Tác giả:

Cuộc đời của Honey Pie. Trong tất cả những quán bar ám khói ở Seattle, anh ta lại bước vào chính Loose Screw, quán rượu chui nơi tôi làm việc năm tối một tuần, rót bia và ho sặc sụa vì khói thuốc phả ra. Một lọn tóc đen bất cẩn xõa xuống trước trán khi anh ta ném gói Camels và chiếc Zippo lên quầy bar. "Cho tôi một Henry," anh ta nói, giọng thô ráp như vải nhung, "và nhanh nhanh lên, bé cưng. Tôi không có cả ngày cho em đâu." Tôi luôn chết mê những anh chàng u ám với thái độ tồi tệ. Chỉ một cái nhìn, tôi đã biết anh chàng này cũng u ám và tồi tệ như một cơn bão ấy. "Chai hay cốc" tôi hỏi. Anh ta châm thuốc và nhìn tôi qua làn khói. Đôi mắt xanh như bầu trời đầy tội lỗi khi ánh mắt rơi xuống trước chiếc áo hai dây của tôi. Khóe miệng anh ta nhếch lên tán thưởng cỡ 34D của tôi, "Chai," anh ta trả lời. Tôi lấy một chai Henry từ thùng lạnh, bật nắp, và đẩy nó ngang quầy bar. "Ba đô năm mươi xu." Anh ta cầm lấy chai bia bằng một bàn tay to và nhấc nó lên môi, đôi mắt ấy dõi theo tôi khi…

Chương 18

Bí Mật Của JaneTác giả: Rachel GibsonTruyện Phương TâyCuộc đời của Honey Pie. Trong tất cả những quán bar ám khói ở Seattle, anh ta lại bước vào chính Loose Screw, quán rượu chui nơi tôi làm việc năm tối một tuần, rót bia và ho sặc sụa vì khói thuốc phả ra. Một lọn tóc đen bất cẩn xõa xuống trước trán khi anh ta ném gói Camels và chiếc Zippo lên quầy bar. "Cho tôi một Henry," anh ta nói, giọng thô ráp như vải nhung, "và nhanh nhanh lên, bé cưng. Tôi không có cả ngày cho em đâu." Tôi luôn chết mê những anh chàng u ám với thái độ tồi tệ. Chỉ một cái nhìn, tôi đã biết anh chàng này cũng u ám và tồi tệ như một cơn bão ấy. "Chai hay cốc" tôi hỏi. Anh ta châm thuốc và nhìn tôi qua làn khói. Đôi mắt xanh như bầu trời đầy tội lỗi khi ánh mắt rơi xuống trước chiếc áo hai dây của tôi. Khóe miệng anh ta nhếch lên tán thưởng cỡ 34D của tôi, "Chai," anh ta trả lời. Tôi lấy một chai Henry từ thùng lạnh, bật nắp, và đẩy nó ngang quầy bar. "Ba đô năm mươi xu." Anh ta cầm lấy chai bia bằng một bàn tay to và nhấc nó lên môi, đôi mắt ấy dõi theo tôi khi… Tấn công! Cô ấy ghi điểm!Luc bước ra khỏi thang máy của đài quan sát ở Space Needle và nhìn sang bên trái. Một người phụ nữ trong bộ váy đỏ đang nhìn ra chân trời rực rỡ vùng trung tâm Seattle. Mái tóc cô xoã xuống vai thành những lọn loăn xoăn mềm mại sẫm màu, và một cơn gió tháng Tám nhẹ nhàng ấm áp thổi vài sợi tóc quanh mặt cô. Họ vừa ăn tối ở nhà hàng phía dưới, và khi anh chờ hoá đớn, cô lỉnh lên đài quan sát trên cao.Khi cô nhìn anh đi về phía cô, hai bên khoé miệng đỏ mọng của cô cong lên trong một nụ cười quyến rũ."Đêm đẹp để ngắm sao đấy," anh nói.Cô c*n m** d***, rồi chỉ hơn một lời thì thầm. "Anh có thích ngắm không?""Anh theo chủ nghĩa hành động nhiều hơn." Anh vòng tay quanh cô và kéo cô vào lồng ngực anh. "Và ngay bây giờ đây, anh muốn động chạm vợ anh.""Câu đó không có trong kịch bản." Jane nói khi cô tựa vào anh.Đến bây giờ họ đã cưới được năm tuần rồi. Năm tuần được thức dậy với cô mỗi buổi sáng. Được nhìn cô qua bàn ăn của họ, và rồi cùng nhau xếp bát đĩa vào máy rửa bát. Được nhìn cô đánh răng và đi tất. Không bao giờ trong một triệu năm anh lại từng nghĩ những thứ trần tục, tầm thường đó lại có thể quyến rũ đến vậy.Trong tất cả, anh thích nhìn cô làm việc nhất. Tạo ra tất cả những câu chuyện khêu gợi đó trong đầu cô. Để nhìn sâu qua khuôn mặt con gái tự nhiên, và nhìn thấy người phụ nữ thực sự.Từ khi họ đính hôn, cô không còn viết về độc thân ở Seattle nữa. Và Chris Evans đã quay lại từ cuộc điều trị, làm việc với đội bóng do anh ta đảm nhiệm. Tờ Times đã để Jane đi hoàn toàn, và giờ cô là phóng viên thể thao mới nhất cho đối thủ của họ, tờ Seattle Post – Intelligencer.Họ đã lên kế hoạch đám cưới trong vòng chung kết cúp Stanley, và vì Luc không ở trong thành phố phân nửa thời gian, Jane, Marie và Caroline chủ yếu tự mình lên kế hoạch. Với anh thì điều đó cũng tốt thôi. Tất cả những gì anh phải làm là xuất hiện trong một bộ tuxedo và nói "Con đồng ý." Phần đó thì khá dễ dàng, nhìn cô nhảy với từng cầu thủ Chinooks chết tiệt ở bữa tiệc mới là điều khó khăn.Vài tháng trước khi đám cưới, đội Chinooks đã đi tới trận chung kết, nhưng họ bị đội Colorando Avalanche đánh bật khỏi chiếc cup ở hiệp thứ ba. Luc cúi mặt xuống và vùi mũi vào tóc Jane. Vẫn luôn còn có năm sau mà."Anh muốn đi đâu nữa không?" cô hỏi.Họ đã dành rất nhiều thời gian khám phá Seattle cùng nhau. Anh cùng Jane và Marie. Jane biết tất cả những địa điểm đẹp và cả những chỗ phải tránh xa. "Anh muốn về nhà," anh nói. Marie sẽ ở cả tối hay với Hanna, và Luc muốn tận dụng chút thời gian ít ỏi ở riêng với vợ anh. "Em nói gì thế?"Cô quay lại và vòng tay quanh người anh. "Nhà là nơi ưa thích nhất của em."Nhà cũng là nơi ưa thích nhất của anh. Nhưng nhà đối với anh là bất kỳ nơi nào có Jane. Chưa bao giờ trong đời anh lại yêu ai đó nhiều như anh yêu cô. Nhiều đến mức đôi khi cảm giác ấy vẫn làm anh sợ hãi.Anh kéo cô dựa vào anh và nhìn ra thành phố. Anh yêu vợ anh. Phải anh biết những gì người ta nói về anh. Rằng anh đã xong rồi. Nhũn chân cả đời. Bị một phụ nữ thấp bé với cái tôi to lớn quật ngã.Ừ đấy, đó là những gì nói về anh, và anh chẳng thèm quan tâm.

