Tác giả:

Kerry vuốt phẳng chiếc váy màu lục sẫm của nàng, chỉnh lại sợi dây chuyền nhỏ bằng vàng nàng đang đeo quanh cổ và luồn mấy ngón tay vào mái tóc ngắn màu vàng tro.Suốt buổi chiều nàng đã chạy như điên như khùng, rời khỏi tòa án lúc hai giờ rưỡi, đí đón Robin ở trường học, lái xe từ Hobokus xuyên qua những khu vực giao thông tắc nghẽn trên đường 17 và 4, rồi qua cầu George Washington tới Manhattan, cuối cùng đậu xe và đến phòng mạch của bác sĩ đúng hẹn lúc bốn giờ. Lúc này, sau khi đã hết sức hối hả, Kerry buộc phải ngồi chờ được gọi vào phòng khám, mong sẽ được phép ở bên cạnh Robin trong lúc những mũi chỉ được lấy ra. Nhưng bà y tá tỏ ra rất khó tính. - Trong lúc mổ xẻ, bác sĩ Smith không cho phép bất cứ một ai, ngoại trừ y tá, ở trong phòng cùng với bệnh nhân. - Nhưng cháu chỉ mới mười tuổi. Kerry phản đối, rồi mím môi lại và tự nhắc nhở rằng lẽ ra nàng phải mang ơn vì bác sĩ Smith chính là người đã được gọi đến sau tai nạn. Các nữ y tá của bệnh viện St. Luke's-Roosevelt đã quả quyết…

Chương 5

Xin Cho Tôi Gọi Cô Là Em YêuTác giả: Mary Higgins ClarkTruyện Phương TâyKerry vuốt phẳng chiếc váy màu lục sẫm của nàng, chỉnh lại sợi dây chuyền nhỏ bằng vàng nàng đang đeo quanh cổ và luồn mấy ngón tay vào mái tóc ngắn màu vàng tro.Suốt buổi chiều nàng đã chạy như điên như khùng, rời khỏi tòa án lúc hai giờ rưỡi, đí đón Robin ở trường học, lái xe từ Hobokus xuyên qua những khu vực giao thông tắc nghẽn trên đường 17 và 4, rồi qua cầu George Washington tới Manhattan, cuối cùng đậu xe và đến phòng mạch của bác sĩ đúng hẹn lúc bốn giờ. Lúc này, sau khi đã hết sức hối hả, Kerry buộc phải ngồi chờ được gọi vào phòng khám, mong sẽ được phép ở bên cạnh Robin trong lúc những mũi chỉ được lấy ra. Nhưng bà y tá tỏ ra rất khó tính. - Trong lúc mổ xẻ, bác sĩ Smith không cho phép bất cứ một ai, ngoại trừ y tá, ở trong phòng cùng với bệnh nhân. - Nhưng cháu chỉ mới mười tuổi. Kerry phản đối, rồi mím môi lại và tự nhắc nhở rằng lẽ ra nàng phải mang ơn vì bác sĩ Smith chính là người đã được gọi đến sau tai nạn. Các nữ y tá của bệnh viện St. Luke's-Roosevelt đã quả quyết… Ông đã thay đổi cuộc đời của tôi, bác sĩ Smith...Đó chính là lời Barbara Tompkins đã nói với ông trong lúc cô ta rời khỏi phòng mạch của ông sáng hôm nay. Và ông biết đó là sự thật. Ông đã thay đổi cô ta và,đồng thời, thay đổi cả cuộc đời của cô ta. Từ một phụ nữ thô kệch, hầu như rụt rè, có vẻ già hơn cái tuổi hai mươi sáu của cô ta, ông đã biến đổi cô ta trở thành một cô gái trẻ đẹp. Thậm chí còn hơn cả một người đẹp. Giờ đây cô ta đã có tinh thần. Cô ta không còn là người phụ nữ thiếu tin tưởng đã đến gặp ông cách đây một năm.Vào thời kỳ đó, cô ta đang làm việc trong một công ty giao tế nhỏ ở Albany. "Tôi đã trông thấy những gì ông đã làm cho một trong những khách hàng của chúng tôi - cô ta đã nói khi cô ta bước vào phòng mạch của ông ngày đầu tiên hôm ấy. - Tôi vừa được thừa hưởng một số tiền từ một bà dì. Ông có thể làm cho tôi trở nên xinh đẹp hay không?Ông đã làm hơn thế - ông đã biến đổi cô ta. Ông đã làm cho cô ta trở nên tuyệt đẹp. Giờ đây Barbara đang làm việc cho công ty giao tế lớn nổi tiếng ở Manhattan.Cô ta vẫn luôn luôn thông minh, nhưng việc kết hợp trí thông minh với sắc đẹp đặc biệt của cô ta đã thực sự thay đổi cuộc đời cô ta.Bác sĩ tiếp khách hàng cuối cùng trong ngày của ông vào lúc sáu giờ rưỡi. Rồi ông thả bộ qua ba dãy phố của đại lộ 15 tới nhà ông ở Washington News.Ông có thói quen mỗi ngày về nhà, thư giãn bằng một ly bourbon pha soda trong lúc xem bản tin buổi tối rồi quyết định nơi ông muốn ăn tối. Ông sống một mình và hầu như không bao giờ ăn tại nhà.Đêm nay, một cơn kích động bất thường xâm chiếm tâm trí ông. Trong tất cả những phụ nữ, Barbara Tompkins là người giống cô ta hơn hết. Chỉ cần trông thấy cô ta là ông đã xúc động cực độ. Ông đã nghe lỏm Barbara trò chuyện với bà Carpenter, kể với bà cô ta đang mời một khách hàng ăn tối vào đêm nay trong Oak Room của khách sạn Plaza.Gần như miễn cưỡng, ông đứng lên. Chuyện sắp xảy ra là không sao tránh được. Ông sẽ tới Oak Bar, nhìn vào trong Oak Room, xem thử có một bàn nhỏ nào từ đó ông có thể quan sát Barbara trong lúc ông ăn tối.Chắc cô ta sẽ không có khả năng nhận ra sự hiện diện của ông. Nhưng cho dù cô ta nhận ra ông, ông sẽ chỉ cần vẫy tay chào cô ta. Cô ta không có lý do nào để nghĩ rằng ông đang theo dõi cô ta.

