Tác giả:

Qua các khung cửa sổ mở rộng, hương thơm ngào ngạt của những bông hoa mùa hè tràn ngập căn phòng, Huân tước Henry Wotton nằm hút thuốc trên ghế. Ngoài những âm thanh dịu dàng của khu vườn, ông còn nghe được tiếng ồn của thành phố London. Ngay giữa căn phòng là bức chân dung của một chàng trai trẻ đẹp, và đứng trước bức họa là người họa sĩ đã sáng tác ra nó, Basil Hallward. “Đây là tác phẩm đẹp nhất của anh đó, Basil, bức chân dung đẹp nhất mà anh từng vẽ,” Huân tước Henry nói một cách lơ đãng. “Anh phải gửi nó triển lãm tại phòng tranh nổi tiếng nhất London thôi.” “Không,” Basil chậm rãi, “Tôi sẽ không gửi nó đi đâu cả.” Huân tước Henry ngạc nhiên: “Nhưng Basil thân mến, tại sao không? Nghệ sĩ các anh là những người thật lạ lùng! Các anh muốn được nổi tiếng, nhưng khi các anh đã nổi tiếng thì các anh lại không vui. Thiên hạ nói về ta là một điều không hay ho gì - nhưng còn tồi tệ hơn nếu thiên hạ chẳng nói gì về ta.” “Tôi biết là ngài sẽ cười tôi,” Basil trả lời, “nhưng tôi không thể…

