Tác giả:

Những ngọn đèn đỏ trắng trên nóc các xe cảnh sát đậu rải rác dọc khu cao ốc 3500 đường Broadway, ngay trước căn nhà của Johnny Boz, khiến cả vùng sáng rực lên như nhà máy đèn. Đâu cũng nghe tiếng ù ù rè rè của các máy liên lạc của cảnh sát, và mấy người dậy sớm - mà cảnh sát vẫn quen gọi là bọn dẫn chó đi ỉa - đưa mắt nhìn quang cảnh cứ như người đi xem hát; dân cớm có mặt thì cũng quen với kiểu thờ ơ này vốn rất thường thấy quanh những nơi xảy ra án mạng. Một cái xe cảnh sát không huy hiện, không có cả đèn hiệu còi hụ hay bất cứ thứ gì, đến độ người ta thấy là biết ngay xe cảnh sát, đậu lại ở góc đường trước cả lũ xe xộ và cớm. Hai người từ đó bước ra và ngắm nghía những mặt tiền thanh nhã của các toà nhà. Tay lớn tuổi hơn, tên là Gus Moran, gật gù tán thưởng: - Một khu đẹp thế này mà lại có án mạng... - Vụ này coi bộ xôm đây - Tay đi cùng nói - Chỉ tổ tăng thêm du khách. Trong tướng hai cha nội đó thiệt trái ngược nhau. Y hệt như chiếc xe, Gus Moran đơn sơ là biết ngay thứ cảnh sát…

