Chính xác, tớ quen cậu chín năm rồi đấy, chẳng biết cậu còn nhớ không nữa. Một buổi chiều mưa, một đợi chờ, một may mắn và một hạnh phúc. Cám ơn cậu đã cho tớ có thể vẽ lên một mối tình đơn phương suốt chín năm mà khi tớ nhìn lại tớ không có cảm giác hối hận. _________________ Mười bốn tuổi, khi tớ còn là một cô gái nhỏ thì tớ đã nghĩ sẽ chẳng có ai chơi với một đứa con gái mang một loạt những quá khứ buồn như tớ, tớ không thích thế giới bên ngoài. Tớ không có bạn, mọi người ai cũng ghét tớ bởi nếu có thể tránh xa được tớ thì thật là may mắn đối với họ. Đôi lúc tớ đã từng nén cái giận đó vào trong lòng để rồi khi tớ không chịu nổi cô đơn nữa thì khi đó tớ sẽ ngồi núp vào một góc tường và khóc lên. Trước mặt mọi người, tớ mạnh mẽ và tự tin. Nhưng ai biết được đằng sau con người tớ là một người yếu đuối biết chừng nào và rồi lòng tớ bắt đầu khép lại, tớ vùi mình trong đống sách mà đôi lúc tớ nghĩ đó sẽ là cả thế giới của tớ. Nhưng đến khi gặp được cậu, khi đó tớ đã học cách mở lòng mình…
Chương 16: Bạn cùng bàn
Gửi Anh Cả Tuổi Thanh XuânTác giả: Tử ÂnChính xác, tớ quen cậu chín năm rồi đấy, chẳng biết cậu còn nhớ không nữa. Một buổi chiều mưa, một đợi chờ, một may mắn và một hạnh phúc. Cám ơn cậu đã cho tớ có thể vẽ lên một mối tình đơn phương suốt chín năm mà khi tớ nhìn lại tớ không có cảm giác hối hận. _________________ Mười bốn tuổi, khi tớ còn là một cô gái nhỏ thì tớ đã nghĩ sẽ chẳng có ai chơi với một đứa con gái mang một loạt những quá khứ buồn như tớ, tớ không thích thế giới bên ngoài. Tớ không có bạn, mọi người ai cũng ghét tớ bởi nếu có thể tránh xa được tớ thì thật là may mắn đối với họ. Đôi lúc tớ đã từng nén cái giận đó vào trong lòng để rồi khi tớ không chịu nổi cô đơn nữa thì khi đó tớ sẽ ngồi núp vào một góc tường và khóc lên. Trước mặt mọi người, tớ mạnh mẽ và tự tin. Nhưng ai biết được đằng sau con người tớ là một người yếu đuối biết chừng nào và rồi lòng tớ bắt đầu khép lại, tớ vùi mình trong đống sách mà đôi lúc tớ nghĩ đó sẽ là cả thế giới của tớ. Nhưng đến khi gặp được cậu, khi đó tớ đã học cách mở lòng mình… Tiết đầu tiên là tiết Văn, nói sao nhỉ. Cả giờ hai đứa chúng tôi không ai nói với ai một lời nào. Nhưng đối với tôi nó lại điều cực kì tốt, tại mấy bạn nữ xinh gái cứ nhìn chằm chằm vào tôi trong lớp. Nếu cứ thế này có lẽ có ngày tôi bị mấy bạn ý làm cho đông cứng luôn đấy. May sao tiết văn cũng kết thúc, tôi thở phào nhẹ nhõm. Tiết sau là tiết Toán của cô giáo chủ nhiệm nên học sinh cũng sẽ chú ý thái độ của mình trong lớp hơn. Vừa vào lớp thấy một số học sinh có vẻ không thích với việc cô đổi chỗ, mặt ai nấy buồn rười rượi. Chỉ biết làm nũng cô đây mà. - Cô biết các em không thích cách sắp xếp chỗ như này, nhưng cô đều vì các em. Lấy điểm thi của các em để phân chia chỗ ngồi cho phù hợp, suy cho cùng cũng là muốn lớp mình