Tấn công! Cô ấy ghi điểm!

Luc bước ra khỏi thang máy của đài quan sát ở Space Needle và nhìn sang bên trái. Một người phụ nữ trong bộ váy đỏ đang nhìn ra chân trời rực rỡ vùng trung tâm Seattle. Mái tóc cô xoã xuống vai thành những lọn loăn xoăn mềm mại sẫm màu, và một cơn gió tháng Tám nhẹ nhàng ấm áp thổi vài sợi tóc quanh mặt cô. Họ vừa ăn tối ở nhà hàng phía dưới, và khi anh chờ hoá đớn, cô lỉnh lên đài quan sát trên cao.

Khi cô nhìn anh đi về phía cô, hai bên khoé miệng đỏ mọng của cô cong lên trong một nụ cười quyến rũ.

"Đêm đẹp để ngắm sao đấy," anh nói.

Cô c*n m** d***, rồi chỉ hơn một lời thì thầm. "Anh có thích ngắm không?"

"Anh theo chủ nghĩa hành động nhiều hơn." Anh vòng tay quanh cô và kéo cô vào lồng ngực anh. "Và ngay bây giờ đây, anh muốn động chạm vợ anh."

"Câu đó không có trong kịch bản." Jane nói khi cô tựa vào anh.

Đến bây giờ họ đã cưới được năm tuần rồi. Năm tuần được thức dậy với cô mỗi buổi sáng. Được nhìn cô qua bàn ăn của họ, và rồi cùng nhau xếp bát đĩa vào máy rửa bát. Được nhìn cô đánh răng và đi tất. Không bao giờ trong một triệu năm anh lại từng nghĩ những thứ trần tục, tầm thường đó lại có thể quyến rũ đến vậy.

