Ngày xửa ngày xưa ở Berlin của Đức có một người đàn ông tên là Albinus. Ông ta giàu, hạnh phúc, đáng kính; một ngày nọ ông bỏ vợ để theo một người tình trẻ tuổi; ông ta yêu; không được yêu; và cuộc đời ông kết thúc trong thảm họa. Đó là toàn bộ câu chuyện và đáng ra chúng ta đã có thể dừng tại đây nếu không phải vì việc kể chuyện này sẽ mang lại lợi ích và thú vui; và dù có một tấm bia mộ viền rêu có rộng chỗ để khắc lại bản tóm tắt cuộc đời một người đàn ông, người ta luôn mong được biết chi tiết. Chuyện là vào một đêm nọ, Albinus có một ý tưởng tuyệt vời. Đúng ra, ý tưởng này không thật sự là của ông, bởi vì nó được gợi ý từ một câu viết của Conrad (không phải ông Conrad nổi tiếng người Ba Lan[1] mà là Udo Conrad, người viết cuốn Hồi ký kẻ hay quên và một cuốn khác về nhà ảo thuật giả tự làm mình biến mất bí ẩn trong buổi biểu diễn giã biệt.) Bất kể thế nào, ông đã biến ý tưởng đó thành của mình bằng cách yêu thích nó, chơi đùa với nó, để nó ngày càng chiếm nhiều cảm tình nơi ông,…
Chương 37
Tiếng Cười Trong Bóng TốiTác giả: Vladimir NabokovTruyện Phương TâyNgày xửa ngày xưa ở Berlin của Đức có một người đàn ông tên là Albinus. Ông ta giàu, hạnh phúc, đáng kính; một ngày nọ ông bỏ vợ để theo một người tình trẻ tuổi; ông ta yêu; không được yêu; và cuộc đời ông kết thúc trong thảm họa. Đó là toàn bộ câu chuyện và đáng ra chúng ta đã có thể dừng tại đây nếu không phải vì việc kể chuyện này sẽ mang lại lợi ích và thú vui; và dù có một tấm bia mộ viền rêu có rộng chỗ để khắc lại bản tóm tắt cuộc đời một người đàn ông, người ta luôn mong được biết chi tiết. Chuyện là vào một đêm nọ, Albinus có một ý tưởng tuyệt vời. Đúng ra, ý tưởng này không thật sự là của ông, bởi vì nó được gợi ý từ một câu viết của Conrad (không phải ông Conrad nổi tiếng người Ba Lan[1] mà là Udo Conrad, người viết cuốn Hồi ký kẻ hay quên và một cuốn khác về nhà ảo thuật giả tự làm mình biến mất bí ẩn trong buổi biểu diễn giã biệt.) Bất kể thế nào, ông đã biến ý tưởng đó thành của mình bằng cách yêu thích nó, chơi đùa với nó, để nó ngày càng chiếm nhiều cảm tình nơi ông,… Tờ Berliner Zeitung, có mẩu tin ngắn về tai nạn, được một người làm cùng văn phòng cho Paul xem, và ngay lập tức ông lái xe về nhà, sợ rằng Elisabeth cũng đã đọc được. Bà chưa đọc đến, cho dù kỳ lạ sao trong nhà lại có một tờ của số báo đó (tuy họ không thường đọc). Cùng hôm đó, ông đánh điện đến sở cảnh sát Grasse và cuối cùng liên lạc được với bác sĩ ở bệnh viện, bác sĩ trả lời rằng Albinus thoát khỏi nguy hiểm nhưng đã bị mù. Ông báo tin này cho Elisabeth một cách rất nhẹ nhàng.Sau đó, đơn giản vì ông và anh rể có tài khoản ở cùng ngân hàng, ông tìm ra địa chỉ Albinus ở Thụy Sĩ. Người quản lý, một bạn làm ăn cũ của ông, cho ông xem những tấm séc đổ dồn về từ đó một cách đều đặn gấp rút, còn Paul thì kinh ngạc vì số tiền mặt Albinus rút ra. Chữ ký đúng là của ông, dù nó run rẩy quanh những nét uốn cong và lệch xuống đến thảm hại, tuy nhiên các con số lại được viết bằng một nét chữ khác hẳn – nét đậm, đầy nam tính, viết nhanh và bay bướm, và không biết làm sao mà toàn bộ chuyện này lại thoáng mùi giả mạo. Ông tự hỏi có phải việc một người mù ký cái mà người ta bảo ký chứ không phải ký cái ông ta nhìn thấy đã gây nên ấn tượng kỳ quặc này. Kỳ quặc nữa là những khoản tiền lớn Albinus đòi – như thể ông, hay ai đó, đang vội vã điên cuồng lấy ra nhiều tiền nhất có thể. Và rồi một tấm séc gửi đến mà không đủ tiền thanh toán.