Tác giả:

Kerry vuốt phẳng chiếc váy màu lục sẫm của nàng, chỉnh lại sợi dây chuyền nhỏ bằng vàng nàng đang đeo quanh cổ và luồn mấy ngón tay vào mái tóc ngắn màu vàng tro.Suốt buổi chiều nàng đã chạy như điên như khùng, rời khỏi tòa án lúc hai giờ rưỡi, đí đón Robin ở trường học, lái xe từ Hobokus xuyên qua những khu vực giao thông tắc nghẽn trên đường 17 và 4, rồi qua cầu George Washington tới Manhattan, cuối cùng đậu xe và đến phòng mạch của bác sĩ đúng hẹn lúc bốn giờ. Lúc này, sau khi đã hết sức hối hả, Kerry buộc phải ngồi chờ được gọi vào phòng khám, mong sẽ được phép ở bên cạnh Robin trong lúc những mũi chỉ được lấy ra. Nhưng bà y tá tỏ ra rất khó tính. - Trong lúc mổ xẻ, bác sĩ Smith không cho phép bất cứ một ai, ngoại trừ y tá, ở trong phòng cùng với bệnh nhân. - Nhưng cháu chỉ mới mười tuổi. Kerry phản đối, rồi mím môi lại và tự nhắc nhở rằng lẽ ra nàng phải mang ơn vì bác sĩ Smith chính là người đã được gọi đến sau tai nạn. Các nữ y tá của bệnh viện St. Luke's-Roosevelt đã quả quyết…

Chương 33

Xin Cho Tôi Gọi Cô Là Em YêuTác giả: Mary Higgins ClarkTruyện Phương TâyKerry vuốt phẳng chiếc váy màu lục sẫm của nàng, chỉnh lại sợi dây chuyền nhỏ bằng vàng nàng đang đeo quanh cổ và luồn mấy ngón tay vào mái tóc ngắn màu vàng tro.Suốt buổi chiều nàng đã chạy như điên như khùng, rời khỏi tòa án lúc hai giờ rưỡi, đí đón Robin ở trường học, lái xe từ Hobokus xuyên qua những khu vực giao thông tắc nghẽn trên đường 17 và 4, rồi qua cầu George Washington tới Manhattan, cuối cùng đậu xe và đến phòng mạch của bác sĩ đúng hẹn lúc bốn giờ. Lúc này, sau khi đã hết sức hối hả, Kerry buộc phải ngồi chờ được gọi vào phòng khám, mong sẽ được phép ở bên cạnh Robin trong lúc những mũi chỉ được lấy ra. Nhưng bà y tá tỏ ra rất khó tính. - Trong lúc mổ xẻ, bác sĩ Smith không cho phép bất cứ một ai, ngoại trừ y tá, ở trong phòng cùng với bệnh nhân. - Nhưng cháu chỉ mới mười tuổi. Kerry phản đối, rồi mím môi lại và tự nhắc nhở rằng lẽ ra nàng phải mang ơn vì bác sĩ Smith chính là người đã được gọi đến sau tai nạn. Các nữ y tá của bệnh viện St. Luke's-Roosevelt đã quả quyết… Với hai luật sư của ông ta ở hai bên, Robert Kinellen và Anthony Bartlett, Jimmy Weeks ngồi trong tòa án liên bang quận trong lúc thủ tục tựa hồ bất tận về việc lựa chọn một bồi thẩm đoàn cho phiên tòa trốn thuế thu nhập cứ kéo dài.Sau ba tuần, chỉ tìm ra sáu bồi thẩm được cả hai bên khởi tố và bị cáo chấp thuận. Người phụ nữ đang được thẩm vấn lúc này thuộc loại ông ta sợ hơn hết. Làm ra vẻ đoan trang và tự tin, theo kiểu một nhân vật trụ cột của cộng đồng, chủ tịch câu lạc bộ phụ nữ Westdale, lời bà ta khai; chồng bà ta là giám đốc điều hành của một công ty thiết kế kỹ thuật; hai con trai đang học tại Yale.Jimmy Weeks quan sát bà ta trong lúc cuộc thẩm vấn tiếp tục và thái độ của bà ta mỗi lúc một trở nên hạ mình hơn. Chắc chắn bà ta đang làm hài lòng bên khởi tố, không còn nghi ngờ gì nữa. Nhưng ông ta biết bà ta xem ông ta là kẻ chẳng ra gì, qua cái liếc mắt khinh miệt của bà ta về phía ông ta.Khi thẩm phán kết thúc việc thẩm vấn nữ nhân chứng, Jimmy Weeks nghiêng mình về phía Kinellen và nói:- Hãy chấp nhận bà ta.- Ông mất trí hay sao? - Bob kêu lên với vẻ nghi hoặc.- Anh cứ tin tôi đi, Bobby. - Jimmy hạ thấp giọng. - Đây sẽ là một món quà tặng không.Rồi ông ta tức giận nhìn xuống bàn bị cáo nơi Barney Haskell đang điềm tĩnh ngồi quan sát trình tự tố tụng với luật sư của anh ta. Nếu Haskell thương lượng với bên khởi tố là trở thành nhân chứng buộc tội, Kinellen quả quyết anh có thể bác bỏ lời khai của Barney.Có lẽ được. Và cũng có thể không. Jimmy Weeks không hoàn toàn chắc chắn, và ông ta là một con con người luôn luôn thích những điều chắc chắn. Tối thiểu ông đã có một bồi thẩm thân thiết. Lúc này có lẽ ông ta có được hai người.Cho tới nay, Bob chỉ nhắc tới việc cô vợ cũ của anh đang cố gắng tìm sự thật trong vụ án Reardon, Weeks nghĩ, nhưng nếu mọi chuyện đi xa hơn, điều này sẽ có thể trở nên khó xử đối với ông ta. Nhất là nếu Haskell nghe được tin đó. Rất có thể anh ta sẽ nảy ra ý nghĩ anh ta đang có một cách khác để cố gắng thương lượng với bên khởi tố.

