Tác giả:

Tên truyện: Đồ ngốc! Tôi yêu anh. Tác giả: Hoa mười giờ. Thể loại: Tình cảm. Rating: T. Độ dài: Chưa xác định. Đã sáu năm trôi qua. Cô đã trở về, trở về nơi cô sinh ra, lớn lên và cũng là nơi cô chôn giấu ký ức đau thương. Ngày cô đi, cô ôm một mối hận thù trong lòng cô tự hứa với lòng cô sẽ trở về và trả lại tất cả những gì họ đã gây ra cho mẹ và cô. "Mẹ con gái mẹ đã trở về bên mẹ rồi nè! Mẹ ở nơi đó có lạnh lắm không? Mẹ ở nơi đó có hạnh phúc không? Con nhớ mẹ nhiều lắm!" Tại sân bay, tất cả mọi người đang hướng mắt về phía một cô gái xinh đẹp, đầy cá tính với bộ đồ đen bóng bó sát lấy cơ thể để lộ một thân hình thật hoàn mỹ. Khuôn mặt thiên thần của cô được che bởi chiếc kính mắt và chiếc mũ lưỡi trai. Trông cô như một thiên thần bóng đêm quyến rũ. Ai cũng nhìn cô với con mắt ngưỡng mộ và ghen tỵ. Sau cô là hai tên vệ sĩ vẻ mặt dữ tợn, đang kéo vali hành lý cho cô. - Thư cô chủ! Xe đang đợi ngoài sân bay mời cô chủ đi theo hướng này.- Một tên vệ sĩ cất giọng nói và chỉ tay về phía…

