Hôm đó là một buổi sáng trong lành. Nắng ấm áp phủ xuống mặt đất. Hà đạp xe chậm chạp, hơi nheo mắt, ấn sụp cái mũ lưỡi trai xuống. Những người bán thịt, bán rau chỗ đầu cầu. Các bà, các cô đi chợ về, cười nói rôm rả. Cửa hàng nhỏ bên kia cầu cửa mở toang, với những món hàng nhiều màu sắc khác nhau. Một bác gái mang làn đỏ, hình như mới từ chợ ra, dừng lại, nói dăm ba câu với bà chủ, rồi chỉ tay muốn lấy cái kia, cái kia. Đi đến cái cây cổ thụ xanh tốt, bóng rũ xuống mặt đất, nắng xuyên qua kẽ lá, rơi xuống, trông như những sợi mỏng tang. Không chói mắt nữa, Hà kéo mũ lên một chút cho dễ nhìn, tiện thể quay nhìn ngôi trường mẫu giáo sơn vàng ố đã bị bỏ hoang từ lâu, sân đầy cỏ dại mọc um tùm. Hồi xưa, đây từng là nơi Hà ao ước được đến, bởi nó rộng và nhiều đồ chơi hơn ngôi trường Hà học. Nhưng bây giờ, cả hai ngôi trường làng nhỏ xíu đó bị bỏ. Một trở thành nhà hoang thế này. Một bị đập ra, làm kho chứa đồ lỉnh kỉnh. Thay vào đó bọn trẻ hoạc ở ngôi trường mẫu giáo mới xây, to đẹp, ba…
Chương 17
Cái Móc KhóaTác giả: SAN HAIHôm đó là một buổi sáng trong lành. Nắng ấm áp phủ xuống mặt đất. Hà đạp xe chậm chạp, hơi nheo mắt, ấn sụp cái mũ lưỡi trai xuống. Những người bán thịt, bán rau chỗ đầu cầu. Các bà, các cô đi chợ về, cười nói rôm rả. Cửa hàng nhỏ bên kia cầu cửa mở toang, với những món hàng nhiều màu sắc khác nhau. Một bác gái mang làn đỏ, hình như mới từ chợ ra, dừng lại, nói dăm ba câu với bà chủ, rồi chỉ tay muốn lấy cái kia, cái kia. Đi đến cái cây cổ thụ xanh tốt, bóng rũ xuống mặt đất, nắng xuyên qua kẽ lá, rơi xuống, trông như những sợi mỏng tang. Không chói mắt nữa, Hà kéo mũ lên một chút cho dễ nhìn, tiện thể quay nhìn ngôi trường mẫu giáo sơn vàng ố đã bị bỏ hoang từ lâu, sân đầy cỏ dại mọc um tùm. Hồi xưa, đây từng là nơi Hà ao ước được đến, bởi nó rộng và nhiều đồ chơi hơn ngôi trường Hà học. Nhưng bây giờ, cả hai ngôi trường làng nhỏ xíu đó bị bỏ. Một trở thành nhà hoang thế này. Một bị đập ra, làm kho chứa đồ lỉnh kỉnh. Thay vào đó bọn trẻ hoạc ở ngôi trường mẫu giáo mới xây, to đẹp, ba… Lúc cả ba đạp mải xe vào sân trường, không gian xung quanh cứ yên ắng lạ. Bởi vậy càng sợ, càng đạp nhanh hơn. Ngó vội lên tầng thấy mấy đứa con gái trong lớp đang đứng chỗ lan can. Cất xe xong, lại vội vã chạy lên cầu thang. Đứng chỗ cửa, ngó vào lớp, thấy Lan với Hoa đang quét lớp, còn cô Tâm ngồi bàn giáo viên đang sắp lại cặp. Nghi hoặc, ba đứa đi ra chỗ lan can với các bạn. Huyền ghé hỏi nhỏ với My:- Chiều nay học toán hay văn thế?My quay ra nhìn, cũng khẽ đánh mắt vào trong lớp:- Chiều nay cô Tâm dạy.Nói vậy cũng đủ hiểu rồi. Huyền hơi dỗi. Mất công vừa rồi mải lấy sách vở Văn.