Với hai luật sư của ông ta ở hai bên, Robert Kinellen và Anthony Bartlett, Jimmy Weeks ngồi trong tòa án liên bang quận trong lúc thủ tục tựa hồ bất tận về việc lựa chọn một bồi thẩm đoàn cho phiên tòa trốn thuế thu nhập cứ kéo dài.

Sau ba tuần, chỉ tìm ra sáu bồi thẩm được cả hai bên khởi tố và bị cáo chấp thuận. Người phụ nữ đang được thẩm vấn lúc này thuộc loại ông ta sợ hơn hết. Làm ra vẻ đoan trang và tự tin, theo kiểu một nhân vật trụ cột của cộng đồng, chủ tịch câu lạc bộ phụ nữ Westdale, lời bà ta khai; chồng bà ta là giám đốc điều hành của một công ty thiết kế kỹ thuật; hai con trai đang học tại Yale.

Jimmy Weeks quan sát bà ta trong lúc cuộc thẩm vấn tiếp tục và thái độ của bà ta mỗi lúc một trở nên hạ mình hơn. Chắc chắn bà ta đang làm hài lòng bên khởi tố, không còn nghi ngờ gì nữa. Nhưng ông ta biết bà ta xem ông ta là kẻ chẳng ra gì, qua cái liếc mắt khinh miệt của bà ta về phía ông ta.

Khi thẩm phán kết thúc việc thẩm vấn nữ nhân chứng, Jimmy Weeks nghiêng mình về phía Kinellen và nói:

- Hãy chấp nhận bà ta.

- Ông mất trí hay sao? - Bob kêu lên với vẻ nghi hoặc.

- Anh cứ tin tôi đi, Bobby. - Jimmy hạ thấp giọng. - Đây sẽ là một món quà tặng không.

Rồi ông ta tức giận nhìn xuống bàn bị cáo nơi Barney Haskell đang điềm tĩnh ngồi quan sát trình tự tố tụng với luật sư của anh ta. Nếu Haskell thương lượng với bên khởi tố là trở thành nhân chứng buộc tội, Kinellen quả quyết anh có thể bác bỏ lời khai của Barney.

Có lẽ được. Và cũng có thể không. Jimmy Weeks không hoàn toàn chắc chắn, và ông ta là một con con người luôn luôn thích những điều chắc chắn. Tối thiểu ông đã có một bồi thẩm thân thiết. Lúc này có lẽ ông ta có được hai người.

Cho tới nay, Bob chỉ nhắc tới việc cô vợ cũ của anh đang cố gắng tìm sự thật trong vụ án Reardon, Weeks nghĩ, nhưng nếu mọi chuyện đi xa hơn, điều này sẽ có thể trở nên khó xử đối với ông ta. Nhất là nếu Haskell nghe được tin đó. Rất có thể anh ta sẽ nảy ra ý nghĩ anh ta đang có một cách khác để cố gắng thương lượng với bên khởi tố.