Chương 47-2

Đồ Ngốc! Tôi Yêu AnhTác giả: Hoa mười giờTên truyện: Đồ ngốc! Tôi yêu anh. Tác giả: Hoa mười giờ. Thể loại: Tình cảm. Rating: T. Độ dài: Chưa xác định. Đã sáu năm trôi qua. Cô đã trở về, trở về nơi cô sinh ra, lớn lên và cũng là nơi cô chôn giấu ký ức đau thương. Ngày cô đi, cô ôm một mối hận thù trong lòng cô tự hứa với lòng cô sẽ trở về và trả lại tất cả những gì họ đã gây ra cho mẹ và cô. "Mẹ con gái mẹ đã trở về bên mẹ rồi nè! Mẹ ở nơi đó có lạnh lắm không? Mẹ ở nơi đó có hạnh phúc không? Con nhớ mẹ nhiều lắm!" Tại sân bay, tất cả mọi người đang hướng mắt về phía một cô gái xinh đẹp, đầy cá tính với bộ đồ đen bóng bó sát lấy cơ thể để lộ một thân hình thật hoàn mỹ. Khuôn mặt thiên thần của cô được che bởi chiếc kính mắt và chiếc mũ lưỡi trai. Trông cô như một thiên thần bóng đêm quyến rũ. Ai cũng nhìn cô với con mắt ngưỡng mộ và ghen tỵ. Sau cô là hai tên vệ sĩ vẻ mặt dữ tợn, đang kéo vali hành lý cho cô. - Thư cô chủ! Xe đang đợi ngoài sân bay mời cô chủ đi theo hướng này.- Một tên vệ sĩ cất giọng nói và chỉ tay về phía… làm cho căn phòng mất đi sự ấm áp. Duy vẫn ngồi thu mình trong góc phòng, đôi mắt đen sâu hút nhìn chăm chú vào chiếc khung ảnh mặc cho gió thổi càng lúc càng mạnh.Hai cô hầu gái bưng khay đồ ăn bước từng bước trên bậc thang, cả hai có vẻ sợ hãi.- Hay mày bưng vào cho cậu chủ còn tao ở ngoài chờ mày nha!- Cô hầu gái một lên tiếng.- Không được! Mày phải cùng với tao. Có gì mày còn cứu tao.- Cô hầu gái hai giọng cương quyết.- Nhưng tao sợ lắm. Nhỡ vào trong đó cậu chủ giết lúc nào không hay thì chết. Tao còn trẻ mà.- Cô hầu gái một chợt rùng mình.- Cậu chủ đẹp trai mà có gì phải sợ.- Cô hầu gái hai mắt sáng long lanh.- Mày nói tao mới nhớ là cậu chủ đẹp đến say người luôn. Tuy rất ít ai trong số hầu gái nhìn thấy cậu chủ. Chúng ta được nhìn thấy cậu chủ thì dù có chết cũng vui.- Cô hầu gái hai giọng an ủi.- Tao cũng chỉ mong sao được nhìn thấy cậu chủ.- Cô hầu gái một nét mặt có chút hi vọng.Dừng bước tại cửa phòng trên dãy hành lang, hai cô hầu gái chần chừ nhìn nhau và nhìn khay đồ ăn.- Tao vẫn sợ mày à!- Cô hầu gái một có lo sợ.- Mạnh mẽ lên mày.- Cô hầu gái hai lên tiếng an ủi.- Có chuyện gì lại đứng ở đó?- Phương bước lại phía hai cô hầu gái.- Cô chủ!- Hai cô hầu gái cúi đầu.- Sao không mang bữa sáng vào cho nó? Còn đứng ở đây mà cãi nhau à?- Phương nhìn khay thức ăn trên tay hai cô hầu gái giọng hằn học.- Dạ! Chúng... tôi...- Hai cô hầu gái đã hãi nay lại càng hãi hơn, lắp bắp.- Nó ăn thịt à?- Phương đưa đôi mắt to tròn lườm hai cô hầu gái.- Không! Không ạ!- Đưa đây!- Chìa đôi bàn tay ra, Phương ra hiệu đặt khay thức ăn lên tay mình.- Chúng... tôi!- Hai cô hầu gái ấp úng.- Đặt lên! Tao sẽ mang vào cho nó.- Vâng!- Xuống làm việc của mình đi.- Phương gắt.- Vâng!- Hai cô hầu gái cung kính cúi đầu.Phương để hai cô hầu gái đi khuất sau dãy hành lang mới mở cửa bước vào phòng.Trong căn phòng tất cả như đang mất dần đi sự sống, mọi vật như đang úa tàn vậy. Phương đảo đôi mắt to tròn nhìn khắp phòng và dừng lại tại góc phòng nơi Duy đang thu mình trong bóng tối.- Chị mang bữa sáng lên cho em này!- Đặt khay đồ ăn lên bàn.Một sự tĩnh lặng đến tuyệt đối trả lời cho câu nói của Phương. Khẽ bước lại nơi góc phòng, vẫn mùi hương nam tính này, vẫn bóng dáng quen thuộc này. Tất cả đều làm Phương mê mẩn, như cuốn Phương vào vòng luẩn quẩn của chữ " tình". Một sự chiếm hữu lan toả, Phương muốn chiếm hữu người em trai ngay trong giây phút này.- Em trai!- Phương nhẹ nhàng ngồi xuống vuốt mái tóc Duy.Vẫn thui mình trong góc phòng, từng ngón tay chạm nhẹ lên bức ảnh trong khung. Duy chẳng hề quan tâm tới lời nói và những cử chỉ của Phương. Thấy Duy im lặng thì Phương càng tiếp tục những cử chỉ thân mật của mình. Bàn tay trắng, thon dài chạm đến khuôn mặt đẹp hoàn mĩ. Như có một luồng điện chạy khắp cơ thể Phương khi da thịt chạm vào nhau. Những ngón tay vuốt nhẹ trên khuôn mặt Duy từ từ đi xuống vùng cổ. Mùi hương nam tính lan toả càng làm Phương say, ngón tay vẫn lướt nhẹ trên vùng cổ và từ từ lướt trên vùng ngực. Ngón tay Phương tháo nhẹ nhàng từng khuy áo của Duy. Một khuy, hai khuy, ba khuy và khuy thứ tư. Phương vẫn tiếp tục hành động của mình, những chiếc khuy áo được từ từ tháo ra để lộ b* ng*c trần vạn vỡ.- Cút!- Duy vẫn nhìn chăm chăm chiếc khung ảnh gằn giọng.- Em nghĩ em có thể cản được d*c v*ng của chị sao!- Phương càng mạnh dạn tháo tung hết khuy áo còn lại.Kéo khoá chiếc váy trên cơ thể xuống, những đường nét quyến rũ được lộ ra khi chiếc váy được kéo xuống từ từ. Làn da trắng, đường cong của

làm cho căn phòng mất đi sự ấm áp. Duy vẫn ngồi thu mình trong góc phòng, đôi mắt đen sâu hút nhìn chăm chú vào chiếc khung ảnh mặc cho gió thổi càng lúc càng mạnh.