Ông đã thay đổi cuộc đời của tôi, bác sĩ Smith...Đó chính là lời Barbara Tompkins đã nói với ông trong lúc cô ta rời khỏi phòng mạch của ông sáng hôm nay. Và ông biết đó là sự thật. Ông đã thay đổi cô ta và,đồng thời, thay đổi cả cuộc đời của cô ta. Từ một phụ nữ thô kệch, hầu như rụt rè, có vẻ già hơn cái tuổi hai mươi sáu của cô ta, ông đã biến đổi cô ta trở thành một cô gái trẻ đẹp. Thậm chí còn hơn cả một người đẹp. Giờ đây cô ta đã có tinh thần. Cô ta không còn là người phụ nữ thiếu tin tưởng đã đến gặp ông cách đây một năm.

Vào thời kỳ đó, cô ta đang làm việc trong một công ty giao tế nhỏ ở Albany. "Tôi đã trông thấy những gì ông đã làm cho một trong những khách hàng của chúng tôi - cô ta đã nói khi cô ta bước vào phòng mạch của ông ngày đầu tiên hôm ấy. - Tôi vừa được thừa hưởng một số tiền từ một bà dì. Ông có thể làm cho tôi trở nên xinh đẹp hay không?

Ông đã làm hơn thế - ông đã biến đổi cô ta. Ông đã làm cho cô ta trở nên tuyệt đẹp. Giờ đây Barbara đang làm việc cho công ty giao tế lớn nổi tiếng ở Manhattan.

Cô ta vẫn luôn luôn thông minh, nhưng việc kết hợp trí thông minh với sắc đẹp đặc biệt của cô ta đã thực sự thay đổi cuộc đời cô ta.

Bác sĩ tiếp khách hàng cuối cùng trong ngày của ông vào lúc sáu giờ rưỡi. Rồi ông thả bộ qua ba dãy phố của đại lộ 15 tới nhà ông ở Washington News.

Ông có thói quen mỗi ngày về nhà, thư giãn bằng một ly bourbon pha soda trong lúc xem bản tin buổi tối rồi quyết định nơi ông muốn ăn tối. Ông sống một mình và hầu như không bao giờ ăn tại nhà.

Đêm nay, một cơn kích động bất thường xâm chiếm tâm trí ông. Trong tất cả những phụ nữ, Barbara Tompkins là người giống cô ta hơn hết. Chỉ cần trông thấy cô ta là ông đã xúc động cực độ. Ông đã nghe lỏm Barbara trò chuyện với bà Carpenter, kể với bà cô ta đang mời một khách hàng ăn tối vào đêm nay trong Oak Room của khách sạn Plaza.

Gần như miễn cưỡng, ông đứng lên. Chuyện sắp xảy ra là không sao tránh được. Ông sẽ tới Oak Bar, nhìn vào trong Oak Room, xem thử có một bàn nhỏ nào từ đó ông có thể quan sát Barbara trong lúc ông ăn tối.Chắc cô ta sẽ không có khả năng nhận ra sự hiện diện của ông. Nhưng cho dù cô ta nhận ra ông, ông sẽ chỉ cần vẫy tay chào cô ta. Cô ta không có lý do nào để nghĩ rằng ông đang theo dõi cô ta.