học tập đi lên. Như bàn của bạn lớp trưởng, cả hai bạn ấy là hai bạn có điểm thi cao nhất lớp mình, xếp hai bạn ngồi chung với nhau có thể làm lớp mình có thể khiến phong trào học tập của lớp ta lên cao. – Cô một lời nói dài như vậy đương nhiên là có chút mệt.Hờ hờ nhưng mà không cần phải lấy ví dụ như vậy đâu cô.Cô giáo vừa nói xong cả lớp quay lại nhìn tôi, mặt tôi có bị dính mực hả? Tôi tự hỏi mình. Cô gái trước mặt cảm tưởng như không có chút gì đó gọi là học sinh giỏi, trông rất bình thường. Bạn có tin vào câu nói: Những người xinh đẹp thường rất ít khi học giỏi không? Tôi thì không có tin, xinh đẹp là một chuyện, học giỏi là một chuyện. Có liên quan với nhau ở cái gì vậy, thế mà cả lớp tôi chúng nó lại tin. Cô gái có khuôn mặt xinh như thiên thần này dẫn đầu cả lớp về thành tích học tập. Cuối cùng cả lớp cũng phải im lặng trước lời giải thích của cô, ngoan ngoãn lấy vở ra ghi chép bài.Đang chăm chú viết thì Gia Vũ gọi tôi.- Thật không ngờ người đứng trước tớ về thành tích học tập lại là cậu. – Tôi quay sang nhìn, cậu ta vừa nói vừa chăm chú viết bài. - Tại sao không thể là tớ. – Tôi trả lời, đôi mắt vẫn không rời quyển vở của cậu ta.Ở khoảng cách gần như này, cậu ta mới nhận ra được tôi là cô gái tối hôm qua đứng nói chuyện với cậu ấy. Dưới ánh sáng của những ngôi sao, buổi tối hôm qua cậu ta chỉ có thể nhìn thấy khuôn mặt của tôi dưới ánh sáng yếu ớt nhưng đủ nhận ra là một cô gái khá dễ thương. Hôm nay, ở khoảng khắc gần như vậy. Cậu mới biết được người đứng với cậu xinh đẹp như nào.Nếu không phải tiếng cô giáo hỏi cả lớp có hiểu bài không, sợ rằng cậu vẫn không thể nào rời mắt khỏi khuôn mặt tựa như thiên thần ấy. - Không biết nữa, nghĩ vậy thôi. Mà cậu ở 101 kí túc xá nữ phải không. – Gia Vũ đổi chủ đề hỏi tôi.- Ừm, tối hôm qua chúng ta có nói chuyện với nhau. – Nói xong tôi quay về chỗ mình viết bài tiếp.Những bài đầu đối với học sinh căn bản chỉ toàn là các kiến thức cơ bản nên cũng không quá khó đối với học sinh, nhưng vẫn phải chú ý học vì nếu học qua loa có thể mất điểm trong bài thi. Đây là quy tắc cấm kị của mỗi học sinh. Không hiểu sao tiết toán trôi qua nhanh quá, không bù cho tiết văn. Trống vừa vang lên Minh Thư và Vân Anh nhanh chóng kéo tôi xuống căn-tin mua đồ ăn lấp đầy cái bụng trống sáng giờ. Ba người chúng tôi rủ cả Thanh Thanh nữa nhưng cậu ấy không có đi, hình như cậu ấy chơi thân với đám bạn khác trong lớp cơ.Căn-tin bây giờ có rất nhiều người vậy là Minh Thư và Vân Anh đi mua còn tôi ở đây đợi hai người ấy. Trước khi đi Vân Anh hỏi tôi muốn ăn gì. Tôi trả lời qua loa là mua cho tôi một chai nước ngọt là được, vì tôi cũng không muốn ăn đồ ăn bên ngoài. Vệ sinh không được đảm bảo cho lắm, uống một chai nước ngọt có lẽ được rồi. Trời nắng quá, tôi đi đến chiếc ghế đá dưới gốc cây Phượng gần đấy ngồi xuống. Nhìn đông