Chương 17

Bức Chân Dung Của Dorian GrayTác giả: Oscar WildeTruyện Huyền Huyễn, Truyện Phương TâyQua các khung cửa sổ mở rộng, hương thơm ngào ngạt của những bông hoa mùa hè tràn ngập căn phòng, Huân tước Henry Wotton nằm hút thuốc trên ghế. Ngoài những âm thanh dịu dàng của khu vườn, ông còn nghe được tiếng ồn của thành phố London. Ngay giữa căn phòng là bức chân dung của một chàng trai trẻ đẹp, và đứng trước bức họa là người họa sĩ đã sáng tác ra nó, Basil Hallward. “Đây là tác phẩm đẹp nhất của anh đó, Basil, bức chân dung đẹp nhất mà anh từng vẽ,” Huân tước Henry nói một cách lơ đãng. “Anh phải gửi nó triển lãm tại phòng tranh nổi tiếng nhất London thôi.” “Không,” Basil chậm rãi, “Tôi sẽ không gửi nó đi đâu cả.” Huân tước Henry ngạc nhiên: “Nhưng Basil thân mến, tại sao không? Nghệ sĩ các anh là những người thật lạ lùng! Các anh muốn được nổi tiếng, nhưng khi các anh đã nổi tiếng thì các anh lại không vui. Thiên hạ nói về ta là một điều không hay ho gì - nhưng còn tồi tệ hơn nếu thiên hạ chẳng nói gì về ta.” “Tôi biết là ngài sẽ cười tôi,” Basil trả lời, “nhưng tôi không thể… Về tới nhà, hắn nghĩ đến câu chuyện trao đổi với Huân tước Henry. Hắn tự hỏi không biết mình có thật sự thay đổi được không? Hắn đã sống một cuộc đời tội lỗi cũng như đã hại nhiều người rồi. Hắn có còn hi vọng gì không?Tại sao hắn lại ước điều ước đó về bức tranh? Hắn đã giữ được tuổi trẻ và sắc đẹp, nhưng hắn đã phải trả bằng một cái giá quá đắt. Sắc đẹp của hắn đã hủy hoại linh hồn hắn. Hắn cầm gương lên soi mặt. Giờ đây hắn là cái gì? Một cái mặt không có trái tim. Bỗng dưng hắn căm thù cái đẹp của mình, và đánh rơi chiếc gương xuống sàn nhà vỡ ra từng mảnh nhỏ.James Vane, Basil Hallward, Sybil Vane – giờ đây những cái chết ấy không còn quan trọng với hắn nữa. Tốt hơn hết là quên quá khứ đi. Không gì có thể thay đổi được nó. Hắn phải nghĩ về bản thân. “Có thể,” hắn nghĩ, “nếu ta sống một cuộc đời tốt hơn, bức tranh sẽ trở nên bớt xấu xa hơn.” Hắn nhớ đến cô gái nhà quê – hắn đã không phá hoại cuộc đời tươi trẻ của cô. Hắn đã làm được một việc tốt. Có lẽ bức tranh đã bắt đầu trông khá hơn.Hắn đi nhẹ nhàng lên căn phòng trên lầu. Ừ, ta sẽ sống một cuộc đời đàng hoàng, và sẽ không còn phải sợ cái mặt trái xấu xa của linh hồn ta nữa. Nhưng khi hắn mở bức tranh ra, hắn đã phải kêu lên đau đớn. Không có gì thay đổi cả. Gương mặt trong tranh vẫn khủng khiếp – có thể nói là đáng ghét hơn trước nữa – và màu đỏ trên bàn tay hình như tươi hơn, giống như màu máu mới.Hắn nhìn chăm chăm bức tranh với lòng căm thù và sự sợ hãi. Nhiều năm trước hắn yêu thích được thấy nó thay đổi và già đi; bây giờ thì hắn không thể nào ngủ được vì nó. Nó đã tước đoạt đi của hắn mọi cơ hội được bình yên và hạnh phúc. Hắn phải phá hủy nó!Hắn nhìn quanh và thấy con dao mà hắn đã dùng để giết Basil Hallward. “Bây giờ nó sẽ g**t ch*t tác phẩm của ông ta,” hắn nói thầm. “Nó sẽ g**t ch*t quá khứ, và khi quá khứ ấy chết đi rồi thì ta sẽ được tự do.” Hắn cầm lấy con dao và đâm vào bức tranh.Một tiếng thét kinh hồn, và một tiếng rơi đánh sầm vang lên. Những người hầu thức dậy. Hai người đàn ông qua đường dừng chân lại và nhìn lên. Một cảnh sát viên chạy tới và hỏi:“Nhà ai thế?”Câu trả lời: “Thưa ông, nhà ông Dorian Gray.”Hai người đàn ông nhìn nhau rồi quay đi và tiếp bước. Trong nhà, những người hầu sợ sệt thầm thì. Sau vài phút, họ đi lên căn phòng. Họ gõ cửa, nhưng không có tiếng trả lời. Họ gọi. Cũng không có gì. Họ không mở được cửa nên họ đã trèo lên mái nhà và vào bằng lối cửa sổ.Họ nhìn thấy bức chân dung trẻ đẹp tuyệt vời của Dorian Gray dựa vào tường. Dưới sàn là một xác người có gương mặt già nua xấu xí và vàng ệch vì b*nh h**n, với một con dao cắm trong tim.Chỉ có những chiếc nhẫn đeo trên các ngón tay của người chết mới cho họ biết đó là ai.

Về tới nhà, hắn nghĩ đến câu chuyện trao đổi với Huân tước Henry. Hắn tự hỏi không biết mình có thật sự thay đổi được không? Hắn đã sống một cuộc đời tội lỗi cũng như đã hại nhiều người rồi. Hắn có còn hi vọng gì không?

Tại sao hắn lại ước điều ước đó về bức tranh? Hắn đã giữ được tuổi trẻ và sắc đẹp, nhưng hắn đã phải trả bằng một cái giá quá đắt. Sắc đẹp của hắn đã hủy hoại linh hồn hắn. Hắn cầm gương lên soi mặt. Giờ đây hắn là cái gì? Một cái mặt không có trái tim. Bỗng dưng hắn căm thù cái đẹp của mình, và đánh rơi chiếc gương xuống sàn nhà vỡ ra từng mảnh nhỏ.

James Vane, Basil Hallward, Sybil Vane – giờ đây những cái chết ấy không còn quan trọng với hắn nữa. Tốt hơn hết là quên quá khứ đi. Không gì có thể thay đổi được nó. Hắn phải nghĩ về bản thân. “Có thể,” hắn nghĩ, “nếu ta sống một cuộc đời tốt hơn, bức tranh sẽ trở nên bớt xấu xa hơn.” Hắn nhớ đến cô gái nhà quê – hắn đã không phá hoại cuộc đời tươi trẻ của cô. Hắn đã làm được một việc tốt. Có lẽ bức tranh đã bắt đầu trông khá hơn.

