Ngày xửa ngày xưa ở Berlin của Đức có một người đàn ông tên là Albinus. Ông ta giàu, hạnh phúc, đáng kính; một ngày nọ ông bỏ vợ để theo một người tình trẻ tuổi; ông ta yêu; không được yêu; và cuộc đời ông kết thúc trong thảm họa. Đó là toàn bộ câu chuyện và đáng ra chúng ta đã có thể dừng tại đây nếu không phải vì việc kể chuyện này sẽ mang lại lợi ích và thú vui; và dù có một tấm bia mộ viền rêu có rộng chỗ để khắc lại bản tóm tắt cuộc đời một người đàn ông, người ta luôn mong được biết chi tiết. Chuyện là vào một đêm nọ, Albinus có một ý tưởng tuyệt vời. Đúng ra, ý tưởng này không thật sự là của ông, bởi vì nó được gợi ý từ một câu viết của Conrad (không phải ông Conrad nổi tiếng người Ba Lan[1] mà là Udo Conrad, người viết cuốn Hồi ký kẻ hay quên và một cuốn khác về nhà ảo thuật giả tự làm mình biến mất bí ẩn trong buổi biểu diễn giã biệt.) Bất kể thế nào, ông đã biến ý tưởng đó thành của mình bằng cách yêu thích nó, chơi đùa với nó, để nó ngày càng chiếm nhiều cảm tình nơi ông,…
Chương 32
Tiếng Cười Trong Bóng TốiTác giả: Vladimir NabokovTruyện Phương TâyNgày xửa ngày xưa ở Berlin của Đức có một người đàn ông tên là Albinus. Ông ta giàu, hạnh phúc, đáng kính; một ngày nọ ông bỏ vợ để theo một người tình trẻ tuổi; ông ta yêu; không được yêu; và cuộc đời ông kết thúc trong thảm họa. Đó là toàn bộ câu chuyện và đáng ra chúng ta đã có thể dừng tại đây nếu không phải vì việc kể chuyện này sẽ mang lại lợi ích và thú vui; và dù có một tấm bia mộ viền rêu có rộng chỗ để khắc lại bản tóm tắt cuộc đời một người đàn ông, người ta luôn mong được biết chi tiết. Chuyện là vào một đêm nọ, Albinus có một ý tưởng tuyệt vời. Đúng ra, ý tưởng này không thật sự là của ông, bởi vì nó được gợi ý từ một câu viết của Conrad (không phải ông Conrad nổi tiếng người Ba Lan[1] mà là Udo Conrad, người viết cuốn Hồi ký kẻ hay quên và một cuốn khác về nhà ảo thuật giả tự làm mình biến mất bí ẩn trong buổi biểu diễn giã biệt.) Bất kể thế nào, ông đã biến ý tưởng đó thành của mình bằng cách yêu thích nó, chơi đùa với nó, để nó ngày càng chiếm nhiều cảm tình nơi ông,… Bà già hái cỏ trên sườn đồi nhìn thấy từ hai hướng ngược nhau trên một chiếc ô tô và hai người đi xe đạp đang tiến gần đến chỗ ngoặt gấp. Từ một chiếc máy bay chở thư đang xuyên qua lớp bụi xanh lấp lánh của bầu trời để đi về hướng biển, người phi công có thể nhìn thấy những vòng lượn hình chữ chi của con đường, bóng hai cánh máy bay lướt ngang sườn núi ngập nắng và hai ngôi làng cách xa nhau đến mười hai dặm. Có lẽ nếu bay cao hơn, người ta còn có thể cùng lúc nhìn thấy những dãy núi vùng Provence và một thành phố xa xăm ở một đất nước khác, như Berlin chẳng hạn, nơi thời tiết cũng đang nóng, bởi vào cái ngày đặc biệt này cả dải lục địa từ Gibraltar đến Stockholm được tô màu nắng êm dịu.Tại Berlin, vào chính ngày đặc biệt này, người ta bán rất nhiều kem. Bé Irma từng đưa ánh mắt nặng trĩu vẻ thèm thuồng nhìn người bán kem phết lên vỏ bánh quế mỏng một lớp dày cái chất màu vàng vàng mỗi khi nếm làm lưỡi người ta nhảy múa và làm răng cửa đau nhức một cách ngọt ngào. Vì thế khi bước ra ban công và nhận ra một người bán kem như thế, Elisabeth cảm thấy kỳ lạ vì ông ta mặc toàn quần áo màu trắng, còn