- Làm tớ vội về lấy. Có mang toán đâu.Chợt lại cười, quay nhìn Hà, bảo:- Cậu may đấy! Hay tớ mượn cậu vở nháp chép nhé!Hà nghe vậy, liền lôi cặp ra định lấy. Nhưng Huyền ngăn lại:- Thôi! Để chốc lấy.Hà đành đeo cặp lại. Hoài Ngọc lên tiếng:- Nhưng sao cô Tâm lại dạy?Huyền và Hà cũng thắc mắc điều ấy. Rõ ràng nãy cô Tuyết đến bảo học văn mà. Thế là cả ba lần nữa nhìn chằm My. My nhún vai:- Tớ không biết. Lúc lên thì thấy cô ngồi rồi. Trong lớp chỉ có Hoa với Lan thôi.Rồi My cúi gần, nói nhỏ:- Cô còn nói với hai cậu ấy:''Hai em vệ sinh lớp nhanh rồi lớp bắt đầu học.''. Nghĩa là dù chỉ một người thì cô cũng dạy đấy! Ghê chưa?Ba đứa hơi đổi sắc mặt. Huyền than lên:- Thật hả? May là bọn mình đi đấy. Cả lớp trưởng, lớp phó còn đi mà.Hoài Ngọc bất giác nhìn quanh, bình thêm một câu:- Nhưng trong lớp chẳng có mấu con trai nào...- Đến giờ học rồi. Các em vào lớp đi!Chợt có tiếng cô Tam gọi. Cả bọn thôi tán chuyện, lục tục rủ nhau vào lớp. Vì ít đứa, nên học sinh tự giác ngồi lên mấy bàn đầu, và ngồi lung tung theo sở thích. Huyền nhanh nhẹn kéo Ngọc ngồi bàn đầu với. Hà định ngồi cùng thì một bạn nữ chen nhanh ngồi lên rồi. Nên Hà xuống ngồi bàn hai phía ngay sau. Hoa ngồi cùng bàn với Hà.Ngồi vào chỗ, Hà lôi cặp ra, lấy vở nháp, đưa lên bàn trên cho Huyền. Huyền cười vui nhận lấy vở, xong quay nhìn Ngọc:- Còn cậu thì sao?- Tớ viết vở văn cũng được.Lớp ổn định rồi, cô Tâm phía trên nhìn đồng hồ phía cuối lớp, bảo, giọng nghiêm:- Hiện giờ là 2 giờ 15 phút. Lớp đã trễ 15 phút. Và trong lớp chỉ có 14 học sinh. Các em mở vở ra. Chúng ta bắt đầu học.***
Lúc cả ba đạp mải xe vào sân trường, không gian xung quanh cứ yên ắng lạ. Bởi vậy càng sợ, càng đạp nhanh hơn. Ngó vội lên tầng thấy mấy đứa con gái trong lớp đang đứng chỗ lan can. Cất xe xong, lại vội vã chạy lên cầu thang. Đứng chỗ cửa, ngó vào lớp, thấy Lan với Hoa đang quét lớp, còn cô Tâm ngồi bàn giáo viên đang sắp lại cặp. Nghi hoặc, ba đứa đi ra chỗ lan can với các bạn. Huyền ghé hỏi nhỏ với My:
- Chiều nay học toán hay văn thế?
My quay ra nhìn, cũng khẽ đánh mắt vào trong lớp:
- Chiều nay cô Tâm dạy.
Nói vậy cũng đủ hiểu rồi. Huyền hơi dỗi. Mất công vừa rồi mải lấy sách vở Văn.
- Làm tớ vội về lấy. Có mang toán đâu.
