôi có thể lo chuyện đó. Sao cô không lên phòng khách sạn của tôi nhỉ? Ở đó có một cái giường to đẹp và tiện nghi. Em có thích thế không?- Ồ, có rất thích.- Tuyệt. - Ông ta không dám tin vào vận may của mình. Mình cam đoan là cô ta sẽ tuyệt vời trong chuyện ** *n cho mà xem.- Giường của ông chuyên dành cho việc ** *n à? - Cô nhìn ông ta ngạc nhiên.- Cái gì? Không, không. Cô thật thích đùa, có phải thế không hả? - Ông ta trố mắt nhìn cô.- Chúng ta có thể đi ngủ bây giờ được không? - Cô gần như không thể mở nổi mắt ra nữa.- Chắc chắn là thế. Khách sạn của tôi ở ngay góc phố thôi. - Ông ta xoa hai tay vào nhau.Khi đã vào trong phòng, người đàn ông hỏi:- Cô có muốn uống gì không? Chúng ta hãy làm cho cô mềm ra một chút.Cô muốn uống khủng khiếp, nhưng không phải cái thứ nước uống mà người trái đất nầy có thể mời.- Không. - Cô nói. - Giường ở đâu?Lạy Chúa, cô ta đang nóng rực rồi.- Ở trong nầy, em yêu. - Ông ta dẫn cô vào phòng ngủ. - Em không muốn uống thật à?- Thật mà.- Vậy thì sao em không… ờ, cởi ra đi?Cô gật đầu. Đó là một tập quán của người trái đất.Cô cởi cái váy đang mặc ra. Dưới váy đó, cô không còn gì hết. Thân thể cô là cả một vẻ đẹp thanh tú.Người đàn ông nhìn cô đăm đắm, sung sướng nói;- Đây là đêm may mắn của anh, em yêu ạ. Và cả là của em nữa. Anh sẽ l*m t*nh với em để em thấy rằng em chưa bao giờ được l*m t*nh cả. Ông ta xé bỏ quần áo một cách cuống cuồng và nhảy lên giường, nằm vào cạnh cô. - Nào, - Ông ta nói. - Anh sẽ cho em thấy một cuộc tình ra trò. - Ông ta ngước nhìn lên. Mẹ kiếp, anh lại vẫn để đèn kìa. - Ông ta định nhỏm dậy.- Thôi khỏi. - Cô ngà nghệt nói. - Tôi sẽ tắt nó đi.Và trong khi ông ta nhìn, cánh tay cô với ra, dài ra mãi, ngang căn phòng rộng, và những ngón tay của cô biến thành những dây leo màu xanh khi chúng bám vào cái công tắc điện.Trong bóng tối, ông ta thét lên.
Cô lang thang dọc theo các đường phố lớn, dường như không biết là mình đang đi đâu. Từ cái vụ tai nạn khủng khiếp đó đã bao nhiêu ngày rồi nhỉ?
Cô không đếm được nữa. Cô mệt mỏi đến mức khó khăn lắm mới nghỉ ngơi được. Cô khát nước một cách khủng khiếp, nhưng không phải là thứ nước bị ô nhiễm mà những người trái đất vẫn uống, mà phải là nước mưa trong sạch. Cô cần có thứ chất lỏng tinh khiết để phục hồi sự sống trong cô, để có lại sức khoẻ mà tìm lại cái bộ phận tinh tế trong cái máy phát. Cô đang đuối sức.
Cô bước loạng choạng và đâm sầm vào một người đàn ông.
- Ô. Nhìn xem. - Người chào hàng Mỹ nhìn cô kỹ hơn và mỉm cười. - Xin chào. Không ngờ lại đụng vào cô như thế nầy.
Một con búp bê tuyệt vời làm sao vâng, có gì mà không ngờ.
- Cô từ đâu tới cô bé?
- Hệ mặt trời thứ bảy của các thiên hà.
- Tôi thích những cô gái hài hước. Cô đang đi đâu thế? - Ông ta cười phá lên.
- Tôi không biết. - Cô lắc đầu. - Ở đây, tôi là một người lạ.
- Cô đã ăn tối chưa? Lạy chúa, mình nghĩ mình đang gặp may đây.
- Chưa. Tôi không thể ăn được đồ ăn của các vị.
Mình đã vớ phải một người kỳ quặc thật sự đây. Nhưng là một người đẹp.
- Cô đang ở đâu?
- Tôi chẳng ở đâu cả.
- Cô không ở cả khách sạn à?
Một khách sạn ư? - Cô đã nhớ. Những cái hộp cho lữ khách.
