Tác giả:

Kerry vuốt phẳng chiếc váy màu lục sẫm của nàng, chỉnh lại sợi dây chuyền nhỏ bằng vàng nàng đang đeo quanh cổ và luồn mấy ngón tay vào mái tóc ngắn màu vàng tro.Suốt buổi chiều nàng đã chạy như điên như khùng, rời khỏi tòa án lúc hai giờ rưỡi, đí đón Robin ở trường học, lái xe từ Hobokus xuyên qua những khu vực giao thông tắc nghẽn trên đường 17 và 4, rồi qua cầu George Washington tới Manhattan, cuối cùng đậu xe và đến phòng mạch của bác sĩ đúng hẹn lúc bốn giờ. Lúc này, sau khi đã hết sức hối hả, Kerry buộc phải ngồi chờ được gọi vào phòng khám, mong sẽ được phép ở bên cạnh Robin trong lúc những mũi chỉ được lấy ra. Nhưng bà y tá tỏ ra rất khó tính. - Trong lúc mổ xẻ, bác sĩ Smith không cho phép bất cứ một ai, ngoại trừ y tá, ở trong phòng cùng với bệnh nhân. - Nhưng cháu chỉ mới mười tuổi. Kerry phản đối, rồi mím môi lại và tự nhắc nhở rằng lẽ ra nàng phải mang ơn vì bác sĩ Smith chính là người đã được gọi đến sau tai nạn. Các nữ y tá của bệnh viện St. Luke's-Roosevelt đã quả quyết…