Chợt lại cười, quay nhìn Hà, bảo:
- Cậu may đấy! Hay tớ mượn cậu vở nháp chép nhé!
Hà nghe vậy, liền lôi cặp ra định lấy. Nhưng Huyền ngăn lại:
- Thôi! Để chốc lấy.
Hà đành đeo cặp lại. Hoài Ngọc lên tiếng:
- Nhưng sao cô Tâm lại dạy?
Huyền và Hà cũng thắc mắc điều ấy. Rõ ràng nãy cô Tuyết đến bảo học văn mà. Thế là cả ba lần nữa nhìn chằm My. My nhún vai:
- Tớ không biết. Lúc lên thì thấy cô ngồi rồi. Trong lớp chỉ có Hoa với Lan thôi.
Rồi My cúi gần, nói nhỏ:
- Cô còn nói với hai cậu ấy:''Hai em vệ sinh lớp nhanh rồi lớp bắt đầu học.''. Nghĩa là dù chỉ một người thì cô cũng dạy đấy! Ghê chưa?
Ba đứa hơi đổi sắc mặt. Huyền than lên:
- Thật hả? May là bọn mình đi đấy. Cả lớp trưởng, lớp phó còn đi mà.
Hoài Ngọc bất giác nhìn quanh, bình thêm một câu:
- Nhưng trong lớp chẳng có mấu con trai nào...
- Đến giờ học rồi. Các em vào lớp đi!
Chợt có tiếng cô Tam gọi. Cả bọn thôi tán chuyện, lục tục rủ nhau vào lớp. Vì ít đứa, nên học sinh tự giác ngồi lên mấy bàn đầu, và ngồi lung tung theo sở thích. Huyền nhanh nhẹn kéo Ngọc ngồi bàn đầu với. Hà định ngồi cùng thì một bạn nữ chen nhanh ngồi lên rồi. Nên Hà xuống ngồi bàn hai phía ngay sau. Hoa ngồi cùng bàn với Hà.
Ngồi vào chỗ, Hà lôi cặp ra, lấy vở nháp, đưa lên bàn trên cho Huyền. Huyền cười vui nhận lấy vở, xong quay nhìn Ngọc:
- Còn cậu thì sao?
- Tớ viết vở văn cũng được.
Lớp ổn định rồi, cô Tâm phía trên nhìn đồng hồ phía cuối lớp, bảo, giọng nghiêm:
- Hiện giờ là 2 giờ 15 phút. Lớp đã trễ 15 phút. Và trong lớp chỉ có 14 học sinh. Các em mở vở ra. Chúng ta bắt đầu học.
***
Cái Móc KhóaTác giả: SAN HAIHôm đó là một buổi sáng trong lành. Nắng ấm áp phủ xuống mặt đất. Hà đạp xe chậm chạp, hơi nheo mắt, ấn sụp cái mũ lưỡi trai xuống. Những người bán thịt, bán rau chỗ đầu cầu. Các bà, các cô đi chợ về, cười nói rôm rả. Cửa hàng nhỏ bên kia cầu cửa mở toang, với những món hàng nhiều màu sắc khác nhau. Một bác gái mang làn đỏ, hình như mới từ chợ ra, dừng lại, nói dăm ba câu với bà chủ, rồi chỉ tay muốn lấy cái kia, cái kia. Đi đến cái cây cổ thụ xanh tốt, bóng rũ xuống mặt đất, nắng xuyên qua kẽ lá, rơi xuống, trông như những sợi mỏng tang. Không chói mắt nữa, Hà kéo mũ lên một chút cho dễ nhìn, tiện thể quay nhìn ngôi trường mẫu giáo sơn vàng ố đã bị bỏ hoang từ lâu, sân đầy cỏ dại mọc um tùm. Hồi xưa, đây từng là nơi Hà ao ước được đến, bởi nó rộng và nhiều đồ chơi hơn ngôi trường