Hắn đi nhẹ nhàng lên căn phòng trên lầu. Ừ, ta sẽ sống một cuộc đời đàng hoàng, và sẽ không còn phải sợ cái mặt trái xấu xa của linh hồn ta nữa. Nhưng khi hắn mở bức tranh ra, hắn đã phải kêu lên đau đớn. Không có gì thay đổi cả. Gương mặt trong tranh vẫn khủng khiếp – có thể nói là đáng ghét hơn trước nữa – và màu đỏ trên bàn tay hình như tươi hơn, giống như màu máu mới.

Hắn nhìn chăm chăm bức tranh với lòng căm thù và sự sợ hãi. Nhiều năm trước hắn yêu thích được thấy nó thay đổi và già đi; bây giờ thì hắn không thể nào ngủ được vì nó. Nó đã tước đoạt đi của hắn mọi cơ hội được bình yên và hạnh phúc. Hắn phải phá hủy nó!

Hắn nhìn quanh và thấy con dao mà hắn đã dùng để giết Basil Hallward. “Bây giờ nó sẽ g**t ch*t tác phẩm của ông ta,” hắn nói thầm. “Nó sẽ g**t ch*t quá khứ, và khi quá khứ ấy chết đi rồi thì ta sẽ được tự do.” Hắn cầm lấy con dao và đâm vào bức tranh.

Một tiếng thét kinh hồn, và một tiếng rơi đánh sầm vang lên. Những người hầu thức dậy. Hai người đàn ông qua đường dừng chân lại và nhìn lên. Một cảnh sát viên chạy tới và hỏi:

“Nhà ai thế?”

Câu trả lời: “Thưa ông, nhà ông Dorian Gray.”

Hai người đàn ông nhìn nhau rồi quay đi và tiếp bước. Trong nhà, những người hầu sợ sệt thầm thì. Sau vài phút, họ đi lên căn phòng. Họ gõ cửa, nhưng không có tiếng trả lời. Họ gọi. Cũng không có gì. Họ không mở được cửa nên họ đã trèo lên mái nhà và vào bằng lối cửa sổ.

Họ nhìn thấy bức chân dung trẻ đẹp tuyệt vời của Dorian Gray dựa vào tường. Dưới sàn là một xác người có gương mặt già nua xấu xí và vàng ệch vì b*nh h**n, với một con dao cắm trong tim.

Chỉ có những chiếc nhẫn đeo trên các ngón tay của người chết mới cho họ biết đó là ai.

