Ephesus! Thành phố của sự đối ngẫu – Là nơi có cả đền thờ nữ thần Artemis lẫn tòa thánh thờ Đức mẹ Maria. Nơi đây là hiện thân của cái tôi bản ngã lẫn chiều sâu tâm hồn. Đây cũng là hình ảnh thu nhỏ của những thứ cao khiết hư ảo lẫn những điều trần tục thấp hèn, là nơi kết hợp cả chế độ nô dịch lẫn sự tự do, phóng khoáng. Ephesus – Là sự hòa quyện của những điều đối lập. Bản thân thành phố ấy cũng có tâm h0ồn như mỗi con người chúng ta. Một buổi chiều muộn tháng Mười, có hai người ngồi bên cạnh con suối Meles gần thành phố cổ Ephesus. Mặt trời đang khuất dạng dần sau ngọn núi Buldul, nhuộm hồng cả một góc trời. Với những ai am hiểu ngôn ngữ của bầu trời thì chắc hẳn sẽ sớm hân hoan đón chào cơn mưa. “Thánh Paul đang giảng đạo cho mọi người về Mẹ Maria đấy”, cô gái trẻ nói. “Anh có nghe thấy đám đông phẫn nộ đang gào thét, phản đối và nguyền rủa ông ấy không? Hàng nghìn người nổi loạn chống lại tôn giáo mới - thứ tôn giáo ngăn cấm họ thờ nữ thần của mình. Hãy nghe tiếng những bước chân…
Chương 35
Bông Hồng Mất TíchTác giả: Serdar OzkanTruyện Phương TâyEphesus! Thành phố của sự đối ngẫu – Là nơi có cả đền thờ nữ thần Artemis lẫn tòa thánh thờ Đức mẹ Maria. Nơi đây là hiện thân của cái tôi bản ngã lẫn chiều sâu tâm hồn. Đây cũng là hình ảnh thu nhỏ của những thứ cao khiết hư ảo lẫn những điều trần tục thấp hèn, là nơi kết hợp cả chế độ nô dịch lẫn sự tự do, phóng khoáng. Ephesus – Là sự hòa quyện của những điều đối lập. Bản thân thành phố ấy cũng có tâm h0ồn như mỗi con người chúng ta. Một buổi chiều muộn tháng Mười, có hai người ngồi bên cạnh con suối Meles gần thành phố cổ Ephesus. Mặt trời đang khuất dạng dần sau ngọn núi Buldul, nhuộm hồng cả một góc trời. Với những ai am hiểu ngôn ngữ của bầu trời thì chắc hẳn sẽ sớm hân hoan đón chào cơn mưa. “Thánh Paul đang giảng đạo cho mọi người về Mẹ Maria đấy”, cô gái trẻ nói. “Anh có nghe thấy đám đông phẫn nộ đang gào thét, phản đối và nguyền rủa ông ấy không? Hàng nghìn người nổi loạn chống lại tôn giáo mới - thứ tôn giáo ngăn cấm họ thờ nữ thần của mình. Hãy nghe tiếng những bước chân… Trời vẫn còn tối đen. Lúc Diana đi xuống vườn, còn tới mười chín phút nữa mới tới giờ học. Cô đã xuống vườn sớm hơn một chút để có thời gian một mình với những bông hồng, trước khi bài học bắt đầu.Lúc chuẩn bị bước vào vườn thì đột nhiên cô nghe có tiếng bước chân từ phía sàn gỗ của ngôi nhà. Những bước chân không có vẻ giống bước chân của Zeynep Hanim; bà ấy luôn đến vào đúng thời gian đã định, không bao giờ sớm hay muộn dù chỉ một phút. Thêm nữa, những bước chân của bà lúc nào cũng đều đều, không hấp tấp, vội vàng. Nhưng những bước chân kia có vẻ rất nhanh và lo lắng, khoảng cách các bước chân cứ tăng dần. Từ âm thanh của những bước chân ấy, cô có thể thấy người đó có vẻ như đang chạy vậy.Rồi lại chính là Zeynep Hanim chạy tới tìm Diana, với hơi thở gấp, và gương mặt nhễ nhại mồ hôi.“Ôi Diana” Giọng bà run rẩy. “Ta biết cháu đang thực sự mong chờ điều này, nhưng...”“Đó là gì ạ?! Có phải, có phải là Maria không?”Zey hơi cúi đầu.“Chuyện gì vậy? Hãy nói cho cháu biết là mọi chuyện vẫn ổn đi bà.”