Kerry vuốt phẳng chiếc váy màu lục sẫm của nàng, chỉnh lại sợi dây chuyền nhỏ bằng vàng nàng đang đeo quanh cổ và luồn mấy ngón tay vào mái tóc ngắn màu vàng tro.Suốt buổi chiều nàng đã chạy như điên như khùng, rời khỏi tòa án lúc hai giờ rưỡi, đí đón Robin ở trường học, lái xe từ Hobokus xuyên qua những khu vực giao thông tắc nghẽn trên đường 17 và 4, rồi qua cầu George Washington tới Manhattan, cuối cùng đậu xe và đến phòng mạch của bác sĩ đúng hẹn lúc bốn giờ. Lúc này, sau khi đã hết sức hối hả, Kerry buộc phải ngồi chờ được gọi vào phòng khám, mong sẽ được phép ở bên cạnh Robin trong lúc những mũi chỉ được lấy ra. Nhưng bà y tá tỏ ra rất khó tính. - Trong lúc mổ xẻ, bác sĩ Smith không cho phép bất cứ một ai, ngoại trừ y tá, ở trong phòng cùng với bệnh nhân. - Nhưng cháu chỉ mới mười tuổi. Kerry phản đối, rồi mím môi lại và tự nhắc nhở rằng lẽ ra nàng phải mang ơn vì bác sĩ Smith chính là người đã được gọi đến sau tai nạn. Các nữ y tá của bệnh viện St. Luke's-Roosevelt đã quả quyết…
Chương 35
Xin Cho Tôi Gọi Cô Là Em YêuTác giả: Mary Higgins ClarkTruyện Phương TâyKerry vuốt phẳng chiếc váy màu lục sẫm của nàng, chỉnh lại sợi dây chuyền nhỏ bằng vàng nàng đang đeo quanh cổ và luồn mấy ngón tay vào mái tóc ngắn màu vàng tro.Suốt buổi chiều nàng đã chạy như điên như khùng, rời khỏi tòa án lúc hai giờ rưỡi, đí đón Robin ở trường học, lái xe từ Hobokus xuyên qua những khu vực giao thông tắc nghẽn trên đường 17 và 4, rồi qua cầu George Washington tới Manhattan, cuối cùng đậu xe và đến phòng mạch của bác sĩ đúng hẹn lúc bốn giờ. Lúc này, sau khi đã hết sức hối hả, Kerry buộc phải ngồi chờ được gọi vào phòng khám, mong sẽ được phép ở bên cạnh Robin trong lúc những mũi chỉ được lấy ra. Nhưng bà y tá tỏ ra rất khó tính. - Trong lúc mổ xẻ, bác sĩ Smith không cho phép bất cứ một ai, ngoại trừ y tá, ở trong phòng cùng với bệnh nhân. - Nhưng cháu chỉ mới mười tuổi. Kerry phản đối, rồi mím môi lại và tự nhắc nhở rằng lẽ ra nàng phải mang ơn vì bác sĩ Smith chính là người đã được gọi đến sau tai nạn. Các nữ y tá của bệnh viện St. Luke's-Roosevelt đã quả quyết… Khi nàng đã sẵn sàng rời khỏi nhà để tới cuộc hẹn trong buổi sáng với bác sỹ Smith, Kerry đánh thức Robin.- Nào, Rob, - Nàng hối thúc trong lúc nó cự nự. - Con vẫn luôn luôn nói mẹ đối xử với con như một em bé.- Đúng như mẹ đang làm đấy, - Robin lẩm bẩm.- Được lắm. Mẹ đang cho con một cơ hội chứng tỏ tính độc lập của con. Mẹ muốn con thức dậy ngay và thay quần áo. Nếu không, con sẽ ngủ trở lại. Bà Weiser sẽ gọi điện thoại cho con lúc bảy giờ để chắc chắn con đã không ngủ trở lại. Mẹ đã để sẵn bột ngũ cốc và nước ép trái cây. Con đừng quên khóa cửa khi con đi học.Robin ngáp và nhắm mắt trở lại.- Rob, mẹ xin con.- Đồng ý.Với một tiếng thở dài, Robin xoay hai chân qua cạnh giường. Mái tóc của nó xõa lên trên mặt trong lúc nó dụi mắt. Kerry vuốt tóc Robin ra sau.- Mẹ có thể tin tưởng con chứ?Robin ngẩng đầu lên với một nụ cười ngái ngủ.