“Có chuyện gì đó điên rồ đang diễn ra,” Paul nghĩ ngợi. “Mình cảm thấy điều này rõ ràng đến tận xương tủy. Nhưng chính xác là chuyện gì vậy?”Ông hình dung Albinus một mình với cô nhân tình nguy hiểm, hoàn toàn dưới quyền của cô ta, trong ngôi nhà tối tăm là sự mù lòa của ông…Một vài ngày trôi qua. Paul cảm thấy bất an đến hãi hùng. Không chỉ là chuyện ông anh rể phải ký séc mà không nhìn thấy (dù sao, phung phí một cách có ý thức hay không thì đó cũng là tiền của ông ta – Elisabeth không cần đến số tiền đó và không còn Irma để lo nghĩ), mà còn là chuyện ông ta hoàn toàn bất lực trong cái thế giới độc ác mà ông đã mặc cho lớn rộng lên xung quanh mình.Một buổi tối, khi Paul trở về nhà, ông thấy Elisabeth đang xếp đồ vào một chiếc va li. Kỳ lạ là bây giờ bà trông vui vẻ hơn nhiều tháng trước.“Có chuyện gì thế?” ông hỏi. “Chị đi đâu à?”“Không, em mới là người đi,” bà lặng lẽ đáp.
Tờ Berliner Zeitung, có mẩu tin ngắn về tai nạn, được một người làm cùng văn phòng cho Paul xem, và ngay lập tức ông lái xe về nhà, sợ rằng Elisabeth cũng đã đọc được. Bà chưa đọc đến, cho dù kỳ lạ sao trong nhà lại có một tờ của số báo đó (tuy họ không thường đọc). Cùng hôm đó, ông đánh điện đến sở cảnh sát Grasse và cuối cùng liên lạc được với bác sĩ ở bệnh viện, bác sĩ trả lời rằng Albinus thoát khỏi nguy hiểm nhưng đã bị mù. Ông báo tin này cho Elisabeth một cách rất nhẹ nhàng.
Sau đó, đơn giản vì ông và anh rể có tài khoản ở cùng ngân hàng, ông tìm ra địa chỉ Albinus ở Thụy Sĩ. Người quản lý, một bạn làm ăn cũ của ông, cho ông xem những tấm séc đổ dồn về từ đó một cách đều đặn gấp rút, còn Paul thì kinh ngạc vì số tiền mặt Albinus rút ra. Chữ ký đúng là của ông, dù nó run rẩy quanh những nét uốn cong và lệch xuống đến thảm hại, tuy nhiên các con số lại được viết bằng một nét chữ khác hẳn – nét đậm, đầy nam tính, viết nhanh và bay bướm, và không biết làm sao mà toàn bộ chuyện này lại thoáng mùi giả mạo. Ông tự hỏi có phải việc một người mù ký cái mà người ta bảo ký chứ không phải ký cái ông ta nhìn thấy đã gây nên ấn tượng kỳ quặc này. Kỳ quặc nữa là những khoản tiền lớn Albinus đòi – như thể ông, hay ai đó, đang vội vã điên cuồng lấy ra nhiều tiền nhất có thể. Và rồi một tấm séc gửi đến mà không đủ tiền thanh toán.
“Có chuyện gì đó điên rồ đang diễn ra,” Paul nghĩ ngợi. “Mình cảm thấy điều này rõ ràng đến tận xương tủy. Nhưng chính xác là chuyện gì vậy?”
Ông hình dung Albinus một mình với cô nhân tình nguy hiểm, hoàn toàn dưới quyền của cô ta, trong ngôi nhà tối tăm là sự mù lòa của ông…
Một vài ngày trôi qua. Paul cảm thấy bất an đến hãi hùng. Không chỉ là chuyện ông anh rể phải ký séc mà không nhìn thấy (dù sao, phung phí một cách có ý thức hay không thì đó cũng là tiền của ông ta – Elisabeth không cần đến số tiền đó và không còn Irma để lo nghĩ), mà còn là chuyện ông ta hoàn toàn bất lực trong cái thế giới độc ác mà ông đã mặc cho lớn rộng lên xung quanh mình.
Một buổi tối, khi Paul trở về nhà, ông thấy Elisabeth đang xếp đồ vào một chiếc va li. Kỳ lạ là bây giờ bà trông vui vẻ hơn nhiều tháng trước.
“Có chuyện gì thế?” ông hỏi. “Chị đi đâu à?”
“Không, em mới là người đi,” bà lặng lẽ đáp.