- Không. Tôi phải tìm một nơi nào đó để ngủ. Tôi rất mệt.
Ông ta ngoác mồm cười.
- Ồ tôi có thể lo chuyện đó. Sao cô không lên phòng khách sạn của tôi nhỉ? Ở đó có một cái giường to đẹp và tiện nghi. Em có thích thế không?
- Ồ, có rất thích.
- Tuyệt. - Ông ta không dám tin vào vận may của mình. Mình cam đoan là cô ta sẽ tuyệt vời trong chuyện ** *n cho mà xem.
- Giường của ông chuyên dành cho việc ** *n à? - Cô nhìn ông ta ngạc nhiên.
- Cái gì? Không, không. Cô thật thích đùa, có phải thế không hả? - Ông ta trố mắt nhìn cô.
- Chúng ta có thể đi ngủ bây giờ được không? - Cô gần như không thể mở nổi mắt ra nữa.
- Chắc chắn là thế. Khách sạn của tôi ở ngay góc phố thôi. - Ông ta xoa hai tay vào nhau.
Khi đã vào trong phòng, người đàn ông hỏi:
- Cô có muốn uống gì không? Chúng ta hãy làm cho cô mềm ra một chút.
Cô muốn uống khủng khiếp, nhưng không phải cái thứ nước uống mà người trái đất nầy có thể mời.
- Không. - Cô nói. - Giường ở đâu?
Lạy Chúa, cô ta đang nóng rực rồi.
- Ở trong nầy, em yêu. - Ông ta dẫn cô vào phòng ngủ. - Em không muốn uống thật à?
- Thật mà.
- Vậy thì sao em không… ờ, cởi ra đi?
Cô gật đầu. Đó là một tập quán của người trái đất.
Cô cởi cái váy đang mặc ra. Dưới váy đó, cô không còn gì hết. Thân thể cô là cả một vẻ đẹp thanh tú.
Người đàn ông nhìn cô đăm đắm, sung sướng nói;
- Đây là đêm may mắn của anh, em yêu ạ. Và cả là của em nữa. Anh sẽ l*m t*nh với em để em thấy rằng em chưa bao giờ được l*m t*nh cả. Ông ta xé bỏ quần áo một cách cuống cuồng và nhảy lên giường, nằm vào cạnh cô. - Nào, - Ông ta nói. - Anh sẽ cho em thấy một cuộc tình ra trò. - Ông ta ngước nhìn lên. Mẹ kiếp, anh lại vẫn để đèn kìa. - Ông ta định nhỏm dậy.
- Thôi khỏi. - Cô ngà nghệt nói. - Tôi sẽ tắt nó đi.
Và trong khi ông ta nhìn, cánh tay cô với ra, dài ra mãi, ngang căn phòng rộng, và những ngón tay của cô biến thành những dây leo màu xanh khi chúng bám vào cái công tắc điện.
Trong bóng tối, ông ta thét lên.
Âm Mưu Ngày Tận ThếTác giả: Sidney SheldonTruyện Mạt Thế, Truyện Phương Tây, Truyện Trinh ThámNgày thứ nhất. Thứ hai, 15 tháng Mười - Anh lại thấy mình trong cái quân y viện chật chội ở căn cứ Củ Chi, Việt Nam và Susan đang cúi người trên giường anh, trông thật đáng yêu trong chiếc áo choàng trắng, thì thầm, "Tỉnh dậy nào, chàng thuỷ thủ. Anh đâu có muốn chết!". Và khi nghe thấy giọng nói đầy quyến rũ của cô, anh gần như quên đi sự đau đớn của mình. Cô đang thì thầm điều gì đó nữa bên tai anh, nhưng một cái chuông nào đó đang réo vang, và anh không thể nghe rõ cô nói gì. Anh đưa tay kéo cô lại gần nhưng bàn tay chỉ quờ vào một khoảng không. Chính tiếng chuông điện thoại đã làm Robert Bellamy tỉnh hẳn. Anh miễn cưỡng mở mắt, không muốn giấc mơ qua đi. Chiếc điện thoại bên cạnh giường vẫn réo dai dẳng. Anh nhìn đồng hồ, 4 giờ sáng. Anh chụp lấy máy, bực bội vì ngủ dỡ mắt, giấc mơ ngắt quãng. - Quỷ quái thật, có biết mới là mấy giờ không hả? - Ông chỉ huy Bellamy phải không? - Phải. - Tôi có một tin báo cho ông, ông chỉ huy. Ông được lệnh phải trình diện tướng Hilliard tại trụ sở… Cô lang thang dọc theo các đường phố lớn, dường như không