Chương 14

Bản Năng Gốc (Phản Diện)Tác giả: Richard OsborneTruyện Phương Tây, Truyện Trinh ThámNhững ngọn đèn đỏ trắng trên nóc các xe cảnh sát đậu rải rác dọc khu cao ốc 3500 đường Broadway, ngay trước căn nhà của Johnny Boz, khiến cả vùng sáng rực lên như nhà máy đèn. Đâu cũng nghe tiếng ù ù rè rè của các máy liên lạc của cảnh sát, và mấy người dậy sớm - mà cảnh sát vẫn quen gọi là bọn dẫn chó đi ỉa - đưa mắt nhìn quang cảnh cứ như người đi xem hát; dân cớm có mặt thì cũng quen với kiểu thờ ơ này vốn rất thường thấy quanh những nơi xảy ra án mạng. Một cái xe cảnh sát không huy hiện, không có cả đèn hiệu còi hụ hay bất cứ thứ gì, đến độ người ta thấy là biết ngay xe cảnh sát, đậu lại ở góc đường trước cả lũ xe xộ và cớm. Hai người từ đó bước ra và ngắm nghía những mặt tiền thanh nhã của các toà nhà. Tay lớn tuổi hơn, tên là Gus Moran, gật gù tán thưởng: - Một khu đẹp thế này mà lại có án mạng... - Vụ này coi bộ xôm đây - Tay đi cùng nói - Chỉ tổ tăng thêm du khách. Trong tướng hai cha nội đó thiệt trái ngược nhau. Y hệt như chiếc xe, Gus Moran đơn sơ là biết ngay thứ cảnh sát… Trong đêm đen và tĩnh lặng, hắn chợt thức giấc. Không có một âm thanh, chỉ có ánh sáng từ ngoài đường chiếu qua lại trên những mặt gương. Hắn lăn ra cạnh giường và ngồi dậy, đầu rũ xuống như một con thú kiệt sức. Hắn lòn tay ra sau lưng rờ rẫm những vết cào lâm râm vẩy máu khô. Catherine cuộn tròn người ngủ say. Hắn vươn vai và đứng dậy, mò mẫm đi qua căn phòng vứt bừa bộn đủ thứ quần áo giày vớ.Ánh đèn buồng tắm khiến hắn choá mắt như bị một cú đấm. Trông hắn xanh xao tàn tạ, mí mắt nhão ra, chùng xuống.- Trời đất - Hắn rên lên với bóng mình trong gương.Dòng nước lạnh và êm ái. Hắn thọc cái đầu với mớ tóc bết mồ hôi vào vòi nước và lập tức thấy tỉnh táo ra đôi chút.Một giọng lặng lẽ vang lên sau lưng hắn.- Anh không để con bạn tôi yên là tôi giết anh đó.Giọng của Roxy nghe chắc như đinh đóng cột cứ như đang nói về một điều gì đó rất đương nhiên.Nick liếc vào khuôn mặt Roxy phản chiếu trong gương rồi quay ra mặt đối mặt với cô ta. Roxy coi bộ chẳng thèm lý gì tới chuyện hắn đang tr*n tr**ng trước mặt mình.- Nói thẳng đi Roxy - Nick nói - Như đàn ông với nhau. Nói đi. Chắc tôi coi cô ấy như gái biết chơi bảnh nhất thế kỷ rồi đó. Cô nghĩ thế phải không?- Anh làm tôi lộn mửa - Rồi cô quay đi.- Tôi làm cô lộn mửa à? - Hắn lắc đầu như không dám tin - Cô khoái coi người ta chơi lắm hả? Bao lâu rồi Roxy?- Cô ấy thích cho tôi coi - Roxy trợn mắt nhìn hắn.- Cô coi chỉ vì tuân lệnh thôi sao?- Mẹ kiếp nhà anh - Cô ta nói rồi quay lưng đi.Catherine vẫn còn lơ mơ ngủ nướng và lăn vào người hắn khi hắn leo trở lên giường. Nàng cọ mình vào người hắn như một con mèo.- Nick - Nàng lầm bầm, như một đứa trẻ lầm thầm gọi tên bố mình cho yên tâm.