Tiếng Cười Trong Bóng TốiTác giả: Vladimir NabokovTruyện Phương TâyNgày xửa ngày xưa ở Berlin của Đức có một người đàn ông tên là Albinus. Ông ta giàu, hạnh phúc, đáng kính; một ngày nọ ông bỏ vợ để theo một người tình trẻ tuổi; ông ta yêu; không được yêu; và cuộc đời ông kết thúc trong thảm họa. Đó là toàn bộ câu chuyện và đáng ra chúng ta đã có thể dừng tại đây nếu không phải vì việc kể chuyện này sẽ mang lại lợi ích và thú vui; và dù có một tấm bia mộ viền rêu có rộng chỗ để khắc lại bản tóm tắt cuộc đời một người đàn ông, người ta luôn mong được biết chi tiết. Chuyện là vào một đêm nọ, Albinus có một ý tưởng tuyệt vời. Đúng ra, ý tưởng này không thật sự là của ông, bởi vì nó được gợi ý từ một câu viết của Conrad (không phải ông Conrad nổi tiếng người Ba Lan[1] mà là Udo Conrad, người viết cuốn Hồi ký kẻ hay quên và một cuốn khác về nhà ảo thuật giả tự làm mình biến mất bí ẩn trong buổi biểu diễn giã biệt.) Bất kể thế nào, ông đã biến ý tưởng đó thành của mình bằng cách yêu thích nó, chơi đùa với nó, để nó ngày càng chiếm nhiều cảm tình nơi ông,… Tờ Berliner Zeitung, có mẩu tin ngắn về tai nạn, được một người làm cùng văn phòng cho Paul xem, và ngay lập tức ông lái xe về nhà, sợ rằng Elisabeth cũng đã đọc được. Bà chưa đọc đến, cho dù kỳ lạ sao trong nhà lại có một tờ của số báo đó (tuy họ không thường đọc). Cùng hôm đó, ông đánh điện đến sở cảnh sát Grasse và cuối cùng liên lạc được với bác sĩ ở bệnh viện, bác sĩ trả lời rằng Albinus thoát khỏi nguy hiểm nhưng đã bị mù. Ông báo tin này cho Elisabeth một cách rất nhẹ nhàng.Sau đó, đơn giản vì ông và anh rể có tài khoản ở cùng ngân hàng, ông tìm ra địa chỉ Albinus ở Thụy Sĩ. Người quản lý, một bạn làm ăn cũ của ông, cho ông xem những tấm séc đổ dồn về từ đó một cách đều đặn gấp rút, còn Paul thì kinh ngạc vì số tiền mặt Albinus rút ra. Chữ ký đúng là của ông, dù nó run rẩy quanh những nét uốn cong và lệch xuống đến thảm hại, tuy nhiên các con số lại được viết bằng một nét chữ khác hẳn – nét đậm, đầy nam tính, viết nhanh và bay bướm, và không biết làm sao mà toàn bộ chuyện này lại thoáng mùi giả mạo. Ông tự hỏi có phải việc một người mù ký cái mà người ta bảo ký chứ không phải ký cái ông ta nhìn thấy đã gây nên ấn tượng kỳ quặc này. Kỳ quặc nữa là những khoản tiền lớn Albinus đòi – như thể ông, hay ai đó, đang vội vã điên cuồng lấy ra nhiều tiền nhất có thể. Và rồi một tấm séc gửi đến mà không đủ tiền thanh toán.“Có chuyện gì đó điên rồ đang diễn ra,” Paul nghĩ ngợi. “Mình cảm thấy điều này rõ ràng đến tận xương tủy. Nhưng chính xác là chuyện gì vậy?”Ông hình dung Albinus một mình với cô nhân tình nguy hiểm, hoàn toàn dưới quyền của cô ta, trong ngôi nhà tối tăm là sự mù lòa của ông…Một vài ngày trôi qua. Paul cảm thấy bất an đến hãi hùng. Không chỉ là chuyện ông anh rể phải ký séc mà không nhìn thấy (dù sao, phung phí một cách có ý thức hay không thì đó cũng là tiền của ông ta – Elisabeth không cần đến số tiền đó và không còn Irma để lo nghĩ), mà còn là chuyện ông ta hoàn toàn bất lực trong cái thế giới độc ác mà ông đã mặc cho lớn rộng lên xung quanh mình.Một buổi tối, khi Paul trở về nhà, ông thấy Elisabeth đang xếp đồ vào một chiếc va li. Kỳ lạ là bây giờ bà trông vui vẻ hơn nhiều tháng trước.“Có chuyện gì thế?” ông hỏi. “Chị đi đâu à?”“Không, em mới là người đi,” bà lặng lẽ đáp.