“Maria đã gọi điện; Ta đang ngủ. Nhưng, tạ ơn trời, nó đã để lại lời nhắn. Nó nói có chuyện gì đó khẩn cấp và nó phải đi tới Rio.”“Ôi, Chúa ơi! Chắc nó đã nghe tin về bệnh tình của mẹ. Cháu phải quay về nhà ngay thôi. Cháu phải về nhà trước nó.”“Nhưng Maria đã...”“Mong là nó chưa nghe tin mẹ mất” Diana thì thào.Sẽ thế nào nếu một cô gái đã dành cả cuộc đời tìm kiếm mẹ nhưng rồi lại nghe tin mẹ mất chứ? Mới chỉ nghĩ tới điều đó đã khiến Diana run rẩy. Nhưng ít ra thì Maria cũng nói là có chuyện khẩn cấp. Nó sẽ không vội vã như thế nếu đã biết mộ mẹ, phải không?“Cháu xin lỗi. Nhưng cháu phải về thu dọn đồ ngay bây giờ.”“Tất nhiên rồi, cháu gái. Ta sẽ thu xếp vé cho cháu trong chuyến bay đầu tiên.”Khi chuẩn bị quay đi vào trong nhà, Diana đột ngột dừng lại. Quay người nhìn xung quanh, cô vội đi thẳng tới giữa vườn, khụy gối trước bông Hồng Vàng. Cô dùng đầu ngón tay vuốt nhẹ những cánh hoa.“Mày đã đúng Hồng Vàng ạ. Trên tất cả mọi thứ, chính hương hoa mới làm cho một bông hồng thành bông hồng thực sự.”
Trời vẫn còn tối đen. Lúc Diana đi xuống vườn, còn tới mười chín phút nữa mới tới giờ học. Cô đã xuống vườn sớm hơn một chút để có thời gian một mình với những bông hồng, trước khi bài học bắt đầu.
Lúc chuẩn bị bước vào vườn thì đột nhiên cô nghe có tiếng bước chân từ phía sàn gỗ của ngôi nhà. Những bước chân không có vẻ giống bước chân của Zeynep Hanim; bà ấy luôn đến vào đúng thời gian đã định, không bao giờ sớm hay muộn dù chỉ một phút. Thêm nữa, những bước chân của bà lúc nào cũng đều đều, không hấp tấp, vội vàng. Nhưng những bước chân kia có vẻ rất nhanh và lo lắng, khoảng cách các bước chân cứ tăng dần. Từ âm thanh của những bước chân ấy, cô có thể thấy người đó có vẻ như đang chạy vậy.
Rồi lại chính là Zeynep Hanim chạy tới tìm Diana, với hơi thở gấp, và gương mặt nhễ nhại mồ hôi.
“Ôi Diana” Giọng bà run rẩy. “Ta biết cháu đang thực sự mong chờ điều này, nhưng...”
“Đó là gì ạ?! Có phải, có phải là Maria không?”
Zey hơi cúi đầu.
“Chuyện gì vậy? Hãy nói cho cháu biết là mọi chuyện vẫn ổn đi bà.”
“Maria đã gọi điện; Ta đang ngủ. Nhưng, tạ ơn trời, nó đã để lại lời nhắn. Nó nói có chuyện gì đó khẩn cấp và nó phải đi tới Rio.”
“Ôi, Chúa ơi! Chắc nó đã nghe tin về bệnh tình của mẹ. Cháu phải quay về nhà ngay thôi. Cháu phải về nhà trước nó.”
“Nhưng Maria đã...”
“Mong là nó chưa nghe tin mẹ mất” Diana thì thào.
Sẽ thế nào nếu một cô gái đã dành cả cuộc đời tìm kiếm mẹ nhưng rồi lại nghe tin mẹ mất chứ? Mới chỉ nghĩ tới điều đó đã khiến Diana run rẩy. Nhưng ít ra thì Maria cũng nói là có chuyện khẩn cấp. Nó sẽ không vội vã như thế nếu đã biết mộ mẹ, phải không?
“Cháu xin lỗi. Nhưng cháu phải về thu dọn đồ ngay bây giờ.”
“Tất nhiên rồi, cháu gái. Ta sẽ thu xếp vé cho cháu trong chuyến bay đầu tiên.”
Khi chuẩn bị quay đi vào trong nhà, Diana đột ngột dừng lại. Quay người nhìn xung quanh, cô vội đi thẳng tới giữa vườn, khụy gối trước bông Hồng Vàng. Cô dùng đầu ngón tay vuốt nhẹ những cánh hoa.
“Mày đã đúng Hồng Vàng ạ. Trên tất cả mọi thứ, chính hương hoa mới làm cho một bông hồng thành bông hồng thực sự.”