*Khi hắn thức dậy lần thứ hai, nàng đã đi mất. Căn phòng đã được dọn sạch sẽ, ánh sáng tràn qua những khung cửa sổ. Trên mặt bàn bên cạnh giường có dán tờ giấy ghi chữ "Bãi biển C".Hắn chui vô tắm một cú nước nóng, thiệt lâu, thiệt kỹ rồi mới chui vào chiếc Mustang tà tà lái về Stinson. Hắn cảm thấy thư thái và sung mãn đúng cái kiểu mà người ta chỉ cảm thấy sau một đêm l*m t*nh tới nơi tới chốn. Nhưng hắn cũng cảm thấy khó chịu và không chắc nàng sẽ tiếp mình ra sao.Catherine đang ở ngoài sân như đang đợi hắn. Và cũng như mọi khi, nàng đang nhìn ra biển.- Chào em - Hắn nói.Nàng gật đầu với hắn, làm như hắn chỉ như những người quen khác tình cờ gặp nàng. Hắn liếc nhìn vào nhà và thấy sau một tấm màn cửa thấp thoáng gương mặt Roxy.- Chắc cô ta coi vụ này ngứa mắt lắm.- Ai, mà coi vụ gì?- Roxy, coi tụi mình.- Con nhỏ đã coi em cả tỷ lần - Nàng ngưng một lát rồi tiếp - Với lại, không có vụ "tụi mình" đâu.- Sao em dám chắc? Trông cô ta có vẻ không khoái. Có thể cô ta đã thấy cảnh gì đó chưa từng thấy.Catherine quay lại nhìn hắn, tia mắt lóe lên.- Roxy đã từng nhìn thấy đủ thứ chuyện trước đây rồi.- Anh nghĩ - Nick cười khùng khục - Anh cũng đã thấy mọi thứ rồi.Nụ cười của nàng dịu hơn, thân thiện hơn:- Bộ anh nghĩ tối qua là ly kỳ lắm sao?- Anh đã từng phát biểu đó là cuộc chơi thế kỷ mà.- Đã đi khoe với bạn rồi hả?- Không. Khoe với bạn em kìa. Cô Roxy.- Nó phản ứng ra sao?- Không thoải mái lắm. Còn em, em nghĩ sao về tối qua?- Khởi đầu như thế là tốt.- Vậy thôi sao? Còn Roxy? Bộ cô ta làm còn ngon hơn à?Nàng cười với nụ cười sõi đời cố hữu:- Anh coi bộ chú ý Roxy dữ. Hay là anh khoái có lúc cả ba đứa?- Cô ấy có chung với em và Johnny không? - Nick phản đòn.- Không. Johnny bị mắc cỡ.- Và kết cục là như thế - Nick cười nhún vai.Catherine bước đi chỗ khác, theo đường mòn xuống bãi biển. Hắn vội vàng đi theo nàng.- Nói nghe đi, Nicky - Nàng nói vói lại sau lưng - Tối qua anh có sợ không?- Vấn đề em quan tâm là đó, phải không? - Nick dừng chân - Chính vụ đó khiến mọi chuyện ngon lành đến thế, đúng không?- Anh không nên tham gia cuộc chơi này - Nàng nói nghiêm trang rồi tiếp tục đi xuống bãi.- Tại sao không? - Hắn đi theo - Anh khoái trò này mà.- Nó quá tầm của anh rồi, Nicky. Kết cục sẽ không như anh muốn đâu.- Có thể là quá tầm, nhưng anh không quan tâm. Chính nhờ vậy mà anh tóm được thủ phạm.Nàng lắc đầu:- Anh chẳng học được ở em điều gì, chẳng tìm hiểu ra được điều gì cả? Em không có trò tâm tình hết mọi bí mật của mình ra chỉ vì được quá sướng một ...- Hoặc hai cú gì đó.- Phải - Nàng mỉm cười - Sướng một hoặc hai cú gì đó. Nhưng không bao giờ anh tìm được điều gì em muốn giấu đâu.- Anh sẽ tìm được - Hắn nắm lấy đôi vai nàng - Và sẽ tóm được em.- Không. Rốt cuộc thì anh chỉ có mê em mà thôi. Chấm hết.- Hiện giờ anh đã mê em rồi - Nàng cố lắc người ra nhưng hắn giữ rịt lại - Nhưng anh sẽ tóm được em, bất cứ cách nào. Em có thể đưa chi tiết này vào trong cuốn truyện của em đó.