Trong tất cả, anh thích nhìn cô làm việc nhất. Tạo ra tất cả những câu chuyện khêu gợi đó trong đầu cô. Để nhìn sâu qua khuôn mặt con gái tự nhiên, và nhìn thấy người phụ nữ thực sự.

Từ khi họ đính hôn, cô không còn viết về độc thân ở Seattle nữa. Và Chris Evans đã quay lại từ cuộc điều trị, làm việc với đội bóng do anh ta đảm nhiệm. Tờ Times đã để Jane đi hoàn toàn, và giờ cô là phóng viên thể thao mới nhất cho đối thủ của họ, tờ Seattle Post – Intelligencer.

Họ đã lên kế hoạch đám cưới trong vòng chung kết cúp Stanley, và vì Luc không ở trong thành phố phân nửa thời gian, Jane, Marie và Caroline chủ yếu tự mình lên kế hoạch. Với anh thì điều đó cũng tốt thôi. Tất cả những gì anh phải làm là xuất hiện trong một bộ tuxedo và nói "Con đồng ý." Phần đó thì khá dễ dàng, nhìn cô nhảy với từng cầu thủ Chinooks chết tiệt ở bữa tiệc mới là điều khó khăn.

Vài tháng trước khi đám cưới, đội Chinooks đã đi tới trận chung kết, nhưng họ bị đội Colorando Avalanche đánh bật khỏi chiếc cup ở hiệp thứ ba. Luc cúi mặt xuống và vùi mũi vào tóc Jane. Vẫn luôn còn có năm sau mà.

"Anh muốn đi đâu nữa không?" cô hỏi.

Họ đã dành rất nhiều thời gian khám phá Seattle cùng nhau. Anh cùng Jane và Marie. Jane biết tất cả những địa điểm đẹp và cả những chỗ phải tránh xa. "Anh muốn về nhà," anh nói. Marie sẽ ở cả tối hay với Hanna, và Luc muốn tận dụng chút thời gian ít ỏi ở riêng với vợ anh. "Em nói gì thế?"

Cô quay lại và vòng tay quanh người anh. "Nhà là nơi ưa thích nhất của em."

Nhà cũng là nơi ưa thích nhất của anh. Nhưng nhà đối với anh là bất kỳ nơi nào có Jane. Chưa bao giờ trong đời anh lại yêu ai đó nhiều như anh yêu cô. Nhiều đến mức đôi khi cảm giác ấy vẫn làm anh sợ hãi.

Anh kéo cô dựa vào anh và nhìn ra thành phố. Anh yêu vợ anh. Phải anh biết những gì người ta nói về anh. Rằng anh đã xong rồi. Nhũn chân cả đời. Bị một phụ nữ thấp bé với cái tôi to lớn quật ngã.

Ừ đấy, đó là những gì nói về anh, và anh chẳng thèm quan tâm.