Hai cô hầu gái bưng khay đồ ăn bước từng bước trên bậc thang, cả hai có vẻ sợ hãi.

- Hay mày bưng vào cho cậu chủ còn tao ở ngoài chờ mày nha!- Cô hầu gái một lên tiếng.

- Không được! Mày phải cùng với tao. Có gì mày còn cứu tao.- Cô hầu gái hai giọng cương quyết.

- Nhưng tao sợ lắm. Nhỡ vào trong đó cậu chủ giết lúc nào không hay thì chết. Tao còn trẻ mà.- Cô hầu gái một chợt rùng mình.

- Cậu chủ đẹp trai mà có gì phải sợ.- Cô hầu gái hai mắt sáng long lanh.

- Mày nói tao mới nhớ là cậu chủ đẹp đến say người luôn. Tuy rất ít ai trong số hầu gái nhìn thấy cậu chủ. Chúng ta được nhìn thấy cậu chủ thì dù có chết cũng vui.- Cô hầu gái hai giọng an ủi.

- Tao cũng chỉ mong sao được nhìn thấy cậu chủ.- Cô hầu gái một nét mặt có chút hi vọng.

Dừng bước tại cửa phòng trên dãy hành lang, hai cô hầu gái chần chừ nhìn nhau và nhìn khay đồ ăn.

- Tao vẫn sợ mày à!- Cô hầu gái một có lo sợ.

- Mạnh mẽ lên mày.- Cô hầu gái hai lên tiếng an ủi.

- Có chuyện gì lại đứng ở đó?- Phương bước lại phía hai cô hầu gái.

- Cô chủ!- Hai cô hầu gái cúi đầu.

- Sao không mang bữa sáng vào cho nó? Còn đứng ở đây mà cãi nhau à?- Phương nhìn khay thức ăn trên tay hai cô hầu gái giọng hằn học.

- Dạ! Chúng... tôi...- Hai cô hầu gái đã hãi nay lại càng hãi hơn, lắp bắp.

- Nó ăn thịt à?- Phương đưa đôi mắt to tròn lườm hai cô hầu gái.

- Không! Không ạ!

- Đưa đây!- Chìa đôi bàn tay ra, Phương ra hiệu đặt khay thức ăn lên tay mình.

- Chúng... tôi!- Hai cô hầu gái ấp úng.

- Đặt lên! Tao sẽ mang vào cho nó.

- Vâng!

- Xuống làm việc của mình đi.- Phương gắt.

- Vâng!- Hai cô hầu gái cung kính cúi đầu.

Phương để hai cô hầu gái đi khuất sau dãy hành lang mới mở cửa bước vào phòng.

Trong căn phòng tất cả như đang mất dần đi sự sống, mọi vật như đang úa tàn vậy. Phương đảo đôi mắt to tròn nhìn khắp phòng và dừng lại tại góc phòng nơi Duy đang thu mình trong bóng tối.

- Chị mang bữa sáng lên cho em này!- Đặt khay đồ ăn lên bàn.

Một sự tĩnh lặng đến tuyệt đối trả lời cho câu nói của Phương. Khẽ bước lại nơi góc phòng, vẫn mùi hương nam tính này, vẫn bóng dáng quen thuộc này. Tất cả đều làm Phương mê mẩn, như cuốn Phương vào vòng luẩn quẩn của chữ " tình". Một sự chiếm hữu lan toả, Phương muốn chiếm hữu người em trai ngay trong giây phút này.

- Em trai!- Phương nhẹ nhàng ngồi xuống vuốt mái tóc Duy.

