Tác giả:

Tên truyện: Đồ ngốc! Tôi yêu anh. Tác giả: Hoa mười giờ. Thể loại: Tình cảm. Rating: T. Độ dài: Chưa xác định. Đã sáu năm trôi qua. Cô đã trở về, trở về nơi cô sinh ra, lớn lên và cũng là nơi cô chôn giấu ký ức đau thương. Ngày cô đi, cô ôm một mối hận thù trong lòng cô tự hứa với lòng cô sẽ trở về và trả lại tất cả những gì họ đã gây ra cho mẹ và cô. "Mẹ con gái mẹ đã trở về bên mẹ rồi nè! Mẹ ở nơi đó có lạnh lắm không? Mẹ ở nơi đó có hạnh phúc không? Con nhớ mẹ nhiều lắm!" Tại sân bay, tất cả mọi người đang hướng mắt về phía một cô gái xinh đẹp, đầy cá tính với bộ đồ đen bóng bó sát lấy cơ thể để lộ một thân hình thật hoàn mỹ. Khuôn mặt thiên thần của cô được che bởi chiếc kính mắt và chiếc mũ lưỡi trai. Trông cô như một thiên thần bóng đêm quyến rũ. Ai cũng nhìn cô với con mắt ngưỡng mộ và ghen tỵ. Sau cô là hai tên vệ sĩ vẻ mặt dữ tợn, đang kéo vali hành lý cho cô. - Thư cô chủ! Xe đang đợi ngoài sân bay mời cô chủ đi theo hướng này.- Một tên vệ sĩ cất giọng nói và chỉ tay về phía…