Bí Mật Của JaneTác giả: Rachel GibsonTruyện Phương TâyCuộc đời của Honey Pie. Trong tất cả những quán bar ám khói ở Seattle, anh ta lại bước vào chính Loose Screw, quán rượu chui nơi tôi làm việc năm tối một tuần, rót bia và ho sặc sụa vì khói thuốc phả ra. Một lọn tóc đen bất cẩn xõa xuống trước trán khi anh ta ném gói Camels và chiếc Zippo lên quầy bar. "Cho tôi một Henry," anh ta nói, giọng thô ráp như vải nhung, "và nhanh nhanh lên, bé cưng. Tôi không có cả ngày cho em đâu." Tôi luôn chết mê những anh chàng u ám với thái độ tồi tệ. Chỉ một cái nhìn, tôi đã biết anh chàng này cũng u ám và tồi tệ như một cơn bão ấy. "Chai hay cốc" tôi hỏi. Anh ta châm thuốc và nhìn tôi qua làn khói. Đôi mắt xanh như bầu trời đầy tội lỗi khi ánh mắt rơi xuống trước chiếc áo hai dây của tôi. Khóe miệng anh ta nhếch lên tán thưởng cỡ 34D của tôi, "Chai," anh ta trả lời. Tôi lấy một chai Henry từ thùng lạnh, bật nắp, và đẩy nó ngang quầy bar. "Ba đô năm mươi xu." Anh ta cầm lấy chai bia bằng một bàn tay to và nhấc nó lên môi, đôi mắt ấy dõi theo tôi khi… Tấn công! Cô ấy ghi điểm!Luc bước ra khỏi thang máy của đài quan sát ở Space Needle và nhìn sang bên trái. Một người phụ nữ trong bộ váy đỏ đang nhìn ra chân trời rực rỡ vùng trung tâm Seattle. Mái tóc cô xoã xuống vai thành những lọn loăn xoăn mềm mại sẫm màu, và một cơn gió tháng Tám nhẹ nhàng ấm áp thổi vài sợi tóc quanh mặt cô. Họ vừa ăn tối ở nhà hàng phía dưới, và khi anh chờ hoá đớn, cô lỉnh lên đài quan sát trên cao.Khi cô nhìn anh đi về phía cô, hai bên khoé miệng đỏ mọng của cô cong lên trong một nụ cười quyến rũ."Đêm đẹp để ngắm sao đấy," anh nói.Cô c*n m** d***, rồi chỉ hơn một lời thì thầm. "Anh có thích ngắm không?""Anh theo chủ nghĩa hành động nhiều hơn." Anh vòng tay quanh cô và kéo cô vào lồng ngực anh. "Và ngay bây giờ đây, anh muốn động chạm vợ anh.""Câu đó không có trong kịch bản." Jane nói khi cô tựa vào anh.Đến bây giờ họ đã cưới được năm tuần rồi. Năm tuần được thức dậy với cô mỗi buổi sáng. Được nhìn cô qua bàn ăn của họ, và rồi cùng nhau xếp bát đĩa vào máy rửa bát. Được nhìn cô đánh răng và đi tất. Không bao giờ trong một triệu năm anh lại từng nghĩ những thứ trần tục, tầm thường đó lại có thể quyến rũ đến vậy.Trong tất cả, anh thích nhìn cô làm việc nhất. Tạo ra tất cả những câu chuyện khêu gợi đó trong đầu cô. Để nhìn sâu qua khuôn mặt con gái tự nhiên, và nhìn thấy người phụ nữ thực sự.Từ khi họ đính hôn, cô không còn viết về độc thân ở Seattle nữa. Và Chris Evans đã quay lại từ cuộc điều trị, làm việc với đội bóng do anh ta đảm nhiệm. Tờ Times đã để Jane đi hoàn toàn, và giờ cô là phóng viên thể thao mới nhất cho đối thủ của họ, tờ Seattle Post – Intelligencer.Họ đã lên kế hoạch đám cưới trong vòng chung kết cúp Stanley, và vì Luc không ở trong thành phố phân nửa thời gian, Jane, Marie và Caroline chủ yếu tự mình lên kế hoạch. Với anh thì điều đó cũng tốt thôi. Tất cả những gì anh phải làm là xuất hiện trong một bộ tuxedo và nói "Con đồng ý." Phần đó thì khá dễ dàng, nhìn cô nhảy với từng cầu thủ Chinooks chết tiệt ở bữa tiệc mới là điều khó khăn.Vài tháng trước khi đám cưới, đội Chinooks đã đi tới trận chung kết, nhưng họ bị đội Colorando Avalanche đánh bật khỏi chiếc cup ở hiệp thứ ba. Luc cúi mặt xuống và vùi mũi vào tóc Jane. Vẫn luôn còn có năm sau mà."Anh muốn đi đâu nữa không?" cô hỏi.Họ đã dành rất nhiều thời gian khám phá Seattle cùng nhau. Anh cùng Jane và Marie. Jane biết tất cả những địa điểm đẹp và cả những chỗ phải tránh xa. "Anh muốn về nhà," anh nói. Marie sẽ ở cả tối hay với Hanna, và Luc muốn tận dụng chút thời gian ít ỏi ở riêng với vợ anh. "Em nói gì thế?"Cô quay lại và vòng tay quanh người anh. "Nhà là nơi ưa thích nhất của em."Nhà cũng là nơi ưa thích nhất của anh. Nhưng nhà đối với anh là bất kỳ nơi nào có Jane. Chưa bao giờ trong đời anh lại yêu ai đó nhiều như anh yêu cô. Nhiều đến mức đôi khi cảm giác ấy vẫn làm anh sợ hãi.Anh kéo cô dựa vào anh và nhìn ra thành phố. Anh yêu vợ anh. Phải anh biết những gì người ta nói về anh. Rằng anh đã xong rồi. Nhũn chân cả đời. Bị một phụ nữ thấp bé với cái tôi to lớn quật ngã.Ừ đấy, đó là những gì nói về anh, và anh chẳng thèm quan tâm.

Chương 18