Vẫn thui mình trong góc phòng, từng ngón tay chạm nhẹ lên bức ảnh trong khung. Duy chẳng hề quan tâm tới lời nói và những cử chỉ của Phương. Thấy Duy im lặng thì Phương càng tiếp tục những cử chỉ thân mật của mình. Bàn tay trắng, thon dài chạm đến khuôn mặt đẹp hoàn mĩ. Như có một luồng điện chạy khắp cơ thể Phương khi da thịt chạm vào nhau. Những ngón tay vuốt nhẹ trên khuôn mặt Duy từ từ đi xuống vùng cổ. Mùi hương nam tính lan toả càng làm Phương say, ngón tay vẫn lướt nhẹ trên vùng cổ và từ từ lướt trên vùng ngực. Ngón tay Phương tháo nhẹ nhàng từng khuy áo của Duy. Một khuy, hai khuy, ba khuy và khuy thứ tư. Phương vẫn tiếp tục hành động của mình, những chiếc khuy áo được từ từ tháo ra để lộ b* ng*c trần vạn vỡ.

- Cút!- Duy vẫn nhìn chăm chăm chiếc khung ảnh gằn giọng.

- Em nghĩ em có thể cản được d*c v*ng của chị sao!- Phương càng mạnh dạn tháo tung hết khuy áo còn lại.

Kéo khoá chiếc váy trên cơ thể xuống, những đường nét quyến rũ được lộ ra khi chiếc váy được kéo xuống từ từ. Làn da trắng, đường cong của