Chương 26

Xin Cho Tôi Gọi Cô Là Em YêuTác giả: Mary Higgins ClarkTruyện Phương TâyKerry vuốt phẳng chiếc váy màu lục sẫm của nàng, chỉnh lại sợi dây chuyền nhỏ bằng vàng nàng đang đeo quanh cổ và luồn mấy ngón tay vào mái tóc ngắn màu vàng tro.Suốt buổi chiều nàng đã chạy như điên như khùng, rời khỏi tòa án lúc hai giờ rưỡi, đí đón Robin ở trường học, lái xe từ Hobokus xuyên qua những khu vực giao thông tắc nghẽn trên đường 17 và 4, rồi qua cầu George Washington tới Manhattan, cuối cùng đậu xe và đến phòng mạch của bác sĩ đúng hẹn lúc bốn giờ. Lúc này, sau khi đã hết sức hối hả, Kerry buộc phải ngồi chờ được gọi vào phòng khám, mong sẽ được phép ở bên cạnh Robin trong lúc những mũi chỉ được lấy ra. Nhưng bà y tá tỏ ra rất khó tính. - Trong lúc mổ xẻ, bác sĩ Smith không cho phép bất cứ một ai, ngoại trừ y tá, ở trong phòng cùng với bệnh nhân. - Nhưng cháu chỉ mới mười tuổi. Kerry phản đối, rồi mím môi lại và tự nhắc nhở rằng lẽ ra nàng phải mang ơn vì bác sĩ Smith chính là người đã được gọi đến sau tai nạn. Các nữ y tá của bệnh viện St. Luke's-Roosevelt đã quả quyết… Sáng chủ nhật, Robin đi lễ nhà thờ lúc mười giờ. Khi Kerry nhìn đám rước di chuyển từ phòng áo lễ xuống dọc theo lối đi giữa những dãy ghế, nàng nhớ lại, hồi còn bé, nàng cũng đã từng muốn ở trong ban đồng ca và đã nghe nói là không thể, chỉ có bọn con trai mới được phép.Nhiều điều thay đổi, nàng nhủ thầm. Mình đã không bao giờ nghĩ mình sẽ trông thấy con gái mình trong đám rước. Mình đã không bao giờ nghĩ mình sẽ ly hôn, Mình đã không bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó mình sẽ là một thẩm phán. Rất có thể là một thẩm phán, nàng tự đính chính. Nàng biết rằng Jonathan có lý.Gây rắc rối cho Frank Green ngay lúc này coi như là gây rắc rối cho thống đốc. Việc đó có thể là một tai hoạ cho việc bổ nhiệm của chính nàng. Việc đến thăm Skip Reardon ngày hôm qua có lẽ là một sai lầm nghiêm trọng. Tại sao nàng lại làm rối tung cuộc đời nàng? Nàng đã làm việc đó một lần.Những năm chung sống với Bob Kinellen, chỉ là một chuỗi xung đột tình cảm, đầu tiên nàng đã yêu anh, rồi tan nát tâm can khi anh bỏ nàng, rồi tức giận anh và tự khinh thường mình đã không trông thấy anh là một kẻ cơ hội. Giờ đây, nàng chỉ cảm thấy lạnh nhạt đối với anh, ngoại trừ những vấn đề mà Robin quan tâm. Tuy nhiên, nhìn nhiều cặp trong nhà thờ, cùng lứa tuổi với nàng, trẻ hơn hoặc lớn hơn, nàng vẫn luôn cảm thấy đau nhói vì buồn. Ước gì anh là người đàn ông mà mình đã tưởng. Lúc này thì họ đã kết hôn được mười một năm. Lúc này thì nàng đã có thêm nhiều đứa con khác. Nàng vẫn luôn luôn mơ ước có ba đứa.Trong lúc nàng quan sát Robin mang bình nước và chậu rửa tới bàn thờ chuẩn bị cho lễ thánh, con gái nàng chợt nhìn lên và bắt gặp ánh mắt của nàng. Nụ cười ngắn ngủi của nó khiến lòng nàng xao xuyến. Mình đang than phiền về điều gì? Nàng tự hỏi. Bất kể chuyện gì xảy ra, mình đang có nó. Và như nhiều cuộc hôn nhân khác, cuộc hôn nhân của họ đã không được hoàn hảo, nhưng tối thiểu một điều tốt đẹp đã nảy sinh. Không một ai khác ngoại trừ Rob Kinellen và mình có thể cho ra đời đứa con tuyệt vời này, nàng lý luận.Trong lúc nàng quan sát, tâm trí nàng quay lại một mối quan hệ cha con khác, mối quan hệ giữa bác sĩ Smith và Suzanne. Cô là đứa con độc nhất của ông và bà vợ cũ. Trong lời khai của ông, bác sĩ Smith đã nói rằng sau khi họ ly dị vợ ông đã chuyển tới California rồi tái giá, và ông đã cho phép người chồng thứ hai nhậnSuzanne làm con nuôi, nghĩ rằng như thế có lợi cho cô hơn.- Nhưng sau khi mẹ nó chết, nó đã đến gặp tôi. - Ông đã nói. - Nó cần tôi.Skip Reardon đã nói rằng thái độ của bác sĩ Smith đối với con gái gần giống như tôn kính. Khi nàng nghe điều đó, một vấn đề khiến Kerry nín thở và lướt qua tâm trí nàng. Bác sĩ Smith đã biến đổi nhiều phụ nữ khác giống như con gái ông. Nhưng không một ai hỏi ông đã từng giải phẫu cho Suzanne hay không.Kerry và Robin vừa ăn trưa xong khi Bob điện thoại, đề nghị dẫn Robin ra ngoài ăn tối đêm hôm đó. Anh giải thích rằng Alice đưa bọn trẻ đi Florida một tuần, và anh đang lái xe tới Catskills để xem một chòi trượt tuyết mà họ dự tính mua.- Robin có muốn đi cùng với anh không? - anh hỏi. - Anh còn mắc nợ nó một bữa ăn tối, và anh hứa sẽ đưa nó về nhà vào khoảng chín giờ.Robin đồng ý một cách phấn khởi, và Rob đến đón nó một giờ sau.Kerry lợi dụng buổi chiều tự do bất ngờ đó để xem tiếp tập biên bản xét xử vụ án Reardon. Chỉ cần đọc những lời khai, nàng đã có một khái niệm khá rõ về vụ án, nhưng nàng biết rằng có một sự khác biệt lớn giữa việc đọc một biên bản nhạt nhẽo và xem các nhân chứng trong lúc họ trình bày lời khai. Nàng đã không trông thấy những khuôn mặt của họ, những giọng nói của họ hoặc xem những phản ứng của cơ thể họ trong khi bị chất vấn. Nàng biết rằng thái độ của họ chắc chắn đã có tác dụng đáng kể trong quyết định của bồi thẩm đoàn. Các bồi thẩm đoàn đã quan sát và đánh giá bác sĩ Smith. Và rõ ràng họ đã tin ông.