Trong đêm đen và tĩnh lặng, hắn chợt thức giấc. Không có một âm thanh, chỉ có ánh sáng từ ngoài đường chiếu qua lại trên những mặt gương. Hắn lăn ra cạnh giường và ngồi dậy, đầu rũ xuống như một con thú kiệt sức. Hắn lòn tay ra sau lưng rờ rẫm những vết cào lâm râm vẩy máu khô. Catherine cuộn tròn người ngủ say. Hắn vươn vai và đứng dậy, mò mẫm đi qua căn phòng vứt bừa bộn đủ thứ quần áo giày vớ.

Ánh đèn buồng tắm khiến hắn choá mắt như bị một cú đấm. Trông hắn xanh xao tàn tạ, mí mắt nhão ra, chùng xuống.

- Trời đất - Hắn rên lên với bóng mình trong gương.

Dòng nước lạnh và êm ái. Hắn thọc cái đầu với mớ tóc bết mồ hôi vào vòi nước và lập tức thấy tỉnh táo ra đôi chút.

Một giọng lặng lẽ vang lên sau lưng hắn.

- Anh không để con bạn tôi yên là tôi giết anh đó.

Giọng của Roxy nghe chắc như đinh đóng cột cứ như đang nói về một điều gì đó rất đương nhiên.

Nick liếc vào khuôn mặt Roxy phản chiếu trong gương rồi quay ra mặt đối mặt với cô ta. Roxy coi bộ chẳng thèm lý gì tới chuyện hắn đang tr*n tr**ng trước mặt mình.

- Nói thẳng đi Roxy - Nick nói - Như đàn ông với nhau. Nói đi. Chắc tôi coi cô ấy như gái biết chơi bảnh nhất thế kỷ rồi đó. Cô nghĩ thế phải không?

- Anh làm tôi lộn mửa - Rồi cô quay đi.

- Tôi làm cô lộn mửa à? - Hắn lắc đầu như không dám tin - Cô khoái coi người ta chơi lắm hả? Bao lâu rồi Roxy?

- Cô ấy thích cho tôi coi - Roxy trợn mắt nhìn hắn.

- Cô coi chỉ vì tuân lệnh thôi sao?

- Mẹ kiếp nhà anh - Cô ta nói rồi quay lưng đi.

Catherine vẫn còn lơ mơ ngủ nướng và lăn vào người hắn khi hắn leo trở lên giường. Nàng cọ mình vào người hắn như một con mèo.

- Nick - Nàng lầm bầm, như một đứa trẻ lầm thầm gọi tên bố mình cho yên tâm.

*

Khi hắn thức dậy lần thứ hai, nàng đã đi mất. Căn phòng đã được dọn sạch sẽ, ánh sáng tràn qua những khung cửa sổ. Trên mặt bàn bên cạnh giường có dán tờ giấy ghi chữ "Bãi biển C".