Xin Cho Tôi Gọi Cô Là Em YêuTác giả: Mary Higgins ClarkTruyện Phương TâyKerry vuốt phẳng chiếc váy màu lục sẫm của nàng, chỉnh lại sợi dây chuyền nhỏ bằng vàng nàng đang đeo quanh cổ và luồn mấy ngón tay vào mái tóc ngắn màu vàng tro.Suốt buổi chiều nàng đã chạy như điên như khùng, rời khỏi tòa án lúc hai giờ rưỡi, đí đón Robin ở trường học, lái xe từ Hobokus xuyên qua những khu vực giao thông tắc nghẽn trên đường 17 và 4, rồi qua cầu George Washington tới Manhattan, cuối cùng đậu xe và đến phòng mạch của bác sĩ đúng hẹn lúc bốn giờ. Lúc này, sau khi đã hết sức hối hả, Kerry buộc phải ngồi chờ được gọi vào phòng khám, mong sẽ được phép ở bên cạnh Robin trong lúc những mũi chỉ được lấy ra. Nhưng bà y tá tỏ ra rất khó tính. - Trong lúc mổ xẻ, bác sĩ Smith không cho phép bất cứ một ai, ngoại trừ y tá, ở trong phòng cùng với bệnh nhân. - Nhưng cháu chỉ mới mười tuổi. Kerry phản đối, rồi mím môi lại và tự nhắc nhở rằng lẽ ra nàng phải mang ơn vì bác sĩ Smith chính là người đã được gọi đến sau tai nạn. Các nữ y tá của bệnh viện St. Luke's-Roosevelt đã quả quyết… Với hai luật sư của ông ta ở hai bên, Robert Kinellen và Anthony Bartlett, Jimmy Weeks ngồi trong tòa án liên bang quận trong lúc thủ tục tựa hồ bất tận về việc lựa chọn một bồi thẩm đoàn cho phiên tòa trốn thuế thu nhập cứ kéo dài.Sau ba tuần, chỉ tìm ra sáu bồi thẩm được cả hai bên khởi tố và bị cáo chấp thuận. Người phụ nữ đang được thẩm vấn lúc này thuộc loại ông ta sợ hơn hết. Làm ra vẻ đoan trang và tự tin, theo kiểu một nhân vật trụ cột của cộng đồng, chủ tịch câu lạc bộ phụ nữ Westdale, lời bà ta khai; chồng bà ta là giám đốc điều hành của một công ty thiết kế kỹ thuật; hai con trai đang học tại Yale.Jimmy Weeks quan sát bà ta trong lúc cuộc thẩm vấn tiếp tục và thái độ của bà ta mỗi lúc một trở nên hạ mình hơn. Chắc chắn bà ta đang làm hài lòng bên khởi tố, không còn nghi ngờ gì nữa. Nhưng ông ta biết bà ta xem ông ta là kẻ chẳng ra gì, qua cái liếc mắt khinh miệt của bà ta về phía ông ta.Khi thẩm phán kết thúc việc thẩm vấn nữ nhân chứng, Jimmy Weeks nghiêng mình về phía Kinellen và nói:- Hãy chấp nhận bà ta.- Ông mất trí hay sao? - Bob kêu lên với vẻ nghi hoặc.- Anh cứ tin tôi đi, Bobby. - Jimmy hạ thấp giọng. - Đây sẽ là một món quà tặng không.Rồi ông ta tức giận nhìn xuống bàn bị cáo nơi Barney Haskell đang điềm tĩnh ngồi quan sát trình tự tố tụng với luật sư của anh ta. Nếu Haskell thương lượng với bên khởi tố là trở thành nhân chứng buộc tội, Kinellen quả quyết anh có thể bác bỏ lời khai của Barney.Có lẽ được. Và cũng có thể không. Jimmy Weeks không hoàn toàn chắc chắn, và ông ta là một con con người luôn luôn thích những điều chắc chắn. Tối thiểu ông đã có một bồi thẩm thân thiết. Lúc này có lẽ ông ta có được hai người.Cho tới nay, Bob chỉ nhắc tới việc cô vợ cũ của anh đang cố gắng tìm sự thật trong vụ án Reardon, Weeks nghĩ, nhưng nếu mọi chuyện đi xa hơn, điều này sẽ có thể trở nên khó xử đối với ông ta. Nhất là nếu Haskell nghe được tin đó. Rất có thể anh ta sẽ nảy ra ý nghĩ anh ta đang có một cách khác để cố gắng thương lượng với bên khởi tố.

Chương 33