Chương 47-3

Đồ Ngốc! Tôi Yêu AnhTác giả: Hoa mười giờTên truyện: Đồ ngốc! Tôi yêu anh. Tác giả: Hoa mười giờ. Thể loại: Tình cảm. Rating: T. Độ dài: Chưa xác định. Đã sáu năm trôi qua. Cô đã trở về, trở về nơi cô sinh ra, lớn lên và cũng là nơi cô chôn giấu ký ức đau thương. Ngày cô đi, cô ôm một mối hận thù trong lòng cô tự hứa với lòng cô sẽ trở về và trả lại tất cả những gì họ đã gây ra cho mẹ và cô. "Mẹ con gái mẹ đã trở về bên mẹ rồi nè! Mẹ ở nơi đó có lạnh lắm không? Mẹ ở nơi đó có hạnh phúc không? Con nhớ mẹ nhiều lắm!" Tại sân bay, tất cả mọi người đang hướng mắt về phía một cô gái xinh đẹp, đầy cá tính với bộ đồ đen bóng bó sát lấy cơ thể để lộ một thân hình thật hoàn mỹ. Khuôn mặt thiên thần của cô được che bởi chiếc kính mắt và chiếc mũ lưỡi trai. Trông cô như một thiên thần bóng đêm quyến rũ. Ai cũng nhìn cô với con mắt ngưỡng mộ và ghen tỵ. Sau cô là hai tên vệ sĩ vẻ mặt dữ tợn, đang kéo vali hành lý cho cô. - Thư cô chủ! Xe đang đợi ngoài sân bay mời cô chủ đi theo hướng này.- Một tên vệ sĩ cất giọng nói và chỉ tay về phía… cơ thể thật rõ nét. Phương càng như điên dại đứng lên kéo chiếc váy xuống, giờ thì trên người Phương không có một mảnh vải. Vòng tay ôm cổ Duy, hôn cuồng si lên cổ và di chuyển xuống vùng ngực. Duy vẫn ngồi, bàn tay vẫn vuốt nhẹ lên khung ảnh, không một chút quan tâm tới những hành động của Phương. Biết Duy không có chút cảm xúc với mình Phương tức giận rời khỏi người Duy, đôi mắt to tròn rực lửa nhìn chăm chăm vào chiếc khung ảnh trên tay Duy. Giật phăng chiếc khung ảnh trên tay Duy, liếc mắt nhìn tấm hình trong đó. Trong khung ảnh là hình ảnh của một người phụ nữ với vẻ đẹp mộc mạc làm say người nhìn ngay từ cái nhìn đầu tiên, bà nở nụ cười đẹp rạng ngời như ánh nắng mùa xuân, bên cạnh bà là một cô bé xinh xắn như một thiên thần với nụ cười toả nắng. Phương chợt khựng người vì nụ cười của hai người trong tấm ảnh.- Nụ cười này!Choang.Giật mình sợ hãi, Phương quay lại tìm nơi phát ra âm thanh đó. Chiếc bình hoa vỡ tan trên nền đất. Phương sợ hãi quay qua nhìn Thiên Duy, bàn tay run rẩy.Duy đứng lên giật mạnh khung ảnh lại, đôi mắt sâu hút lạnh giá tột độ nhìn Phương. Bàn tay xiết chặt khung ảnh.- Biến!- Duy gằn giọng.Đôi mắt to tròn nhìn thẳng vào đôi mắt sâu hút kia, Phương rùng mình sợ hãi. Vội vàng nhặt chiếc váy trên nền đất mặc vào.- Thằng... ngu!-Phương tức giận.Bàn tay to lớn đẩy Phương vào góc tường, Duy dùng hết lực của bàn tay xiết chặt cổ Phương. Đôi mắt to tròn mở to đầy sợ hãi, dùng hết sức cố nới lỏng tay của Duy đang xiết chặt cổ mình. Bàn tay xiết càng chặt, đôi mắt sâu hút nhìn Phương đầy giận dữ.- Chị... xin... lỗi!- Phương dùng tay nới lỏng tay Duy cố hết sức nói.Phương vùng vẫn cố thoát ra khỏi bàn tay Duy nhưng bàn tay Duy càng xiết mạnh cổ Phương.- Ba... ba!- Phương hướng đôi mắt to tròn ra phía cửa phòng.Bàn tay Duy dần dần nới lỏng cổ Phương, đôi mắt sâu hút lạnh giá nhìn Phương. Nhân cơ hội tay Duy nới lỏng Phương dùng hết sức lực đẩy tay Duy ra khỏi cổ mình và vụt chạy ra khỏi phòng. Duy quay lại cửa, biết cô ta cố tình dùng ba lừa mình nhưng Duy vẫn buông lỏng tay.Nhìn lại những mảnh vỡ của chiếc bình thủy tinh lại đảo đôi mắt sâu hút lạnh giá nhìn chiếc khung ảnh trên tay mình. Duy cho tay tháo chiếc ảnh trong khung, ném phăng chiếc khung xuống nền đất.Xoảng.Chiếc khung ảnh rơi xuống nền đất vỡ tan, những mảnh thủy tinh bắn khắp nơi trên nền đất. Mảnh thủy tinh trên nền đất kia cũng như trái tim Duy lúc này! Vỡ tan! Không ai được phép đụng tới hay chỉ là nhìn bức ảnh nhưng Phương đã làm điều này! Đó là điều khiến Duy tức giận.Nhẹ nhàng vuốt lại tấm ảnh, tiến lại phía tường nơi góc phòng vừa ngồi, đặt bàn tay lên ô gạch thứ ba từ góc ra phía bên trái. Ô gạch tự động mở ra, Duy cho tấm ảnh vào trong ngăn và đóng lại. Tiếp đó anh vội vàng cởi nhanh chiếc áo sơ mi trên người mình ném nó vào thùng rác gần đó. Bước vào nhà tắm xả nước xuối xả. Duy không muốn vương một chút mùi hương nào của người mà được coi là chị kia.Ngoài trời nắng vẫn chiếu những tia sáng ấm áp khắp nơi, nhưng trong lòng Duy là sự cô đơn đến tột cùng.P/s: Tới chương này là đã hết chương có sẵn rồi! Các bạn ránh chờ mình viết chương mới nhé!Mình mong các bạn đọc và góp ý cho mình nha! Cứ tha hồ ném gạch vì mình đang cần gạch xây nhà nha các bạn!Có góp ý hay thắc mắc gì về truyện các bạn hãy ibox qua facebook cho mình nha! Mình rất sẵn sàng.