bà thì toàn màu đen.Sáng đó bà tỉnh giấc với cảm giác rất bồn chồn; giờ đây trong cơn bải hoải lạ lùng lần đầu bà nhận ra mình vừa thoát khỏi trạng thái mê mụ tẻ ngắt đã thành quen với bà gần đây, và bà không hiểu nổi sao mình cảm thấy khó chịu lạ lùng đến vậy. Bà nán lại trên ban công mà nghĩ về ngày hôm trước, một ngày chẳng có gì đặc biệt: chuyến lái xe thông lệ đến nghĩa trang, những chú ong đậu trên bó hoa của bà, vẻ long lanh ẩm ướt của hàng rào vuông vắn quanh mộ, sự tĩnh lặng và mặt đất mềm mại.“Chuyện gì đây?” bà tự hỏi. “Tại sao mình thấy bứt rứt thế này?”Từ trên ban công, bà thấy người bán kem đội mũ lưỡi trai màu trắng. Cái ban công dường như bay vút lên cao, lên cao nữa. Mặt trời ném những tia nắng sáng lóa xuống những viên ngói – tại Berlin, tại Brussels, tại Paris và xa hơn nữa về phía Nam. Chiếc máy bay chở thư đang hướng đến St. Cassien. Bà già đang hái cỏ trên sườn núi đá. Ít nhất trong suốt cả năm bà ta sẽ còn kể cho người khác nghe bà đã trông thấy bằng cách nào... và bà đã trông thấy những gì...
Bà già hái cỏ trên sườn đồi nhìn thấy từ hai hướng ngược nhau trên một chiếc ô tô và hai người đi xe đạp đang tiến gần đến chỗ ngoặt gấp. Từ một chiếc máy bay chở thư đang xuyên qua lớp bụi xanh lấp lánh của bầu trời để đi về hướng biển, người phi công có thể nhìn thấy những vòng lượn hình chữ chi của con đường, bóng hai cánh máy bay lướt ngang sườn núi ngập nắng và hai ngôi làng cách xa nhau đến mười hai dặm. Có lẽ nếu bay cao hơn, người ta còn có thể cùng lúc nhìn thấy những dãy núi vùng Provence và một thành phố xa xăm ở một đất nước khác, như Berlin chẳng hạn, nơi thời tiết cũng đang nóng, bởi vào cái ngày đặc biệt này cả dải lục địa từ Gibraltar đến Stockholm được tô màu nắng êm dịu.
Tại Berlin, vào chính ngày đặc biệt này, người ta bán rất nhiều kem. Bé Irma từng đưa ánh mắt nặng trĩu vẻ thèm thuồng nhìn người bán kem phết lên vỏ bánh quế mỏng một lớp dày cái chất màu vàng vàng mỗi khi nếm làm lưỡi người ta nhảy múa và làm răng cửa đau nhức một cách ngọt ngào. Vì thế khi bước ra ban công và nhận ra một người bán kem như thế, Elisabeth cảm thấy kỳ lạ vì ông ta mặc toàn quần áo màu trắng, còn bà thì toàn màu đen.
Sáng đó bà tỉnh giấc với cảm giác rất bồn chồn; giờ đây trong cơn bải hoải lạ lùng lần đầu bà nhận ra mình vừa thoát khỏi trạng thái mê mụ tẻ ngắt đã thành quen với bà gần đây, và bà không hiểu nổi sao mình cảm thấy khó chịu lạ lùng đến vậy. Bà nán lại trên ban công mà nghĩ về ngày hôm trước, một ngày chẳng có gì đặc biệt: chuyến lái xe thông lệ đến nghĩa trang, những chú ong đậu trên bó hoa của bà, vẻ long lanh ẩm ướt của hàng rào vuông vắn quanh mộ, sự tĩnh lặng và mặt đất mềm mại.
“Chuyện gì đây?” bà tự hỏi. “Tại sao mình thấy bứt rứt thế này?”
Từ trên ban công, bà thấy người bán kem đội mũ lưỡi trai màu trắng. Cái ban công dường như bay vút lên cao, lên cao nữa. Mặt trời ném những tia nắng sáng lóa xuống những viên ngói – tại Berlin, tại Brussels, tại Paris và xa hơn nữa về phía Nam. Chiếc máy bay chở thư đang hướng đến St. Cassien. Bà già đang hái cỏ trên sườn núi đá. Ít nhất trong suốt cả năm bà ta sẽ còn kể cho người khác nghe bà đã trông thấy bằng cách nào... và bà đã trông thấy những gì...