Sáng chủ nhật, Robin đi lễ nhà thờ lúc mười giờ. Khi Kerry nhìn đám rước di chuyển từ phòng áo lễ xuống dọc theo lối đi giữa những dãy ghế, nàng nhớ lại, hồi còn bé, nàng cũng đã từng muốn ở trong ban đồng ca và đã nghe nói là không thể, chỉ có bọn con trai mới được phép.

Nhiều điều thay đổi, nàng nhủ thầm. Mình đã không bao giờ nghĩ mình sẽ trông thấy con gái mình trong đám rước. Mình đã không bao giờ nghĩ mình sẽ ly hôn, Mình đã không bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó mình sẽ là một thẩm phán. Rất có thể là một thẩm phán, nàng tự đính chính. Nàng biết rằng Jonathan có lý.

Gây rắc rối cho Frank Green ngay lúc này coi như là gây rắc rối cho thống đốc. Việc đó có thể là một tai hoạ cho việc bổ nhiệm của chính nàng. Việc đến thăm Skip Reardon ngày hôm qua có lẽ là một sai lầm nghiêm trọng. Tại sao nàng lại làm rối tung cuộc đời nàng? Nàng đã làm việc đó một lần.

Những năm chung sống với Bob Kinellen, chỉ là một chuỗi xung đột tình cảm, đầu tiên nàng đã yêu anh, rồi tan nát tâm can khi anh bỏ nàng, rồi tức giận anh và tự khinh thường mình đã không trông thấy anh là một kẻ cơ hội. Giờ đây, nàng chỉ cảm thấy lạnh nhạt đối với anh, ngoại trừ những vấn đề mà Robin quan tâm. Tuy nhiên, nhìn nhiều cặp trong nhà thờ, cùng lứa tuổi với nàng, trẻ hơn hoặc lớn hơn, nàng vẫn luôn cảm thấy đau nhói vì buồn. Ước gì anh là người đàn ông mà mình đã tưởng. Lúc này thì họ đã kết hôn được mười một năm. Lúc này thì nàng đã có thêm nhiều đứa con khác. Nàng vẫn luôn luôn mơ ước có ba đứa.

Trong lúc nàng quan sát Robin mang bình nước và chậu rửa tới bàn thờ chuẩn bị cho lễ thánh, con gái nàng chợt nhìn lên và bắt gặp ánh mắt của nàng. Nụ cười ngắn ngủi của nó khiến lòng nàng xao xuyến. Mình đang than phiền về điều gì? Nàng tự hỏi. Bất kể chuyện gì xảy ra, mình đang có nó. Và như nhiều cuộc hôn nhân khác, cuộc hôn nhân của họ đã không được hoàn hảo, nhưng tối thiểu một điều tốt đẹp đã nảy sinh. Không một ai khác ngoại trừ Rob Kinellen và mình có thể cho ra đời đứa con tuyệt vời này, nàng lý luận.

Trong lúc nàng quan sát, tâm trí nàng quay lại một mối quan hệ cha con khác, mối quan hệ giữa bác sĩ Smith và Suzanne. Cô là đứa con độc nhất của ông và bà vợ cũ. Trong lời khai của ông, bác sĩ Smith đã nói rằng sau khi họ ly dị vợ ông đã chuyển tới California rồi tái giá, và ông đã cho phép người chồng thứ hai nhận

Suzanne làm con nuôi, nghĩ rằng như thế có lợi cho cô hơn.

- Nhưng sau khi mẹ nó chết, nó đã đến gặp tôi. - Ông đã nói. - Nó cần tôi.

Skip Reardon đã nói rằng thái độ của bác sĩ Smith đối với con gái gần giống như tôn kính. Khi nàng nghe điều đó, một vấn đề khiến Kerry nín thở và lướt qua tâm trí nàng. Bác sĩ Smith đã biến đổi nhiều phụ nữ khác giống như con gái ông. Nhưng không một ai hỏi ông đã từng giải phẫu cho Suzanne hay không.