cơ thể thật rõ nét. Phương càng như điên dại đứng lên kéo chiếc váy xuống, giờ thì trên người Phương không có một mảnh vải. Vòng tay ôm cổ Duy, hôn cuồng si lên cổ và di chuyển xuống vùng ngực. Duy vẫn ngồi, bàn tay vẫn vuốt nhẹ lên khung ảnh, không một chút quan tâm tới những hành động của Phương. Biết Duy không có chút cảm xúc với mình Phương tức giận rời khỏi người Duy, đôi mắt to tròn rực lửa nhìn chăm chăm vào chiếc khung ảnh trên tay Duy. Giật phăng chiếc khung ảnh trên tay Duy, liếc mắt nhìn tấm hình trong đó. Trong khung ảnh là hình ảnh của một người phụ nữ với vẻ đẹp mộc mạc làm say người nhìn ngay từ cái nhìn đầu tiên, bà nở nụ cười đẹp rạng ngời như ánh nắng mùa xuân, bên cạnh bà là một cô bé xinh xắn như một thiên thần với nụ cười toả nắng. Phương chợt khựng người vì nụ cười của hai người trong tấm ảnh.

- Nụ cười này!

Choang.

Giật mình sợ hãi, Phương quay lại tìm nơi phát ra âm thanh đó. Chiếc bình hoa vỡ tan trên nền đất. Phương sợ hãi quay qua nhìn Thiên Duy, bàn tay run rẩy.

Duy đứng lên giật mạnh khung ảnh lại, đôi mắt sâu hút lạnh giá tột độ nhìn Phương. Bàn tay xiết chặt khung ảnh.

- Biến!- Duy gằn giọng.

Đôi mắt to tròn nhìn thẳng vào đôi mắt sâu hút kia, Phương rùng mình sợ hãi. Vội vàng nhặt chiếc váy trên nền đất mặc vào.

- Thằng... ngu!-Phương tức giận.

Bàn tay to lớn đẩy Phương vào góc tường, Duy dùng hết lực của bàn tay xiết chặt cổ Phương. Đôi mắt to tròn mở to đầy sợ hãi, dùng hết sức cố nới lỏng tay của Duy đang xiết chặt cổ mình. Bàn tay xiết càng chặt, đôi mắt sâu hút nhìn Phương đầy giận dữ.

- Chị... xin... lỗi!- Phương dùng tay nới lỏng tay Duy cố hết sức nói.

Phương vùng vẫn cố thoát ra khỏi bàn tay Duy nhưng bàn tay Duy càng xiết mạnh cổ Phương.

- Ba... ba!- Phương hướng đôi mắt to tròn ra phía cửa phòng.

Bàn tay Duy dần dần nới lỏng cổ Phương, đôi mắt sâu hút lạnh giá nhìn Phương. Nhân cơ hội tay Duy nới lỏng Phương dùng hết sức lực đẩy tay Duy ra khỏi cổ mình và vụt chạy ra khỏi phòng. Duy quay lại cửa, biết cô ta cố tình dùng ba lừa mình nhưng Duy vẫn buông lỏng tay.

Nhìn lại những mảnh vỡ của chiếc bình thủy tinh lại đảo đôi mắt sâu hút lạnh giá nhìn chiếc khung ảnh trên tay mình. Duy cho tay tháo chiếc ảnh trong khung, ném phăng chiếc khung xuống nền đất.

Xoảng.

Chiếc khung ảnh rơi xuống nền đất vỡ tan, những mảnh thủy tinh bắn khắp nơi trên nền đất. Mảnh thủy tinh trên nền đất kia cũng như trái tim Duy lúc này! Vỡ tan! Không ai được phép đụng tới hay chỉ là nhìn bức ảnh nhưng Phương đã làm điều này! Đó là điều khiến Duy tức giận.