nhìn tây tôi thấy một người: Vũ Nguyên. Cậu ấy cũng học ở đây sao, nhưng cậu ấy học lớp nào. Đi bên cạnh còn có một người, là con trai. Hình như là người mà tôi gặp lần trước ở hôm thi, người đi cùng cậu ấy lúc đó. Cậu ta đi ngang qua tôi, một ánh mắt nhìn cũng không có. Một người cao cao tại thượng như thế quả thật làm cho người ta không dám đến gần. Tôi nhìn theo bóng lưng đó đến khi cậu ta khuất dần mớ lưu luyến rời ánh mắt của mình đi.Vừa đúng lúc Vân Anh và Minh Thư mua đồ về cho tôi, chai nước ngọt cậu ấy mua còn mát lạnh. Vân Anh lấy chai nước áp vào mặt tôi, lạnh buốt. Cậu tha cho tớ được không? Lạnh chết tớ mất.- Cậu vừa nãy nhìn gì đấy. – Minh Thư hỏi tôi, tự dưng cậu ta hỏi như vậy khiến tôi không biết trả lời như nào liền lắc đầu.- Không có gì. Hì hì. Mấy đứa vừa ăn, uống xong cũng là lúc tiếng trống trường vang lên. Cả ba đứa nhanh chân chạy về lớp học bởi sợ vào lớp trễ lại bị phạt cuối giờ ở lại lau dọn lớp cho sạch. Cũng hên là vừa kịp lúc giáo viên chưa vào.
Tiết đầu tiên là tiết Văn, nói sao nhỉ. Cả giờ hai đứa chúng tôi không ai nói với ai một lời nào. Nhưng đối với tôi nó lại điều cực kì tốt, tại mấy bạn nữ xinh gái cứ nhìn chằm chằm vào tôi trong lớp. Nếu cứ thế này có lẽ có ngày tôi bị mấy bạn ý làm cho đông cứng luôn đấy.
May sao tiết văn cũng kết thúc, tôi thở phào nhẹ nhõm. Tiết sau là tiết Toán của cô giáo chủ nhiệm nên học sinh cũng sẽ chú ý thái độ của mình trong lớp hơn.
Vừa vào lớp thấy một số học sinh có vẻ không thích với việc cô đổi chỗ, mặt ai nấy buồn rười rượi. Chỉ biết làm nũng cô đây mà.
- Cô biết các em không thích cách sắp xếp chỗ như này, nhưng cô đều vì các em. Lấy điểm thi của các em để phân chia chỗ ngồi cho phù hợp, suy cho cùng cũng là muốn lớp mình học tập đi lên. Như bàn của bạn lớp trưởng, cả hai bạn ấy là hai bạn có điểm thi cao nhất lớp mình, xếp hai bạn ngồi chung với nhau có thể làm lớp mình có thể khiến phong trào học tập của lớp ta lên cao. – Cô một lời nói dài như vậy đương nhiên là có chút mệt.
Hờ hờ nhưng mà không cần phải lấy ví dụ như vậy đâu cô.
Cô giáo vừa nói xong cả lớp quay lại nhìn tôi, mặt tôi có bị dính mực hả? Tôi tự hỏi mình. Cô gái trước mặt cảm tưởng như không có chút gì đó gọi là học sinh giỏi, trông rất bình thường. Bạn có tin vào câu nói: Những người xinh đẹp thường rất ít khi học giỏi không? Tôi thì không có tin, xinh đẹp là một chuyện, học giỏi là một chuyện. Có liên quan với nhau ở cái gì vậy, thế mà cả lớp tôi chúng nó lại tin. Cô gái có khuôn mặt xinh như thiên thần này dẫn đầu cả lớp về thành tích học tập.
Cuối cùng cả lớp cũng phải im lặng trước lời giải thích của cô, ngoan ngoãn lấy vở ra ghi chép bài.
Đang chăm chú viết thì Gia Vũ gọi tôi.
- Thật không ngờ người đứng trước tớ về thành tích học tập lại là cậu. – Tôi quay sang nhìn, cậu ta vừa nói vừa chăm chú viết bài.