biết là mình đang đi đâu. Từ cái vụ tai nạn khủng khiếp đó đã bao nhiêu ngày rồi nhỉ?Cô không đếm được nữa. Cô mệt mỏi đến mức khó khăn lắm mới nghỉ ngơi được. Cô khát nước một cách khủng khiếp, nhưng không phải là thứ nước bị ô nhiễm mà những người trái đất vẫn uống, mà phải là nước mưa trong sạch. Cô cần có thứ chất lỏng tinh khiết để phục hồi sự sống trong cô, để có lại sức khoẻ mà tìm lại cái bộ phận tinh tế trong cái máy phát. Cô đang đuối sức.Cô bước loạng choạng và đâm sầm vào một người đàn ông.- Ô. Nhìn xem. - Người chào hàng Mỹ nhìn cô kỹ hơn và mỉm cười. - Xin chào. Không ngờ lại đụng vào cô như thế nầy.Một con búp bê tuyệt vời làm sao vâng, có gì mà không ngờ.- Cô từ đâu tới cô bé?- Hệ mặt trời thứ bảy của các thiên hà.- Tôi thích những cô gái hài hước. Cô đang đi đâu thế? - Ông ta cười phá lên.- Tôi không biết. - Cô lắc đầu. - Ở đây, tôi là một người lạ.- Cô đã ăn tối chưa? Lạy chúa, mình nghĩ mình đang gặp may đây.- Chưa. Tôi không thể ăn được đồ ăn của các vị.Mình đã vớ phải một người kỳ quặc thật sự đây. Nhưng là một người đẹp.- Cô đang ở đâu?- Tôi chẳng ở đâu cả.- Cô không ở cả khách sạn à?Một khách sạn ư? - Cô đã nhớ. Những cái hộp cho lữ khách.- Không. Tôi phải tìm một nơi nào đó để ngủ. Tôi rất mệt.Ông ta ngoác mồm cười.- Ồ tôi có thể lo chuyện đó. Sao cô không lên phòng khách sạn của tôi nhỉ? Ở đó có một cái giường to đẹp và tiện nghi. Em có thích thế không?- Ồ, có rất thích.- Tuyệt. - Ông ta không dám tin vào vận may của mình. Mình cam đoan là cô ta sẽ tuyệt vời trong chuyện ** *n cho mà xem.- Giường của ông chuyên dành cho việc ** *n à? - Cô nhìn ông ta ngạc nhiên.- Cái gì? Không, không. Cô thật thích đùa, có phải thế không hả? - Ông ta trố mắt nhìn cô.- Chúng ta có thể đi ngủ bây giờ được không? - Cô gần như không thể mở nổi mắt ra nữa.- Chắc chắn là thế. Khách sạn của tôi ở ngay góc phố thôi. - Ông ta xoa hai tay vào nhau.Khi đã vào trong phòng, người đàn ông hỏi:- Cô có muốn uống gì không? Chúng ta hãy làm cho cô mềm ra một chút.Cô muốn uống khủng khiếp, nhưng không phải cái thứ nước uống mà người trái đất nầy có thể mời.- Không. - Cô nói. - Giường ở đâu?Lạy Chúa, cô ta đang nóng rực rồi.- Ở trong nầy, em yêu. - Ông ta dẫn cô vào phòng ngủ. - Em không muốn uống thật à?- Thật mà.- Vậy thì sao em không… ờ, cởi ra đi?Cô gật đầu. Đó là một tập quán của người trái đất.Cô cởi cái váy đang mặc ra. Dưới váy đó, cô không còn gì hết. Thân thể cô là cả một vẻ đẹp thanh tú.Người đàn ông nhìn cô đăm đắm, sung sướng nói;- Đây là đêm may mắn của anh, em yêu ạ. Và cả là của em nữa. Anh sẽ l*m t*nh với em để em thấy rằng em chưa bao giờ được l*m t*nh cả. Ông ta xé bỏ quần áo một cách cuống cuồng và nhảy lên giường, nằm vào cạnh cô. - Nào, - Ông ta nói. - Anh sẽ cho em thấy một cuộc tình ra trò. - Ông ta ngước nhìn lên. Mẹ kiếp, anh lại vẫn để đèn kìa. - Ông ta định nhỏm dậy.- Thôi khỏi. - Cô ngà nghệt nói. - Tôi sẽ tắt nó đi.Và trong khi ông ta nhìn, cánh tay cô với ra, dài ra mãi, ngang căn phòng rộng, và những ngón tay của cô biến thành những dây leo màu xanh khi chúng bám vào cái công tắc điện.Trong bóng tối, ông ta thét lên.