Đồ Ngốc! Tôi Yêu AnhTác giả: Hoa mười giờTên truyện: Đồ ngốc! Tôi yêu anh. Tác giả: Hoa mười giờ. Thể loại: Tình cảm. Rating: T. Độ dài: Chưa xác định. Đã sáu năm trôi qua. Cô đã trở về, trở về nơi cô sinh ra, lớn lên và cũng là nơi cô chôn giấu ký ức đau thương. Ngày cô đi, cô ôm một mối hận thù trong lòng cô tự hứa với lòng cô sẽ trở về và trả lại tất cả những gì họ đã gây ra cho mẹ và cô. "Mẹ con gái mẹ đã trở về bên mẹ rồi nè! Mẹ ở nơi đó có lạnh lắm không? Mẹ ở nơi đó có hạnh phúc không? Con nhớ mẹ nhiều lắm!" Tại sân bay, tất cả mọi người đang hướng mắt về phía một cô gái xinh đẹp, đầy cá tính với bộ đồ đen bóng bó sát lấy cơ thể để lộ một thân hình thật hoàn mỹ. Khuôn mặt thiên thần của cô được che bởi chiếc kính mắt và chiếc mũ lưỡi trai. Trông cô như một thiên thần bóng đêm quyến rũ. Ai cũng nhìn cô với con mắt ngưỡng mộ và ghen tỵ. Sau cô là hai tên vệ sĩ vẻ mặt dữ tợn, đang kéo vali hành lý cho cô. - Thư cô chủ! Xe đang đợi ngoài sân bay mời cô chủ đi theo hướng này.- Một tên vệ sĩ cất giọng nói và chỉ tay về phía… làm cho căn phòng mất đi sự ấm áp. Duy vẫn ngồi thu mình trong góc phòng, đôi mắt đen sâu hút nhìn chăm chú vào chiếc khung ảnh mặc cho gió thổi càng lúc càng mạnh.Hai cô hầu gái bưng khay đồ ăn bước từng bước trên bậc thang, cả hai có vẻ sợ hãi.- Hay mày bưng vào cho cậu chủ còn tao ở ngoài chờ mày nha!- Cô hầu gái một lên tiếng.- Không được! Mày phải cùng với tao. Có gì mày còn cứu tao.- Cô hầu gái hai giọng cương quyết.- Nhưng tao sợ lắm. Nhỡ vào trong đó cậu chủ giết lúc nào không hay thì chết. Tao còn trẻ mà.- Cô hầu gái một chợt rùng mình.- Cậu chủ đẹp trai mà có gì phải sợ.- Cô hầu gái hai mắt sáng long lanh.- Mày nói tao mới nhớ là cậu chủ đẹp đến say người luôn. Tuy rất ít ai trong số hầu gái nhìn thấy cậu chủ. Chúng ta được nhìn thấy cậu chủ thì dù có chết cũng vui.- Cô hầu gái hai giọng an ủi.- Tao cũng chỉ mong sao được nhìn thấy cậu chủ.- Cô hầu gái một nét mặt có chút hi vọng.Dừng bước tại cửa phòng trên dãy hành lang, hai cô hầu gái chần chừ nhìn nhau và nhìn khay đồ ăn.- Tao vẫn sợ mày à!- Cô hầu gái một có lo sợ.- Mạnh mẽ lên mày.- Cô hầu gái hai lên tiếng an ủi.- Có chuyện gì lại đứng ở đó?- Phương bước lại phía hai cô hầu gái.- Cô chủ!- Hai cô hầu gái cúi đầu.- Sao không mang bữa sáng vào cho nó? Còn đứng ở đây mà cãi nhau à?- Phương nhìn khay thức ăn trên tay hai cô hầu gái giọng hằn học.- Dạ! Chúng... tôi...- Hai cô hầu gái đã hãi nay lại càng hãi hơn, lắp bắp.- Nó ăn thịt à?- Phương đưa đôi mắt to tròn lườm hai cô hầu gái.- Không! Không ạ!- Đưa đây!- Chìa đôi bàn tay ra, Phương ra hiệu đặt khay thức ăn lên tay mình.- Chúng... tôi!- Hai cô hầu gái ấp úng.- Đặt lên! Tao sẽ mang vào cho nó.- Vâng!- Xuống làm việc của mình đi.- Phương gắt.- Vâng!- Hai cô hầu gái cung kính cúi đầu.Phương để hai cô hầu gái đi khuất sau dãy hành lang mới mở cửa bước vào phòng.Trong căn phòng tất cả như đang mất dần đi sự sống, mọi vật như đang úa tàn vậy. Phương đảo đôi mắt to tròn nhìn khắp phòng và dừng lại tại góc phòng nơi Duy đang thu mình trong bóng tối.- Chị mang bữa sáng lên cho em này!- Đặt khay đồ ăn lên bàn.Một sự tĩnh lặng đến tuyệt đối trả lời cho câu nói của Phương. Khẽ bước lại nơi góc phòng, vẫn mùi hương nam tính này, vẫn bóng dáng quen thuộc này. Tất cả đều làm Phương mê mẩn, như cuốn Phương vào vòng luẩn quẩn của chữ " tình". Một sự chiếm hữu lan toả, Phương muốn chiếm hữu người em trai ngay trong giây phút này.- Em trai!- Phương nhẹ nhàng ngồi xuống vuốt mái tóc Duy.Vẫn thui mình trong góc phòng, từng ngón tay chạm nhẹ lên bức ảnh trong khung. Duy chẳng hề quan tâm tới lời nói và những cử chỉ của Phương. Thấy Duy im lặng thì Phương càng tiếp tục những cử chỉ thân mật của mình. Bàn tay trắng, thon dài chạm đến khuôn mặt đẹp hoàn mĩ. Như có một luồng điện chạy khắp cơ thể Phương khi da thịt chạm vào nhau. Những ngón tay vuốt nhẹ trên khuôn mặt Duy từ từ đi xuống vùng cổ. Mùi hương nam tính lan toả càng làm Phương say, ngón tay vẫn lướt nhẹ trên vùng cổ và từ từ lướt trên vùng ngực. Ngón tay Phương tháo nhẹ nhàng từng khuy áo của Duy. Một khuy, hai khuy, ba khuy và khuy thứ tư. Phương vẫn tiếp tục hành động của mình, những chiếc khuy áo được từ từ tháo ra để lộ b* ng*c trần vạn vỡ.- Cút!- Duy vẫn nhìn chăm chăm chiếc khung ảnh gằn giọng.- Em nghĩ em có thể cản được d*c v*ng của chị sao!- Phương càng mạnh dạn tháo tung hết khuy áo còn lại.Kéo khoá chiếc váy trên cơ thể xuống, những đường nét quyến rũ được lộ ra khi chiếc váy được kéo xuống từ từ. Làn da trắng, đường cong của

Chương 47-2