- Tại sao không thể là tớ. – Tôi trả lời, đôi mắt vẫn không rời quyển vở của cậu ta.
Ở khoảng cách gần như này, cậu ta mới nhận ra được tôi là cô gái tối hôm qua đứng nói chuyện với cậu ấy. Dưới ánh sáng của những ngôi sao, buổi tối hôm qua cậu ta chỉ có thể nhìn thấy khuôn mặt của tôi dưới ánh sáng yếu ớt nhưng đủ nhận ra là một cô gái khá dễ thương. Hôm nay, ở khoảng khắc gần như vậy. Cậu mới biết được người đứng với cậu xinh đẹp như nào.
Nếu không phải tiếng cô giáo hỏi cả lớp có hiểu bài không, sợ rằng cậu vẫn không thể nào rời mắt khỏi khuôn mặt tựa như thiên thần ấy.
- Không biết nữa, nghĩ vậy thôi. Mà cậu ở 101 kí túc xá nữ phải không. – Gia Vũ đổi chủ đề hỏi tôi.
- Ừm, tối hôm qua chúng ta có nói chuyện với nhau. – Nói xong tôi quay về chỗ mình viết bài tiếp.
Những bài đầu đối với học sinh căn bản chỉ toàn là các kiến thức cơ bản nên cũng không quá khó đối với học sinh, nhưng vẫn phải chú ý học vì nếu học qua loa có thể mất điểm trong bài thi. Đây là quy tắc cấm kị của mỗi học sinh.
Không hiểu sao tiết toán trôi qua nhanh quá, không bù cho tiết văn. Trống vừa vang lên Minh Thư và Vân Anh nhanh chóng kéo tôi xuống căn-tin mua đồ ăn lấp đầy cái bụng trống sáng giờ. Ba người chúng tôi rủ cả Thanh Thanh nữa nhưng cậu ấy không có đi, hình như cậu ấy chơi thân với đám bạn khác trong lớp cơ.
Căn-tin bây giờ có rất nhiều người vậy là Minh Thư và Vân Anh đi mua còn tôi ở đây đợi hai người ấy. Trước khi đi Vân Anh hỏi tôi muốn ăn gì. Tôi trả lời qua loa là mua cho tôi một chai nước ngọt là được, vì tôi cũng không muốn ăn đồ ăn bên ngoài. Vệ sinh không được đảm bảo cho lắm, uống một chai nước ngọt có lẽ được rồi.
Trời nắng quá, tôi đi đến chiếc ghế đá dưới gốc cây Phượng gần đấy ngồi xuống. Nhìn đông nhìn tây tôi thấy một người: Vũ Nguyên. Cậu ấy cũng học ở đây sao, nhưng cậu ấy học lớp nào. Đi bên cạnh còn có một người, là con trai. Hình như là người mà tôi gặp lần trước ở hôm thi, người đi cùng cậu ấy lúc đó. Cậu ta đi ngang qua tôi, một ánh mắt nhìn cũng không có. Một người cao cao tại thượng như thế quả thật làm cho người ta không dám đến gần. Tôi nhìn theo bóng lưng đó đến khi cậu ta khuất dần mớ lưu luyến rời ánh mắt của mình đi.
Vừa đúng lúc Vân Anh và Minh Thư mua đồ về cho tôi, chai nước ngọt cậu ấy mua còn mát lạnh. Vân Anh lấy chai nước áp vào mặt tôi, lạnh buốt. Cậu tha cho tớ được không? Lạnh chết tớ mất.
- Cậu vừa nãy nhìn gì đấy. – Minh Thư hỏi tôi, tự dưng cậu ta hỏi như vậy khiến tôi không biết trả lời như nào liền lắc đầu.
- Không có gì. Hì hì.
Mấy đứa vừa ăn, uống xong cũng là lúc tiếng trống trường vang lên. Cả ba đứa nhanh chân chạy về lớp học bởi sợ vào lớp trễ lại bị phạt cuối giờ ở lại lau dọn lớp cho sạch. Cũng hên là vừa kịp lúc giáo viên chưa vào.