Bức Chân Dung Của Dorian GrayTác giả: Oscar WildeTruyện Huyền Huyễn, Truyện Phương TâyQua các khung cửa sổ mở rộng, hương thơm ngào ngạt của những bông hoa mùa hè tràn ngập căn phòng, Huân tước Henry Wotton nằm hút thuốc trên ghế. Ngoài những âm thanh dịu dàng của khu vườn, ông còn nghe được tiếng ồn của thành phố London. Ngay giữa căn phòng là bức chân dung của một chàng trai trẻ đẹp, và đứng trước bức họa là người họa sĩ đã sáng tác ra nó, Basil Hallward. “Đây là tác phẩm đẹp nhất của anh đó, Basil, bức chân dung đẹp nhất mà anh từng vẽ,” Huân tước Henry nói một cách lơ đãng. “Anh phải gửi nó triển lãm tại phòng tranh nổi tiếng nhất London thôi.” “Không,” Basil chậm rãi, “Tôi sẽ không gửi nó đi đâu cả.” Huân tước Henry ngạc nhiên: “Nhưng Basil thân mến, tại sao không? Nghệ sĩ các anh là những người thật lạ lùng! Các anh muốn được nổi tiếng, nhưng khi các anh đã nổi tiếng thì các anh lại không vui. Thiên hạ nói về ta là một điều không hay ho gì - nhưng còn tồi tệ hơn nếu thiên hạ chẳng nói gì về ta.” “Tôi biết là ngài sẽ cười tôi,” Basil trả lời, “nhưng tôi không thể… Về tới nhà, hắn nghĩ đến câu chuyện trao đổi với Huân tước Henry. Hắn tự hỏi không biết mình có thật sự thay đổi được không? Hắn đã sống một cuộc đời tội lỗi cũng như đã hại nhiều người rồi. Hắn có còn hi vọng gì không?Tại sao hắn lại ước điều ước đó về bức tranh? Hắn đã giữ được tuổi trẻ và sắc đẹp, nhưng hắn đã phải trả bằng một cái giá quá đắt. Sắc đẹp của hắn đã hủy hoại linh hồn hắn. Hắn cầm gương lên soi mặt. Giờ đây hắn là cái gì? Một cái mặt không có trái tim. Bỗng dưng hắn căm thù cái đẹp của mình, và đánh rơi chiếc gương xuống sàn nhà vỡ ra từng mảnh nhỏ.James Vane, Basil Hallward, Sybil Vane – giờ đây những cái chết ấy không còn quan trọng với hắn nữa. Tốt hơn hết là quên quá khứ đi. Không gì có thể thay đổi được nó. Hắn phải nghĩ về bản thân. “Có thể,” hắn nghĩ, “nếu ta sống một cuộc đời tốt hơn, bức tranh sẽ trở nên bớt xấu xa hơn.” Hắn nhớ đến cô gái nhà quê – hắn đã không phá hoại cuộc đời tươi trẻ của cô. Hắn đã làm được một việc tốt. Có lẽ bức tranh đã bắt đầu trông khá hơn.Hắn đi nhẹ nhàng lên căn phòng trên lầu. Ừ, ta sẽ sống một cuộc đời đàng hoàng, và sẽ không còn phải sợ cái mặt trái xấu xa của linh hồn ta nữa. Nhưng khi hắn mở bức tranh ra, hắn đã phải kêu lên đau đớn. Không có gì thay đổi cả. Gương mặt trong tranh vẫn khủng khiếp – có thể nói là đáng ghét hơn trước nữa – và màu đỏ trên bàn tay hình như tươi hơn, giống như màu máu mới.Hắn nhìn chăm chăm bức tranh với lòng căm thù và sự sợ hãi. Nhiều năm trước hắn yêu thích được thấy nó thay đổi và già đi; bây giờ thì hắn không thể nào ngủ được vì nó. Nó đã tước đoạt đi của hắn mọi cơ hội được bình yên và hạnh phúc. Hắn phải phá hủy nó!Hắn nhìn quanh và thấy con dao mà hắn đã dùng để giết Basil Hallward. “Bây giờ nó sẽ g**t ch*t tác phẩm của ông ta,” hắn nói thầm. “Nó sẽ g**t ch*t quá khứ, và khi quá khứ ấy chết đi rồi thì ta sẽ được tự do.” Hắn cầm lấy con dao và đâm vào bức tranh.Một tiếng thét kinh hồn, và một tiếng rơi đánh sầm vang lên. Những người hầu thức dậy. Hai người đàn ông qua đường dừng chân lại và nhìn lên. Một cảnh sát viên chạy tới và hỏi:“Nhà ai thế?”Câu trả lời: “Thưa ông, nhà ông Dorian Gray.”Hai người đàn ông nhìn nhau rồi quay đi và tiếp bước. Trong nhà, những người hầu sợ sệt thầm thì. Sau vài phút, họ đi lên căn phòng. Họ gõ cửa, nhưng không có tiếng trả lời. Họ gọi. Cũng không có gì. Họ không mở được cửa nên họ đã trèo lên mái nhà và vào bằng lối cửa sổ.Họ nhìn thấy bức chân dung trẻ đẹp tuyệt vời của Dorian Gray dựa vào tường. Dưới sàn là một xác người có gương mặt già nua xấu xí và vàng ệch vì b*nh h**n, với một con dao cắm trong tim.Chỉ có những chiếc nhẫn đeo trên các ngón tay của người chết mới cho họ biết đó là ai.

Chương 17