Hắn chui vô tắm một cú nước nóng, thiệt lâu, thiệt kỹ rồi mới chui vào chiếc Mustang tà tà lái về Stinson. Hắn cảm thấy thư thái và sung mãn đúng cái kiểu mà người ta chỉ cảm thấy sau một đêm l*m t*nh tới nơi tới chốn. Nhưng hắn cũng cảm thấy khó chịu và không chắc nàng sẽ tiếp mình ra sao.

Catherine đang ở ngoài sân như đang đợi hắn. Và cũng như mọi khi, nàng đang nhìn ra biển.

- Chào em - Hắn nói.

Nàng gật đầu với hắn, làm như hắn chỉ như những người quen khác tình cờ gặp nàng. Hắn liếc nhìn vào nhà và thấy sau một tấm màn cửa thấp thoáng gương mặt Roxy.

- Chắc cô ta coi vụ này ngứa mắt lắm.

- Ai, mà coi vụ gì?

- Roxy, coi tụi mình.

- Con nhỏ đã coi em cả tỷ lần - Nàng ngưng một lát rồi tiếp - Với lại, không có vụ "tụi mình" đâu.

- Sao em dám chắc? Trông cô ta có vẻ không khoái. Có thể cô ta đã thấy cảnh gì đó chưa từng thấy.

Catherine quay lại nhìn hắn, tia mắt lóe lên.

- Roxy đã từng nhìn thấy đủ thứ chuyện trước đây rồi.

- Anh nghĩ - Nick cười khùng khục - Anh cũng đã thấy mọi thứ rồi.

Nụ cười của nàng dịu hơn, thân thiện hơn:

- Bộ anh nghĩ tối qua là ly kỳ lắm sao?

- Anh đã từng phát biểu đó là cuộc chơi thế kỷ mà.

- Đã đi khoe với bạn rồi hả?

- Không. Khoe với bạn em kìa. Cô Roxy.

- Nó phản ứng ra sao?

- Không thoải mái lắm. Còn em, em nghĩ sao về tối qua?

- Khởi đầu như thế là tốt.

- Vậy thôi sao? Còn Roxy? Bộ cô ta làm còn ngon hơn à?

Nàng cười với nụ cười sõi đời cố hữu:

- Anh coi bộ chú ý Roxy dữ. Hay là anh khoái có lúc cả ba đứa?

- Cô ấy có chung với em và Johnny không? - Nick phản đòn.

- Không. Johnny bị mắc cỡ.

- Và kết cục là như thế - Nick cười nhún vai.

Catherine bước đi chỗ khác, theo đường mòn xuống bãi biển. Hắn vội vàng đi theo nàng.

- Nói nghe đi, Nicky - Nàng nói vói lại sau lưng - Tối qua anh có sợ không?

- Vấn đề em quan tâm là đó, phải không? - Nick dừng chân - Chính vụ đó khiến mọi chuyện ngon lành đến thế, đúng không?

- Anh không nên tham gia cuộc chơi này - Nàng nói nghiêm trang rồi tiếp tục đi xuống bãi.

- Tại sao không? - Hắn đi theo - Anh khoái trò này mà.

- Nó quá tầm của anh rồi, Nicky. Kết cục sẽ không như anh muốn đâu.

- Có thể là quá tầm, nhưng anh không quan tâm. Chính nhờ vậy mà anh tóm được thủ phạm.

Nàng lắc đầu:

- Anh chẳng học được ở em điều gì, chẳng tìm hiểu ra được điều gì cả? Em không có trò tâm tình hết mọi bí mật của mình ra chỉ vì được quá sướng một ...

- Hoặc hai cú gì đó.

- Phải - Nàng mỉm cười - Sướng một hoặc hai cú gì đó. Nhưng không bao giờ anh tìm được điều gì em muốn giấu đâu.

- Anh sẽ tìm được - Hắn nắm lấy đôi vai nàng - Và sẽ tóm được em.

- Không. Rốt cuộc thì anh chỉ có mê em mà thôi. Chấm hết.

- Hiện giờ anh đã mê em rồi - Nàng cố lắc người ra nhưng hắn giữ rịt lại - Nhưng anh sẽ tóm được em, bất cứ cách nào. Em có thể đưa chi tiết này vào trong cuốn truyện của em đó.