Xin Cho Tôi Gọi Cô Là Em YêuTác giả: Mary Higgins ClarkTruyện Phương TâyKerry vuốt phẳng chiếc váy màu lục sẫm của nàng, chỉnh lại sợi dây chuyền nhỏ bằng vàng nàng đang đeo quanh cổ và luồn mấy ngón tay vào mái tóc ngắn màu vàng tro.Suốt buổi chiều nàng đã chạy như điên như khùng, rời khỏi tòa án lúc hai giờ rưỡi, đí đón Robin ở trường học, lái xe từ Hobokus xuyên qua những khu vực giao thông tắc nghẽn trên đường 17 và 4, rồi qua cầu George Washington tới Manhattan, cuối cùng đậu xe và đến phòng mạch của bác sĩ đúng hẹn lúc bốn giờ. Lúc này, sau khi đã hết sức hối hả, Kerry buộc phải ngồi chờ được gọi vào phòng khám, mong sẽ được phép ở bên cạnh Robin trong lúc những mũi chỉ được lấy ra. Nhưng bà y tá tỏ ra rất khó tính. - Trong lúc mổ xẻ, bác sĩ Smith không cho phép bất cứ một ai, ngoại trừ y tá, ở trong phòng cùng với bệnh nhân. - Nhưng cháu chỉ mới mười tuổi. Kerry phản đối, rồi mím môi lại và tự nhắc nhở rằng lẽ ra nàng phải mang ơn vì bác sĩ Smith chính là người đã được gọi đến sau tai nạn. Các nữ y tá của bệnh viện St. Luke's-Roosevelt đã quả quyết… Ông đã thay đổi cuộc đời của tôi, bác sĩ Smith...Đó chính là lời Barbara Tompkins đã nói với ông trong lúc cô ta rời khỏi phòng mạch của ông sáng hôm nay. Và ông biết đó là sự thật. Ông đã thay đổi cô ta và,đồng thời, thay đổi cả cuộc đời của cô ta. Từ một phụ nữ thô kệch, hầu như rụt rè, có vẻ già hơn cái tuổi hai mươi sáu của cô ta, ông đã biến đổi cô ta trở thành một cô gái trẻ đẹp. Thậm chí còn hơn cả một người đẹp. Giờ đây cô ta đã có tinh thần. Cô ta không còn là người phụ nữ thiếu tin tưởng đã đến gặp ông cách đây một năm.Vào thời kỳ đó, cô ta đang làm việc trong một công ty giao tế nhỏ ở Albany. "Tôi đã trông thấy những gì ông đã làm cho một trong những khách hàng của chúng tôi - cô ta đã nói khi cô ta bước vào phòng mạch của ông ngày đầu tiên hôm ấy. - Tôi vừa được thừa hưởng một số tiền từ một bà dì. Ông có thể làm cho tôi trở nên xinh đẹp hay không?Ông đã làm hơn thế - ông đã biến đổi cô ta. Ông đã làm cho cô ta trở nên tuyệt đẹp. Giờ đây Barbara đang làm việc cho công ty giao tế lớn nổi tiếng ở Manhattan.Cô ta vẫn luôn luôn thông minh, nhưng việc kết hợp trí thông minh với sắc đẹp đặc biệt của cô ta đã thực sự thay đổi cuộc đời cô ta.Bác sĩ tiếp khách hàng cuối cùng trong ngày của ông vào lúc sáu giờ rưỡi. Rồi ông thả bộ qua ba dãy phố của đại lộ 15 tới nhà ông ở Washington News.Ông có thói quen mỗi ngày về nhà, thư giãn bằng một ly bourbon pha soda trong lúc xem bản tin buổi tối rồi quyết định nơi ông muốn ăn tối. Ông sống một mình và hầu như không bao giờ ăn tại nhà.Đêm nay, một cơn kích động bất thường xâm chiếm tâm trí ông. Trong tất cả những phụ nữ, Barbara Tompkins là người giống cô ta hơn hết. Chỉ cần trông thấy cô ta là ông đã xúc động cực độ. Ông đã nghe lỏm Barbara trò chuyện với bà Carpenter, kể với bà cô ta đang mời một khách hàng ăn tối vào đêm nay trong Oak Room của khách sạn Plaza.Gần như miễn cưỡng, ông đứng lên. Chuyện sắp xảy ra là không sao tránh được. Ông sẽ tới Oak Bar, nhìn vào trong Oak Room, xem thử có một bàn nhỏ nào từ đó ông có thể quan sát Barbara trong lúc ông ăn tối.Chắc cô ta sẽ không có khả năng nhận ra sự hiện diện của ông. Nhưng cho dù cô ta nhận ra ông, ông sẽ chỉ cần vẫy tay chào cô ta. Cô ta không có lý do nào để nghĩ rằng ông đang theo dõi cô ta.

Chương 5