Tác giả:

Alice Della Rocca ghét trường trượt tuyết. Em ghét phải thức dậy từ bảy giờ ba mươi phút sáng, kể cả vào dịp Giáng sinh. Em ghét cái cách ba nhìn em chằm chằm suốt bữa sáng, sốt ruột đánh nhịp chân dưới gầm bàn như thể giục em ăn mau lên. Em ghét đôi tất nịt bằng len khiến dọc đùi ngứa ngáy hết sức, ghét đôi găng tay to sù làm em không thể cử động thoải mái các ngón tay, ghét cái mũ bảo hiểm chẹn cứng hai bên má với miếng đệm sắt áp chặt lấy hàm dưới; lại còn đôi giày trượt tuyết to tướng nữa chứ, lúc nào chúng cũng bó quá chặt khiến em đi lại kềnh càng y chang một con đười ươi vậy. "Thế nào, con có uống nốt sữa đi hay không?" Ba lại giục thêm lần nữa. Alice uống vội một hớp sữa nóng, bỏng cả lưỡi, rồi cả thực quản lẫn dạ dày. Tốt lắm, hôm nay con hãy chứng tỏ mình là ai, ba bảo em. Thế mình là ai nhỉ? Alice nghĩ ngợi. Bị đẩy ra khỏi nhà, em cuốn chặt mình trong bộ quần áo trượt tuyết màu xanh, đính phù hiệu và dòng chữ cổ động óng ánh của các nhà tài trợ. Lúc này ngoài trời lạnh âm…

Chương 18

Nỗi Cô Đơn Của Các Số Nguyên TốTác giả: Paolo GiordanoTruyện Phương TâyAlice Della Rocca ghét trường trượt tuyết. Em ghét phải thức dậy từ bảy giờ ba mươi phút sáng, kể cả vào dịp Giáng sinh. Em ghét cái cách ba nhìn em chằm chằm suốt bữa sáng, sốt ruột đánh nhịp chân dưới gầm bàn như thể giục em ăn mau lên. Em ghét đôi tất nịt bằng len khiến dọc đùi ngứa ngáy hết sức, ghét đôi găng tay to sù làm em không thể cử động thoải mái các ngón tay, ghét cái mũ bảo hiểm chẹn cứng hai bên má với miếng đệm sắt áp chặt lấy hàm dưới; lại còn đôi giày trượt tuyết to tướng nữa chứ, lúc nào chúng cũng bó quá chặt khiến em đi lại kềnh càng y chang một con đười ươi vậy. "Thế nào, con có uống nốt sữa đi hay không?" Ba lại giục thêm lần nữa. Alice uống vội một hớp sữa nóng, bỏng cả lưỡi, rồi cả thực quản lẫn dạ dày. Tốt lắm, hôm nay con hãy chứng tỏ mình là ai, ba bảo em. Thế mình là ai nhỉ? Alice nghĩ ngợi. Bị đẩy ra khỏi nhà, em cuốn chặt mình trong bộ quần áo trượt tuyết màu xanh, đính phù hiệu và dòng chữ cổ động óng ánh của các nhà tài trợ. Lúc này ngoài trời lạnh âm… Denis không tới trường. Tối thứ Bảy khi quay về nhà, nó và Mattia không nói với nhau lấy một lời. Denis trả lời nhát gừng câu hỏi của ba Mattia và khi xuống xe nó còn không chào tạm biệt.Mattia chạm tay vào chỗ ngồi trống bên cạnh. Thỉnh thoảng những lời Denis nói trong căn phòng tối lại dội lại trong óc cậu. Rồi chúng lại tan biến đi mất, quá nhanh khiến cậu không kịp hiểu được ý nghĩa của chúng.Cậu nghĩ với cậu hiểu hay không cũng không thực sự quan trọng. Cậu chỉ muốn Denis có ở đây, phía bên kia bàn để làm bình phong che chắn cho cậu.Hôm trước ba mẹ đã bảo cậu ngồi xuống đi văng trong phòng khách. Họ ngồi ở phía đối diện cậu. Ba hỏi thế nào, kể ba mẹ nghe về buổi tiệc hôm qua đi. Mattia nắm chặt tay, nhưng rồi cậu lại đặt chúng lên đầu gối, để ba mẹ có thể nhìn thấy. Cậu nhún vai, nói với cái giọng nhỏ nhẹ chẳng có gì mà kể. Mẹ cậu bồn chồn đứng dậy biến mất hút trong phòng bếp. Ba thì ngược lại, tới gần và vỗ vỗ lên vai cậu, như thể biết cần phải an ủi cậu vì điều gì đó. Mattia nhớ lại khi còn bé, trong những ngày hè nóng nực nhất, ba thường hay thổi lần lượt vào mặt cậu và Michela cho mát. Cậu nhớ tới cảm giác mồ hôi bốc hơi dần dần khỏi da, và cậu lại cảm thấy một nỗi nhớ mênh mang vô hạn, nhớ về một phần thế giới đã bị nhấn chìm xuống đáy sông sâu cùng với Michela.Cậu tự hỏi liệu các bạn học cùng có biết chuyện đó không. Có lẽ cả các giáo viên cũng biết. Cậu cảm thấy những cái nhìn trộm của họ đan xen vào nhau như một tấm lưới đánh cá lơ lửng treo trên đầu mình.Mattia vớ bừa cuốn sách lịch sử và bắt đầu học thuộc lòng tất cả các dữ kiện ngày tháng được in trên trang giấy. Dãy số không theo bất cứ một logic nào tạo thành một hàng mỗi lúc thêm dài hơn trong đầu cậu. Cuốn mình theo dãy số đó, Mattia dần rời xa ý nghĩ về Denis đứng trong bóng tối và quên đi cả khoảng trống bên cạnh mình.