Kerry và Robin vừa ăn trưa xong khi Bob điện thoại, đề nghị dẫn Robin ra ngoài ăn tối đêm hôm đó. Anh giải thích rằng Alice đưa bọn trẻ đi Florida một tuần, và anh đang lái xe tới Catskills để xem một chòi trượt tuyết mà họ dự tính mua.

- Robin có muốn đi cùng với anh không? - anh hỏi. - Anh còn mắc nợ nó một bữa ăn tối, và anh hứa sẽ đưa nó về nhà vào khoảng chín giờ.

Robin đồng ý một cách phấn khởi, và Rob đến đón nó một giờ sau.

Kerry lợi dụng buổi chiều tự do bất ngờ đó để xem tiếp tập biên bản xét xử vụ án Reardon. Chỉ cần đọc những lời khai, nàng đã có một khái niệm khá rõ về vụ án, nhưng nàng biết rằng có một sự khác biệt lớn giữa việc đọc một biên bản nhạt nhẽo và xem các nhân chứng trong lúc họ trình bày lời khai. Nàng đã không trông thấy những khuôn mặt của họ, những giọng nói của họ hoặc xem những phản ứng của cơ thể họ trong khi bị chất vấn. Nàng biết rằng thái độ của họ chắc chắn đã có tác dụng đáng kể trong quyết định của bồi thẩm đoàn. Các bồi thẩm đoàn đã quan sát và đánh giá bác sĩ Smith. Và rõ ràng họ đã tin ông.