Bông Hồng Mất TíchTác giả: Serdar OzkanTruyện Phương TâyEphesus! Thành phố của sự đối ngẫu – Là nơi có cả đền thờ nữ thần Artemis lẫn tòa thánh thờ Đức mẹ Maria. Nơi đây là hiện thân của cái tôi bản ngã lẫn chiều sâu tâm hồn. Đây cũng là hình ảnh thu nhỏ của những thứ cao khiết hư ảo lẫn những điều trần tục thấp hèn, là nơi kết hợp cả chế độ nô dịch lẫn sự tự do, phóng khoáng. Ephesus – Là sự hòa quyện của những điều đối lập. Bản thân thành phố ấy cũng có tâm h0ồn như mỗi con người chúng ta. Một buổi chiều muộn tháng Mười, có hai người ngồi bên cạnh con suối Meles gần thành phố cổ Ephesus. Mặt trời đang khuất dạng dần sau ngọn núi Buldul, nhuộm hồng cả một góc trời. Với những ai am hiểu ngôn ngữ của bầu trời thì chắc hẳn sẽ sớm hân hoan đón chào cơn mưa. “Thánh Paul đang giảng đạo cho mọi người về Mẹ Maria đấy”, cô gái trẻ nói. “Anh có nghe thấy đám đông phẫn nộ đang gào thét, phản đối và nguyền rủa ông ấy không? Hàng nghìn người nổi loạn chống lại tôn giáo mới - thứ tôn giáo ngăn cấm họ thờ nữ thần của mình. Hãy nghe tiếng những bước chân… Trời vẫn còn tối đen. Lúc Diana đi xuống vườn, còn tới mười chín phút nữa mới tới giờ học. Cô đã xuống vườn sớm hơn một chút để có thời gian một mình với những bông hồng, trước khi bài học bắt đầu.Lúc chuẩn bị bước vào vườn thì đột nhiên cô nghe có tiếng bước chân từ phía sàn gỗ của ngôi nhà. Những bước chân không có vẻ giống bước chân của Zeynep Hanim; bà ấy luôn đến vào đúng thời gian đã định, không bao giờ sớm hay muộn dù chỉ một phút. Thêm nữa, những bước chân của bà lúc nào cũng đều đều, không hấp tấp, vội vàng. Nhưng những bước chân kia có vẻ rất nhanh và lo lắng, khoảng cách các bước chân cứ tăng dần. Từ âm thanh của những bước chân ấy, cô có thể thấy người đó có vẻ như đang chạy vậy.Rồi lại chính là Zeynep Hanim chạy tới tìm Diana, với hơi thở gấp, và gương mặt nhễ nhại mồ hôi.“Ôi Diana” Giọng bà run rẩy. “Ta biết cháu đang thực sự mong chờ điều này, nhưng...”“Đó là gì ạ?! Có phải, có phải là Maria không?”Zey hơi cúi đầu.“Chuyện gì vậy? Hãy nói cho cháu biết là mọi chuyện vẫn ổn đi bà.”“Maria đã gọi điện; Ta đang ngủ. Nhưng, tạ ơn trời, nó đã để lại lời nhắn. Nó nói có chuyện gì đó khẩn cấp và nó phải đi tới Rio.”“Ôi, Chúa ơi! Chắc nó đã nghe tin về bệnh tình của mẹ. Cháu phải quay về nhà ngay thôi. Cháu phải về nhà trước nó.”“Nhưng Maria đã...”“Mong là nó chưa nghe tin mẹ mất” Diana thì thào.Sẽ thế nào nếu một cô gái đã dành cả cuộc đời tìm kiếm mẹ nhưng rồi lại nghe tin mẹ mất chứ? Mới chỉ nghĩ tới điều đó đã khiến Diana run rẩy. Nhưng ít ra thì Maria cũng nói là có chuyện khẩn cấp. Nó sẽ không vội vã như thế nếu đã biết mộ mẹ, phải không?“Cháu xin lỗi. Nhưng cháu phải về thu dọn đồ ngay bây giờ.”“Tất nhiên rồi, cháu gái. Ta sẽ thu xếp vé cho cháu trong chuyến bay đầu tiên.”Khi chuẩn bị quay đi vào trong nhà, Diana đột ngột dừng lại. Quay người nhìn xung quanh, cô vội đi thẳng tới giữa vườn, khụy gối trước bông Hồng Vàng. Cô dùng đầu ngón tay vuốt nhẹ những cánh hoa.“Mày đã đúng Hồng Vàng ạ. Trên tất cả mọi thứ, chính hương hoa mới làm cho một bông hồng thành bông hồng thực sự.”