Hà học. Nhưng bây giờ, cả hai ngôi trường làng nhỏ xíu đó bị bỏ. Một trở thành nhà hoang thế này. Một bị đập ra, làm kho chứa đồ lỉnh kỉnh. Thay vào đó bọn trẻ hoạc ở ngôi trường mẫu giáo mới xây, to đẹp, ba… Lúc cả ba đạp mải xe vào sân trường, không gian xung quanh cứ yên ắng lạ. Bởi vậy càng sợ, càng đạp nhanh hơn. Ngó vội lên tầng thấy mấy đứa con gái trong lớp đang đứng chỗ lan can. Cất xe xong, lại vội vã chạy lên cầu thang. Đứng chỗ cửa, ngó vào lớp, thấy Lan với Hoa đang quét lớp, còn cô Tâm ngồi bàn giáo viên đang sắp lại cặp. Nghi hoặc, ba đứa đi ra chỗ lan can với các bạn. Huyền ghé hỏi nhỏ với My:- Chiều nay học toán hay văn thế?My quay ra nhìn, cũng khẽ đánh mắt vào trong lớp:- Chiều nay cô Tâm dạy.Nói vậy cũng đủ hiểu rồi. Huyền hơi dỗi. Mất công vừa rồi mải lấy sách vở Văn.- Làm tớ vội về lấy. Có mang toán đâu.Chợt lại cười, quay nhìn Hà, bảo:- Cậu may đấy! Hay tớ mượn cậu vở nháp chép nhé!Hà nghe vậy, liền lôi cặp ra định lấy. Nhưng Huyền ngăn lại:- Thôi! Để chốc lấy.Hà đành đeo cặp lại. Hoài Ngọc lên tiếng:- Nhưng sao cô Tâm lại dạy?Huyền và Hà cũng thắc mắc điều ấy. Rõ ràng nãy cô Tuyết đến bảo học văn mà. Thế là cả ba lần nữa nhìn chằm My. My nhún vai:- Tớ không biết. Lúc lên thì thấy cô ngồi rồi. Trong lớp chỉ có Hoa với Lan thôi.Rồi My cúi gần, nói nhỏ:- Cô còn nói với hai cậu ấy:''Hai em vệ sinh lớp nhanh rồi lớp bắt đầu học.''. Nghĩa là dù chỉ một người thì cô cũng dạy đấy! Ghê chưa?Ba đứa hơi đổi sắc mặt. Huyền than lên:- Thật hả? May là bọn mình đi đấy. Cả lớp trưởng, lớp phó còn đi mà.Hoài Ngọc bất giác nhìn quanh, bình thêm một câu:- Nhưng trong lớp chẳng có mấu con trai nào...- Đến giờ học rồi. Các em vào lớp đi!Chợt có tiếng cô Tam gọi. Cả bọn thôi tán chuyện, lục tục rủ nhau vào lớp. Vì ít đứa, nên học sinh tự giác ngồi lên mấy bàn đầu, và ngồi lung tung theo sở thích. Huyền nhanh nhẹn kéo Ngọc ngồi bàn đầu với. Hà định ngồi cùng thì một bạn nữ chen nhanh ngồi lên rồi. Nên Hà xuống ngồi bàn hai phía ngay sau. Hoa ngồi cùng bàn với Hà.Ngồi vào chỗ, Hà lôi cặp ra, lấy vở nháp, đưa lên bàn trên cho Huyền. Huyền cười vui nhận lấy vở, xong quay nhìn Ngọc:- Còn cậu thì sao?- Tớ viết vở văn cũng được.Lớp ổn định rồi, cô Tâm phía trên nhìn đồng hồ phía cuối lớp, bảo, giọng nghiêm:- Hiện giờ là 2 giờ 15 phút. Lớp đã trễ 15 phút. Và trong lớp chỉ có 14 học sinh. Các em mở vở ra. Chúng ta bắt đầu học.***