Xin Cho Tôi Gọi Cô Là Em YêuTác giả: Mary Higgins ClarkTruyện Phương TâyKerry vuốt phẳng chiếc váy màu lục sẫm của nàng, chỉnh lại sợi dây chuyền nhỏ bằng vàng nàng đang đeo quanh cổ và luồn mấy ngón tay vào mái tóc ngắn màu vàng tro.Suốt buổi chiều nàng đã chạy như điên như khùng, rời khỏi tòa án lúc hai giờ rưỡi, đí đón Robin ở trường học, lái xe từ Hobokus xuyên qua những khu vực giao thông tắc nghẽn trên đường 17 và 4, rồi qua cầu George Washington tới Manhattan, cuối cùng đậu xe và đến phòng mạch của bác sĩ đúng hẹn lúc bốn giờ. Lúc này, sau khi đã hết sức hối hả, Kerry buộc phải ngồi chờ được gọi vào phòng khám, mong sẽ được phép ở bên cạnh Robin trong lúc những mũi chỉ được lấy ra. Nhưng bà y tá tỏ ra rất khó tính. - Trong lúc mổ xẻ, bác sĩ Smith không cho phép bất cứ một ai, ngoại trừ y tá, ở trong phòng cùng với bệnh nhân. - Nhưng cháu chỉ mới mười tuổi. Kerry phản đối, rồi mím môi lại và tự nhắc nhở rằng lẽ ra nàng phải mang ơn vì bác sĩ Smith chính là người đã được gọi đến sau tai nạn. Các nữ y tá của bệnh viện St. Luke's-Roosevelt đã quả quyết… Sáng chủ nhật, Robin đi lễ nhà thờ lúc mười giờ. Khi Kerry nhìn đám rước di chuyển từ phòng áo lễ xuống dọc theo lối đi giữa những dãy ghế, nàng nhớ lại, hồi còn bé, nàng cũng đã từng muốn ở trong ban đồng ca và đã nghe nói là không thể, chỉ có bọn con trai mới được phép.Nhiều điều thay đổi, nàng nhủ thầm. Mình đã không bao giờ nghĩ mình sẽ trông thấy con gái mình trong đám rước. Mình đã không bao giờ nghĩ mình sẽ ly hôn, Mình đã không bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó mình sẽ là một thẩm phán. Rất có thể là một thẩm phán, nàng tự đính chính. Nàng biết rằng Jonathan có lý.Gây rắc rối cho Frank Green ngay lúc này coi như là gây rắc rối cho thống đốc. Việc đó có thể là một tai hoạ cho việc bổ nhiệm của chính nàng. Việc đến thăm Skip Reardon ngày hôm qua có lẽ là một sai lầm nghiêm trọng. Tại sao nàng lại làm rối tung cuộc đời nàng? Nàng đã làm việc đó một lần.Những năm chung sống với Bob Kinellen, chỉ là một chuỗi xung đột tình cảm, đầu tiên nàng đã yêu anh, rồi tan nát tâm can khi anh bỏ nàng, rồi tức giận anh và tự khinh thường mình đã không trông thấy anh là một kẻ cơ hội. Giờ đây, nàng chỉ cảm thấy lạnh nhạt đối với anh, ngoại trừ những vấn đề mà Robin quan tâm. Tuy nhiên, nhìn nhiều cặp trong nhà thờ, cùng lứa tuổi với nàng, trẻ hơn hoặc lớn hơn, nàng vẫn luôn cảm thấy đau nhói vì buồn. Ước gì anh là người đàn ông mà mình đã tưởng. Lúc này thì họ đã kết hôn được mười một năm. Lúc này thì nàng đã có thêm nhiều đứa con khác. Nàng vẫn luôn luôn mơ ước có ba đứa.Trong lúc nàng quan sát Robin mang bình nước và chậu rửa tới bàn thờ chuẩn bị cho lễ thánh, con gái nàng chợt nhìn lên và bắt gặp ánh mắt của nàng. Nụ cười ngắn ngủi của nó khiến lòng nàng xao xuyến. Mình đang than phiền về điều gì? Nàng tự hỏi. Bất kể chuyện gì xảy ra, mình đang có nó. Và như nhiều cuộc hôn nhân khác, cuộc hôn nhân của họ đã không được hoàn hảo, nhưng tối thiểu một điều tốt đẹp đã nảy sinh. Không một ai khác ngoại trừ Rob Kinellen và mình có thể cho ra đời đứa con tuyệt vời này, nàng lý luận.Trong lúc nàng quan sát, tâm trí nàng quay lại một mối quan hệ cha con khác, mối quan hệ giữa bác sĩ Smith và Suzanne. Cô là đứa con độc nhất của ông và bà vợ cũ. Trong lời khai của ông, bác sĩ Smith đã nói rằng sau khi họ ly dị vợ ông đã chuyển tới California rồi tái giá, và ông đã cho phép người chồng thứ hai nhậnSuzanne làm con nuôi, nghĩ rằng như thế có lợi cho cô hơn.- Nhưng sau khi mẹ nó chết, nó đã đến gặp tôi. - Ông đã nói. - Nó cần tôi.Skip Reardon đã nói rằng thái độ của bác sĩ Smith đối với con gái gần giống như tôn kính. Khi nàng nghe điều đó, một vấn đề khiến Kerry nín thở và lướt qua tâm trí nàng. Bác sĩ Smith đã biến đổi nhiều phụ nữ khác giống như con gái ông. Nhưng không một ai hỏi ông đã từng giải phẫu cho Suzanne hay không.Kerry và Robin vừa ăn trưa xong khi Bob điện thoại, đề nghị dẫn Robin ra ngoài ăn tối đêm hôm đó. Anh giải thích rằng Alice đưa bọn trẻ đi Florida một tuần, và anh đang lái xe tới Catskills để xem một chòi trượt tuyết mà họ dự tính mua.- Robin có muốn đi cùng với anh không? - anh hỏi. - Anh còn mắc nợ nó một bữa ăn tối, và anh hứa sẽ đưa nó về nhà vào khoảng chín giờ.Robin đồng ý một cách phấn khởi, và Rob đến đón nó một giờ sau.Kerry lợi dụng buổi chiều tự do bất ngờ đó để xem tiếp tập biên bản xét xử vụ án Reardon. Chỉ cần đọc những lời khai, nàng đã có một khái niệm khá rõ về vụ án, nhưng nàng biết rằng có một sự khác biệt lớn giữa việc đọc một biên bản nhạt nhẽo và xem các nhân chứng trong lúc họ trình bày lời khai. Nàng đã không trông thấy những khuôn mặt của họ, những giọng nói của họ hoặc xem những phản ứng của cơ thể họ trong khi bị chất vấn. Nàng biết rằng thái độ của họ chắc chắn đã có tác dụng đáng kể trong quyết định của bồi thẩm đoàn. Các bồi thẩm đoàn đã quan sát và đánh giá bác sĩ Smith. Và rõ ràng họ đã tin ông.

Chương 26