Denis không tới trường. Tối thứ Bảy khi quay về nhà, nó và Mattia không nói với nhau lấy một lời. Denis trả lời nhát gừng câu hỏi của ba Mattia và khi xuống xe nó còn không chào tạm biệt.

Mattia chạm tay vào chỗ ngồi trống bên cạnh. Thỉnh thoảng những lời Denis nói trong căn phòng tối lại dội lại trong óc cậu. Rồi chúng lại tan biến đi mất, quá nhanh khiến cậu không kịp hiểu được ý nghĩa của chúng.

Cậu nghĩ với cậu hiểu hay không cũng không thực sự quan trọng. Cậu chỉ muốn Denis có ở đây, phía bên kia bàn để làm bình phong che chắn cho cậu.

Hôm trước ba mẹ đã bảo cậu ngồi xuống đi văng trong phòng khách. Họ ngồi ở phía đối diện cậu. Ba hỏi thế nào, kể ba mẹ nghe về buổi tiệc hôm qua đi. Mattia nắm chặt tay, nhưng rồi cậu lại đặt chúng lên đầu gối, để ba mẹ có thể nhìn thấy. Cậu nhún vai, nói với cái giọng nhỏ nhẹ chẳng có gì mà kể. Mẹ cậu bồn chồn đứng dậy biến mất hút trong phòng bếp. Ba thì ngược lại, tới gần và vỗ vỗ lên vai cậu, như thể biết cần phải an ủi cậu vì điều gì đó. Mattia nhớ lại khi còn bé, trong những ngày hè nóng nực nhất, ba thường hay thổi lần lượt vào mặt cậu và Michela cho mát. Cậu nhớ tới cảm giác mồ hôi bốc hơi dần dần khỏi da, và cậu lại cảm thấy một nỗi nhớ mênh mang vô hạn, nhớ về một phần thế giới đã bị nhấn chìm xuống đáy sông sâu cùng với Michela.

Cậu tự hỏi liệu các bạn học cùng có biết chuyện đó không. Có lẽ cả các giáo viên cũng biết. Cậu cảm thấy những cái nhìn trộm của họ đan xen vào nhau như một tấm lưới đánh cá lơ lửng treo trên đầu mình.

Mattia vớ bừa cuốn sách lịch sử và bắt đầu học thuộc lòng tất cả các dữ kiện ngày tháng được in trên trang giấy. Dãy số không theo bất cứ một logic nào tạo thành một hàng mỗi lúc thêm dài hơn trong đầu cậu. Cuốn mình theo dãy số đó, Mattia dần rời xa ý nghĩ về Denis đứng trong bóng tối và quên đi cả khoảng trống bên cạnh mình.