Tiếng Cười Trong Bóng TốiTác giả: Vladimir NabokovTruyện Phương TâyNgày xửa ngày xưa ở Berlin của Đức có một người đàn ông tên là Albinus. Ông ta giàu, hạnh phúc, đáng kính; một ngày nọ ông bỏ vợ để theo một người tình trẻ tuổi; ông ta yêu; không được yêu; và cuộc đời ông kết thúc trong thảm họa. Đó là toàn bộ câu chuyện và đáng ra chúng ta đã có thể dừng tại đây nếu không phải vì việc kể chuyện này sẽ mang lại lợi ích và thú vui; và dù có một tấm bia mộ viền rêu có rộng chỗ để khắc lại bản tóm tắt cuộc đời một người đàn ông, người ta luôn mong được biết chi tiết. Chuyện là vào một đêm nọ, Albinus có một ý tưởng tuyệt vời. Đúng ra, ý tưởng này không thật sự là của ông, bởi vì nó được gợi ý từ một câu viết của Conrad (không phải ông Conrad nổi tiếng người Ba Lan[1] mà là Udo Conrad, người viết cuốn Hồi ký kẻ hay quên và một cuốn khác về nhà ảo thuật giả tự làm mình biến mất bí ẩn trong buổi biểu diễn giã biệt.) Bất kể thế nào, ông đã biến ý tưởng đó thành của mình bằng cách yêu thích nó, chơi đùa với nó, để nó ngày càng chiếm nhiều cảm tình nơi ông,… Bà già hái cỏ trên sườn đồi nhìn thấy từ hai hướng ngược nhau trên một chiếc ô tô và hai người đi xe đạp đang tiến gần đến chỗ ngoặt gấp. Từ một chiếc máy bay chở thư đang xuyên qua lớp bụi xanh lấp lánh của bầu trời để đi về hướng biển, người phi công có thể nhìn thấy những vòng lượn hình chữ chi của con đường, bóng hai cánh máy bay lướt ngang sườn núi ngập nắng và hai ngôi làng cách xa nhau đến mười hai dặm. Có lẽ nếu bay cao hơn, người ta còn có thể cùng lúc nhìn thấy những dãy núi vùng Provence và một thành phố xa xăm ở một đất nước khác, như Berlin chẳng hạn, nơi thời tiết cũng đang nóng, bởi vào cái ngày đặc biệt này cả dải lục địa từ Gibraltar đến Stockholm được tô màu nắng êm dịu.Tại Berlin, vào chính ngày đặc biệt này, người ta bán rất nhiều kem. Bé Irma từng đưa ánh mắt nặng trĩu vẻ thèm thuồng nhìn người bán kem phết lên vỏ bánh quế mỏng một lớp dày cái chất màu vàng vàng mỗi khi nếm làm lưỡi người ta nhảy múa và làm răng cửa đau nhức một cách ngọt ngào. Vì thế khi bước ra ban công và nhận ra một người bán kem như thế, Elisabeth cảm thấy kỳ lạ vì ông ta mặc toàn quần áo màu trắng, còn bà thì toàn màu đen.Sáng đó bà tỉnh giấc với cảm giác rất bồn chồn; giờ đây trong cơn bải hoải lạ lùng lần đầu bà nhận ra mình vừa thoát khỏi trạng thái mê mụ tẻ ngắt đã thành quen với bà gần đây, và bà không hiểu nổi sao mình cảm thấy khó chịu lạ lùng đến vậy. Bà nán lại trên ban công mà nghĩ về ngày hôm trước, một ngày chẳng có gì đặc biệt: chuyến lái xe thông lệ đến nghĩa trang, những chú ong đậu trên bó hoa của bà, vẻ long lanh ẩm ướt của hàng rào vuông vắn quanh mộ, sự tĩnh lặng và mặt đất mềm mại.“Chuyện gì đây?” bà tự hỏi. “Tại sao mình thấy bứt rứt thế này?”Từ trên ban công, bà thấy người bán kem đội mũ lưỡi trai màu trắng. Cái ban công dường như bay vút lên cao, lên cao nữa. Mặt trời ném những tia nắng sáng lóa xuống những viên ngói – tại Berlin, tại Brussels, tại Paris và xa hơn nữa về phía Nam. Chiếc máy bay chở thư đang hướng đến St. Cassien. Bà già đang hái cỏ trên sườn núi đá. Ít nhất trong suốt cả năm bà ta sẽ còn kể cho người khác nghe bà đã trông thấy bằng cách nào... và bà đã trông thấy những gì...