Nhẹ nhàng vuốt lại tấm ảnh, tiến lại phía tường nơi góc phòng vừa ngồi, đặt bàn tay lên ô gạch thứ ba từ góc ra phía bên trái. Ô gạch tự động mở ra, Duy cho tấm ảnh vào trong ngăn và đóng lại. Tiếp đó anh vội vàng cởi nhanh chiếc áo sơ mi trên người mình ném nó vào thùng rác gần đó. Bước vào nhà tắm xả nước xuối xả. Duy không muốn vương một chút mùi hương nào của người mà được coi là chị kia.

Ngoài trời nắng vẫn chiếu những tia sáng ấm áp khắp nơi, nhưng trong lòng Duy là sự cô đơn đến tột cùng.

P/s: Tới chương này là đã hết chương có sẵn rồi! Các bạn ránh chờ mình viết chương mới nhé!

Mình mong các bạn đọc và góp ý cho mình nha! Cứ tha hồ ném gạch vì mình đang cần gạch xây nhà nha các bạn!

Có góp ý hay thắc mắc gì về truyện các bạn hãy ibox qua facebook cho mình nha! Mình rất sẵn sàng.

Đồ Ngốc! Tôi Yêu AnhTác giả: Hoa mười giờTên truyện: Đồ ngốc! Tôi yêu anh. Tác giả: Hoa mười giờ. Thể loại: Tình cảm. Rating: T. Độ dài: Chưa xác định. Đã sáu năm trôi qua. Cô đã trở về, trở về nơi cô sinh ra, lớn lên và cũng là nơi cô chôn giấu ký ức đau thương. Ngày cô đi, cô ôm một mối hận thù trong lòng cô tự hứa với lòng cô sẽ trở về và trả lại tất cả những gì họ đã gây ra cho mẹ và cô. "Mẹ con gái mẹ đã trở về bên mẹ rồi nè! Mẹ ở nơi đó có lạnh lắm không? Mẹ ở nơi đó có hạnh phúc không? Con nhớ mẹ nhiều lắm!" Tại sân bay, tất cả mọi người đang hướng mắt về phía một cô gái xinh đẹp, đầy cá tính với bộ đồ đen bóng bó sát lấy cơ thể để lộ một thân hình thật hoàn mỹ. Khuôn mặt thiên thần của cô được che bởi chiếc kính mắt và chiếc mũ lưỡi trai. Trông cô như một thiên thần bóng đêm quyến rũ. Ai cũng nhìn cô với con mắt ngưỡng mộ và ghen tỵ. Sau cô là hai tên vệ sĩ vẻ mặt dữ tợn, đang kéo vali hành lý cho cô. - Thư cô chủ! Xe đang đợi ngoài sân bay mời cô chủ đi theo hướng này.- Một tên vệ sĩ cất giọng nói và chỉ tay về phía… cơ thể thật rõ nét. Phương càng như điên dại đứng lên kéo chiếc váy xuống, giờ thì trên người Phương không có một mảnh vải. Vòng tay ôm cổ Duy, hôn cuồng si lên cổ và di chuyển xuống vùng ngực. Duy vẫn ngồi, bàn tay vẫn vuốt nhẹ lên khung ảnh, không một chút quan tâm tới những hành động của Phương. Biết Duy không có chút cảm xúc với mình Phương tức giận rời khỏi người Duy, đôi mắt to tròn rực lửa nhìn chăm chăm vào chiếc khung ảnh trên tay Duy. Giật phăng chiếc khung ảnh trên tay Duy, liếc mắt nhìn tấm hình trong đó. Trong khung ảnh là hình ảnh của một người phụ nữ với vẻ đẹp mộc mạc làm say người nhìn ngay từ cái nhìn đầu tiên, bà nở nụ cười đẹp rạng ngời như ánh nắng mùa xuân, bên cạnh bà là một cô bé xinh xắn như một thiên thần với nụ cười toả nắng. Phương chợt khựng người vì nụ cười của hai người trong tấm ảnh.