Nỗi Cô Đơn Của Các Số Nguyên TốTác giả: Paolo GiordanoTruyện Phương TâyAlice Della Rocca ghét trường trượt tuyết. Em ghét phải thức dậy từ bảy giờ ba mươi phút sáng, kể cả vào dịp Giáng sinh. Em ghét cái cách ba nhìn em chằm chằm suốt bữa sáng, sốt ruột đánh nhịp chân dưới gầm bàn như thể giục em ăn mau lên. Em ghét đôi tất nịt bằng len khiến dọc đùi ngứa ngáy hết sức, ghét đôi găng tay to sù làm em không thể cử động thoải mái các ngón tay, ghét cái mũ bảo hiểm chẹn cứng hai bên má với miếng đệm sắt áp chặt lấy hàm dưới; lại còn đôi giày trượt tuyết to tướng nữa chứ, lúc nào chúng cũng bó quá chặt khiến em đi lại kềnh càng y chang một con đười ươi vậy. "Thế nào, con có uống nốt sữa đi hay không?" Ba lại giục thêm lần nữa. Alice uống vội một hớp sữa nóng, bỏng cả lưỡi, rồi cả thực quản lẫn dạ dày. Tốt lắm, hôm nay con hãy chứng tỏ mình là ai, ba bảo em. Thế mình là ai nhỉ? Alice nghĩ ngợi. Bị đẩy ra khỏi nhà, em cuốn chặt mình trong bộ quần áo trượt tuyết màu xanh, đính phù hiệu và dòng chữ cổ động óng ánh của các nhà tài trợ. Lúc này ngoài trời lạnh âm… Denis không tới trường. Tối thứ Bảy khi quay về nhà, nó và Mattia không nói với nhau lấy một lời. Denis trả lời nhát gừng câu hỏi của ba Mattia và khi xuống xe nó còn không chào tạm biệt.Mattia chạm tay vào chỗ ngồi trống bên cạnh. Thỉnh thoảng những lời Denis nói trong căn phòng tối lại dội lại trong óc cậu. Rồi chúng lại tan biến đi mất, quá nhanh khiến cậu không kịp hiểu được ý nghĩa của chúng.Cậu nghĩ với cậu hiểu hay không cũng không thực sự quan trọng. Cậu chỉ muốn Denis có ở đây, phía bên kia bàn để làm bình phong che chắn cho cậu.Hôm trước ba mẹ đã bảo cậu ngồi xuống đi văng trong phòng khách. Họ ngồi ở phía đối diện cậu. Ba hỏi thế nào, kể ba mẹ nghe về buổi tiệc hôm qua đi. Mattia nắm chặt tay, nhưng rồi cậu lại đặt chúng lên đầu gối, để ba mẹ có thể nhìn thấy. Cậu nhún vai, nói với cái giọng nhỏ nhẹ chẳng có gì mà kể. Mẹ cậu bồn chồn đứng dậy biến mất hút trong phòng bếp. Ba thì ngược lại, tới gần và vỗ vỗ lên vai cậu, như thể biết cần phải an ủi cậu vì điều gì đó. Mattia nhớ lại khi còn bé, trong những ngày hè nóng nực nhất, ba thường hay thổi lần lượt vào mặt cậu và Michela cho mát. Cậu nhớ tới cảm giác mồ hôi bốc hơi dần dần khỏi da, và cậu lại cảm thấy một nỗi nhớ mênh mang vô hạn, nhớ về một phần thế giới đã bị nhấn chìm xuống đáy sông sâu cùng với Michela.Cậu tự hỏi liệu các bạn học cùng có biết chuyện đó không. Có lẽ cả các giáo viên cũng biết. Cậu cảm thấy những cái nhìn trộm của họ đan xen vào nhau như một tấm lưới đánh cá lơ lửng treo trên đầu mình.Mattia vớ bừa cuốn sách lịch sử và bắt đầu học thuộc lòng tất cả các dữ kiện ngày tháng được in trên trang giấy. Dãy số không theo bất cứ một logic nào tạo thành một hàng mỗi lúc thêm dài hơn trong đầu cậu. Cuốn mình theo dãy số đó, Mattia dần rời xa ý nghĩ về Denis đứng trong bóng tối và quên đi cả khoảng trống bên cạnh mình.

Chương 18