Bản Năng Gốc (Phản Diện)Tác giả: Richard OsborneTruyện Phương Tây, Truyện Trinh ThámNhững ngọn đèn đỏ trắng trên nóc các xe cảnh sát đậu rải rác dọc khu cao ốc 3500 đường Broadway, ngay trước căn nhà của Johnny Boz, khiến cả vùng sáng rực lên như nhà máy đèn. Đâu cũng nghe tiếng ù ù rè rè của các máy liên lạc của cảnh sát, và mấy người dậy sớm - mà cảnh sát vẫn quen gọi là bọn dẫn chó đi ỉa - đưa mắt nhìn quang cảnh cứ như người đi xem hát; dân cớm có mặt thì cũng quen với kiểu thờ ơ này vốn rất thường thấy quanh những nơi xảy ra án mạng. Một cái xe cảnh sát không huy hiện, không có cả đèn hiệu còi hụ hay bất cứ thứ gì, đến độ người ta thấy là biết ngay xe cảnh sát, đậu lại ở góc đường trước cả lũ xe xộ và cớm. Hai người từ đó bước ra và ngắm nghía những mặt tiền thanh nhã của các toà nhà. Tay lớn tuổi hơn, tên là Gus Moran, gật gù tán thưởng: - Một khu đẹp thế này mà lại có án mạng... - Vụ này coi bộ xôm đây - Tay đi cùng nói - Chỉ tổ tăng thêm du khách. Trong tướng hai cha nội đó thiệt trái ngược nhau. Y hệt như chiếc xe, Gus Moran đơn sơ là biết ngay thứ cảnh sát… Trong đêm đen và tĩnh lặng, hắn chợt thức giấc. Không có một âm thanh, chỉ có ánh sáng từ ngoài đường chiếu qua lại trên những mặt gương. Hắn lăn ra cạnh giường và ngồi dậy, đầu rũ xuống như một con thú kiệt sức. Hắn lòn tay ra sau lưng rờ rẫm những vết cào lâm râm vẩy máu khô. Catherine cuộn tròn người ngủ say. Hắn vươn vai và đứng dậy, mò mẫm đi qua căn phòng vứt bừa bộn đủ thứ quần áo giày vớ.Ánh đèn buồng tắm khiến hắn choá mắt như bị một cú đấm. Trông hắn xanh xao tàn tạ, mí mắt nhão ra, chùng xuống.- Trời đất - Hắn rên lên với bóng mình trong gương.Dòng nước lạnh và êm ái. Hắn thọc cái đầu với mớ tóc bết mồ hôi vào vòi nước và lập tức thấy tỉnh táo ra đôi chút.Một giọng lặng lẽ vang lên sau lưng hắn.- Anh không để con bạn tôi yên là tôi giết anh đó.Giọng của Roxy nghe chắc như đinh đóng cột cứ như đang nói về một điều gì đó rất đương nhiên.Nick liếc vào khuôn mặt Roxy phản chiếu trong gương rồi quay ra mặt đối mặt với cô ta. Roxy coi bộ chẳng thèm lý gì tới chuyện hắn đang tr*n tr**ng trước mặt mình.- Nói thẳng đi Roxy - Nick nói - Như đàn ông với nhau. Nói đi. Chắc tôi coi cô ấy như gái biết chơi bảnh nhất thế kỷ rồi đó. Cô nghĩ thế phải không?- Anh làm tôi lộn mửa - Rồi cô quay đi.- Tôi làm cô lộn mửa à? - Hắn lắc đầu như không dám tin - Cô khoái coi người ta chơi lắm hả? Bao lâu rồi Roxy?- Cô ấy thích cho tôi coi - Roxy trợn mắt nhìn hắn.- Cô coi chỉ vì tuân lệnh thôi sao?- Mẹ kiếp nhà anh - Cô ta nói rồi quay lưng đi.Catherine vẫn còn lơ mơ ngủ nướng và lăn vào người hắn khi hắn leo trở lên giường. Nàng cọ mình vào người hắn như một con mèo.- Nick - Nàng lầm bầm, như một đứa trẻ lầm thầm gọi tên bố mình cho yên tâm.*Khi hắn thức dậy lần thứ hai, nàng đã đi mất. Căn phòng đã được dọn sạch sẽ, ánh sáng tràn qua những khung cửa sổ. Trên mặt bàn bên cạnh giường có dán tờ giấy ghi chữ "Bãi biển C".Hắn chui vô tắm một cú nước nóng, thiệt lâu, thiệt kỹ rồi mới chui vào chiếc Mustang tà tà lái về Stinson. Hắn cảm thấy thư thái và sung mãn đúng cái kiểu mà người ta chỉ cảm thấy sau một đêm l*m t*nh tới nơi tới chốn. Nhưng hắn cũng cảm thấy khó chịu và không chắc nàng sẽ tiếp mình ra sao.Catherine đang ở ngoài sân như đang đợi hắn. Và cũng như mọi khi, nàng đang nhìn ra biển.- Chào em - Hắn nói.Nàng gật đầu với hắn, làm như hắn chỉ như những người quen khác tình cờ gặp nàng. Hắn liếc nhìn vào nhà và thấy sau một tấm màn cửa thấp thoáng gương mặt Roxy.- Chắc cô ta coi vụ này ngứa mắt lắm.- Ai, mà coi vụ gì?- Roxy, coi tụi mình.- Con nhỏ đã coi em cả tỷ lần - Nàng ngưng một lát rồi tiếp - Với lại, không có vụ "tụi mình" đâu.- Sao em dám chắc? Trông cô ta có vẻ không khoái. Có thể cô ta đã thấy cảnh gì đó chưa từng thấy.Catherine quay lại nhìn hắn, tia mắt lóe lên.- Roxy đã từng nhìn thấy đủ thứ chuyện trước đây rồi.- Anh nghĩ - Nick cười khùng khục - Anh cũng đã thấy mọi thứ rồi.Nụ cười của nàng dịu hơn, thân thiện hơn:- Bộ anh nghĩ tối qua là ly kỳ lắm sao?- Anh đã từng phát biểu đó là cuộc chơi thế kỷ mà.- Đã đi khoe với bạn rồi hả?- Không. Khoe với bạn em kìa. Cô Roxy.- Nó phản ứng ra sao?- Không thoải mái lắm. Còn em, em nghĩ sao về tối qua?- Khởi đầu như thế là tốt.- Vậy thôi sao? Còn Roxy? Bộ cô ta làm còn ngon hơn à?Nàng cười với nụ cười sõi đời cố hữu:- Anh coi bộ chú ý Roxy dữ. Hay là anh khoái có lúc cả ba đứa?- Cô ấy có chung với em và Johnny không? - Nick phản đòn.- Không. Johnny bị mắc cỡ.- Và kết cục là như thế - Nick cười nhún vai.Catherine bước đi chỗ khác, theo đường mòn xuống bãi biển. Hắn vội vàng đi theo nàng.- Nói nghe đi, Nicky - Nàng nói vói lại sau lưng - Tối qua anh có sợ không?- Vấn đề em quan tâm là đó, phải không? - Nick dừng chân - Chính vụ đó khiến mọi chuyện ngon lành đến thế, đúng không?- Anh không nên tham gia cuộc chơi này - Nàng nói nghiêm trang rồi tiếp tục đi xuống bãi.- Tại sao không? - Hắn đi theo - Anh khoái trò này mà.- Nó quá tầm của anh rồi, Nicky. Kết cục sẽ không như anh muốn đâu.- Có thể là quá tầm, nhưng anh không quan tâm. Chính nhờ vậy mà anh tóm được thủ phạm.Nàng lắc đầu:- Anh chẳng học được ở em điều gì, chẳng tìm hiểu ra được điều gì cả? Em không có trò tâm tình hết mọi bí mật của mình ra chỉ vì được quá sướng một ...- Hoặc hai cú gì đó.- Phải - Nàng mỉm cười - Sướng một hoặc hai cú gì đó. Nhưng không bao giờ anh tìm được điều gì em muốn giấu đâu.- Anh sẽ tìm được - Hắn nắm lấy đôi vai nàng - Và sẽ tóm được em.- Không. Rốt cuộc thì anh chỉ có mê em mà thôi. Chấm hết.- Hiện giờ anh đã mê em rồi - Nàng cố lắc người ra nhưng hắn giữ rịt lại - Nhưng anh sẽ tóm được em, bất cứ cách nào. Em có thể đưa chi tiết này vào trong cuốn truyện của em đó.

Chương 14