Gửi Anh Cả Tuổi Thanh XuânTác giả: Tử ÂnChính xác, tớ quen cậu chín năm rồi đấy, chẳng biết cậu còn nhớ không nữa. Một buổi chiều mưa, một đợi chờ, một may mắn và một hạnh phúc. Cám ơn cậu đã cho tớ có thể vẽ lên một mối tình đơn phương suốt chín năm mà khi tớ nhìn lại tớ không có cảm giác hối hận. _________________ Mười bốn tuổi, khi tớ còn là một cô gái nhỏ thì tớ đã nghĩ sẽ chẳng có ai chơi với một đứa con gái mang một loạt những quá khứ buồn như tớ, tớ không thích thế giới bên ngoài. Tớ không có bạn, mọi người ai cũng ghét tớ bởi nếu có thể tránh xa được tớ thì thật là may mắn đối với họ. Đôi lúc tớ đã từng nén cái giận đó vào trong lòng để rồi khi tớ không chịu nổi cô đơn nữa thì khi đó tớ sẽ ngồi núp vào một góc tường và khóc lên. Trước mặt mọi người, tớ mạnh mẽ và tự tin. Nhưng ai biết được đằng sau con người tớ là một người yếu đuối biết chừng nào và rồi lòng tớ bắt đầu khép lại, tớ vùi mình trong đống sách mà đôi lúc tớ nghĩ đó sẽ là cả thế giới của tớ. Nhưng đến khi gặp được cậu, khi đó tớ đã học cách mở lòng mình… Tiết đầu tiên là tiết Văn, nói sao nhỉ. Cả giờ hai đứa chúng tôi không ai nói với ai một lời nào. Nhưng đối với tôi nó lại điều cực kì tốt, tại mấy bạn nữ xinh gái cứ nhìn chằm chằm vào tôi trong lớp. Nếu cứ thế này có lẽ có ngày tôi bị mấy bạn ý làm cho đông cứng luôn đấy. May sao tiết văn cũng kết thúc, tôi thở phào nhẹ nhõm. Tiết sau là tiết Toán của cô giáo chủ nhiệm nên học sinh cũng sẽ chú ý thái độ của mình trong lớp hơn. Vừa vào lớp thấy một số học sinh có vẻ không thích với việc cô đổi chỗ, mặt ai nấy buồn rười rượi. Chỉ biết làm nũng cô đây mà. - Cô biết các em không thích cách sắp xếp chỗ như này, nhưng cô đều vì các em. Lấy điểm thi của các em để phân chia chỗ ngồi cho phù hợp, suy cho cùng cũng là muốn lớp mình học tập đi lên. Như bàn của bạn lớp trưởng, cả hai bạn ấy là hai bạn có điểm thi cao nhất lớp mình, xếp hai bạn ngồi chung với nhau có thể làm lớp mình có thể khiến phong trào học tập của lớp ta lên cao. – Cô một lời nói dài như vậy đương nhiên là có chút mệt.Hờ hờ nhưng mà không cần phải lấy ví dụ như vậy đâu cô.Cô giáo vừa nói xong cả lớp quay lại nhìn tôi, mặt tôi có bị dính mực hả? Tôi tự hỏi mình. Cô gái trước mặt cảm tưởng như không có chút gì đó gọi là học sinh giỏi, trông rất bình thường. Bạn có tin vào câu nói: Những người xinh đẹp thường rất ít khi học giỏi không? Tôi thì không có tin, xinh đẹp là một chuyện, học giỏi là một chuyện. Có liên quan với nhau ở cái gì vậy, thế mà cả lớp tôi chúng nó lại tin. Cô gái có khuôn mặt xinh như thiên thần này dẫn đầu cả lớp về thành tích học tập. Cuối cùng cả lớp cũng phải im lặng trước lời giải thích của cô, ngoan ngoãn lấy vở ra ghi chép bài.Đang chăm chú viết thì Gia Vũ gọi tôi.