- Nụ cười này!Choang.Giật mình sợ hãi, Phương quay lại tìm nơi phát ra âm thanh đó. Chiếc bình hoa vỡ tan trên nền đất. Phương sợ hãi quay qua nhìn Thiên Duy, bàn tay run rẩy.Duy đứng lên giật mạnh khung ảnh lại, đôi mắt sâu hút lạnh giá tột độ nhìn Phương. Bàn tay xiết chặt khung ảnh.- Biến!- Duy gằn giọng.Đôi mắt to tròn nhìn thẳng vào đôi mắt sâu hút kia, Phương rùng mình sợ hãi. Vội vàng nhặt chiếc váy trên nền đất mặc vào.- Thằng... ngu!-Phương tức giận.Bàn tay to lớn đẩy Phương vào góc tường, Duy dùng hết lực của bàn tay xiết chặt cổ Phương. Đôi mắt to tròn mở to đầy sợ hãi, dùng hết sức cố nới lỏng tay của Duy đang xiết chặt cổ mình. Bàn tay xiết càng chặt, đôi mắt sâu hút nhìn Phương đầy giận dữ.- Chị... xin... lỗi!- Phương dùng tay nới lỏng tay Duy cố hết sức nói.Phương vùng vẫn cố thoát ra khỏi bàn tay Duy nhưng bàn tay Duy càng xiết mạnh cổ Phương.- Ba... ba!- Phương hướng đôi mắt to tròn ra phía cửa phòng.Bàn tay Duy dần dần nới lỏng cổ Phương, đôi mắt sâu hút lạnh giá nhìn Phương. Nhân cơ hội tay Duy nới lỏng Phương dùng hết sức lực đẩy tay Duy ra khỏi cổ mình và vụt chạy ra khỏi phòng. Duy quay lại cửa, biết cô ta cố tình dùng ba lừa mình nhưng Duy vẫn buông lỏng tay.Nhìn lại những mảnh vỡ của chiếc bình thủy tinh lại đảo đôi mắt sâu hút lạnh giá nhìn chiếc khung ảnh trên tay mình. Duy cho tay tháo chiếc ảnh trong khung, ném phăng chiếc khung xuống nền đất.Xoảng.Chiếc khung ảnh rơi xuống nền đất vỡ tan, những mảnh thủy tinh bắn khắp nơi trên nền đất. Mảnh thủy tinh trên nền đất kia cũng như trái tim Duy lúc này! Vỡ tan! Không ai được phép đụng tới hay chỉ là nhìn bức ảnh nhưng Phương đã làm điều này! Đó là điều khiến Duy tức giận.Nhẹ nhàng vuốt lại tấm ảnh, tiến lại phía tường nơi góc phòng vừa ngồi, đặt bàn tay lên ô gạch thứ ba từ góc ra phía bên trái. Ô gạch tự động mở ra, Duy cho tấm ảnh vào trong ngăn và đóng lại. Tiếp đó anh vội vàng cởi nhanh chiếc áo sơ mi trên người mình ném nó vào thùng rác gần đó. Bước vào nhà tắm xả nước xuối xả. Duy không muốn vương một chút mùi hương nào của người mà được coi là chị kia.Ngoài trời nắng vẫn chiếu những tia sáng ấm áp khắp nơi, nhưng trong lòng Duy là sự cô đơn đến tột cùng.P/s: Tới chương này là đã hết chương có sẵn rồi! Các bạn ránh chờ mình viết chương mới nhé!Mình mong các bạn đọc và góp ý cho mình nha! Cứ tha hồ ném gạch vì mình đang cần gạch xây nhà nha các bạn!Có góp ý hay thắc mắc gì về truyện các bạn hãy ibox qua facebook cho mình nha! Mình rất sẵn sàng.

Chương 47-3