- Thật không ngờ người đứng trước tớ về thành tích học tập lại là cậu. – Tôi quay sang nhìn, cậu ta vừa nói vừa chăm chú viết bài. - Tại sao không thể là tớ. – Tôi trả lời, đôi mắt vẫn không rời quyển vở của cậu ta.Ở khoảng cách gần như này, cậu ta mới nhận ra được tôi là cô gái tối hôm qua đứng nói chuyện với cậu ấy. Dưới ánh sáng của những ngôi sao, buổi tối hôm qua cậu ta chỉ có thể nhìn thấy khuôn mặt của tôi dưới ánh sáng yếu ớt nhưng đủ nhận ra là một cô gái khá dễ thương. Hôm nay, ở khoảng khắc gần như vậy. Cậu mới biết được người đứng với cậu xinh đẹp như nào.Nếu không phải tiếng cô giáo hỏi cả lớp có hiểu bài không, sợ rằng cậu vẫn không thể nào rời mắt khỏi khuôn mặt tựa như thiên thần ấy. - Không biết nữa, nghĩ vậy thôi. Mà cậu ở 101 kí túc xá nữ phải không. – Gia Vũ đổi chủ đề hỏi tôi.- Ừm, tối hôm qua chúng ta có nói chuyện với nhau. – Nói xong tôi quay về chỗ mình viết bài tiếp.Những bài đầu đối với học sinh căn bản chỉ toàn là các kiến thức cơ bản nên cũng không quá khó đối với học sinh, nhưng vẫn phải chú ý học vì nếu học qua loa có thể mất điểm trong bài thi. Đây là quy tắc cấm kị của mỗi học sinh. Không hiểu sao tiết toán trôi qua nhanh quá, không bù cho tiết văn. Trống vừa vang lên Minh Thư và Vân Anh nhanh chóng kéo tôi xuống căn-tin mua đồ ăn lấp đầy cái bụng trống sáng giờ. Ba người chúng tôi rủ cả Thanh Thanh nữa nhưng cậu ấy không có đi, hình như cậu ấy chơi thân với đám bạn khác trong lớp cơ.Căn-tin bây giờ có rất nhiều người vậy là Minh Thư và Vân Anh đi mua còn tôi ở đây đợi hai người ấy. Trước khi đi Vân Anh hỏi tôi muốn ăn gì. Tôi trả lời qua loa là mua cho tôi một chai nước ngọt là được, vì tôi cũng không muốn ăn đồ ăn bên ngoài. Vệ sinh không được đảm bảo cho lắm, uống một chai nước ngọt có lẽ được rồi. Trời nắng quá, tôi đi đến chiếc ghế đá dưới gốc cây Phượng gần đấy ngồi xuống. Nhìn đông nhìn tây tôi thấy một người: Vũ Nguyên. Cậu ấy cũng học ở đây sao, nhưng cậu ấy học lớp nào. Đi bên cạnh còn có một người, là con trai. Hình như là người mà tôi gặp lần trước ở hôm thi, người đi cùng cậu ấy lúc đó. Cậu ta đi ngang qua tôi, một ánh mắt nhìn cũng không có. Một người cao cao tại thượng như thế quả thật làm cho người ta không dám đến gần. Tôi nhìn theo bóng lưng đó đến khi cậu ta khuất dần mớ lưu luyến rời ánh mắt của mình đi.Vừa đúng lúc Vân Anh và Minh Thư mua đồ về cho tôi, chai nước ngọt cậu ấy mua còn mát lạnh. Vân Anh lấy chai nước áp vào mặt tôi, lạnh buốt. Cậu tha cho tớ được không? Lạnh chết tớ mất.- Cậu vừa nãy nhìn gì đấy. – Minh Thư hỏi tôi, tự dưng cậu ta hỏi như vậy khiến tôi không biết trả lời như nào liền lắc đầu.- Không có gì. Hì hì. Mấy đứa vừa ăn, uống xong cũng là lúc tiếng trống trường vang lên. Cả ba đứa nhanh chân chạy về lớp học bởi sợ vào lớp trễ lại bị phạt cuối giờ ở lại lau dọn lớp cho sạch. Cũng hên là vừa kịp lúc giáo viên chưa vào.