- Dạ- Tốt. - Kerry hôn l*n đ*nh đầu nó. - Bây giờ con hãy nhớ, vẫn là những quy tắc như mọi lần khác. Đừng mở cửa cho bất cứ ai. Mẹ sẽ bật hệ thống báo động. Con chỉ tắt khi con sắp sửa ra khỏi nhà, rồi bật lại. Đừng đi nhờ xe của bất cứ ai trừ phi con đi cùng với Cassie và Courtney và đó là ba hoặc mẹ của các bạn ấy.- Con biết. Con biết. - Robin thở dải một cách khôi hài.Kerry nhe răng cười.- Mẹ biết mẹ đã nhắc nhở con cùng những lời căn dặn cả nghìn lần. Mẹ sẽ gặp lại con tối nay. Alison sẽ đến đây lúc ba giờ.Alison là nữ sinh viên sẽ đến trông Robin sau khi đi học về cho tới lúc Kerry về nhà. Kerry đã nghĩ tới việc nhờ cô ta đến sáng hôm nay để đưa Robin tới trường, nhưng nàng đã tán thành sự phản đối mãnh liệt của con gái rằng nó không phải là một em bé và có thể tự đi học.- Hẹn gặp mẹ tối nay.Robin lắng nghe tiếng bước chân của Kerry đang xuống cầu thang, rồi bước tới cửa sổ để xem chiếc xe hơi chạy ra khỏi lối đi.Căn phòng khá lạnh. Vào khoảng bảy giờ, khi Robin thường thức dậy, ngôi nhà rất ấm. Chỉ trong một phút thôi, Robin nghĩ trong lúc nó tuột trở vào giường. Mình sẽ chỉ nằm ở đây trong một phút nữa.Lúc bảy giờ, sau khi chuông điện thoại reo sáu lần, Robin ngồi dậy và trả lời.- Ôi, cám ơn bà Weiser. Vâng, cháu đã dậy rồi.Lúc này mình đã thức, nó vừa nghĩ vừa vội vàng ra khỏi giường.
Khi nàng đã sẵn sàng rời khỏi nhà để tới cuộc hẹn trong buổi sáng với bác sỹ Smith, Kerry đánh thức Robin.
- Nào, Rob, - Nàng hối thúc trong lúc nó cự nự. - Con vẫn luôn luôn nói mẹ đối xử với con như một em bé.
- Đúng như mẹ đang làm đấy, - Robin lẩm bẩm.
- Được lắm. Mẹ đang cho con một cơ hội chứng tỏ tính độc lập của con. Mẹ muốn con thức dậy ngay và thay quần áo. Nếu không, con sẽ ngủ trở lại. Bà Weiser sẽ gọi điện thoại cho con lúc bảy giờ để chắc chắn con đã không ngủ trở lại. Mẹ đã để sẵn bột ngũ cốc và nước ép trái cây. Con đừng quên khóa cửa khi con đi học.
Robin ngáp và nhắm mắt trở lại.
- Rob, mẹ xin con.
- Đồng ý.
Với một tiếng thở dài, Robin xoay hai chân qua cạnh giường. Mái tóc của nó xõa lên trên mặt trong lúc nó dụi mắt. Kerry vuốt tóc Robin ra sau.
- Mẹ có thể tin tưởng con chứ?
Robin ngẩng đầu lên với một nụ cười ngái ngủ.
- Dạ
- Tốt. - Kerry hôn l*n đ*nh đầu nó. - Bây giờ con hãy nhớ, vẫn là những quy tắc như mọi lần khác. Đừng mở cửa cho bất cứ ai. Mẹ sẽ bật hệ thống báo động. Con chỉ tắt khi con sắp sửa ra khỏi nhà, rồi bật lại. Đừng đi nhờ xe của bất cứ ai trừ phi con đi cùng với Cassie và Courtney và đó là ba hoặc mẹ của các bạn ấy.
- Con biết. Con biết. - Robin thở dải một cách khôi hài.
Kerry nhe răng cười.
- Mẹ biết mẹ đã nhắc nhở con cùng những lời căn dặn cả nghìn lần. Mẹ sẽ gặp lại con tối nay. Alison sẽ đến đây lúc ba giờ.
Alison là nữ sinh viên sẽ đến trông Robin sau khi đi học về cho tới lúc Kerry về nhà. Kerry đã nghĩ tới việc nhờ cô ta đến sáng hôm nay để đưa Robin tới trường, nhưng nàng đã tán thành sự phản đối mãnh liệt của con gái rằng nó không phải là một em bé và có thể tự đi học.
- Hẹn gặp mẹ tối nay.
Robin lắng nghe tiếng bước chân của Kerry đang xuống cầu thang, rồi bước tới cửa sổ để xem chiếc xe hơi chạy ra khỏi lối đi.
Căn phòng khá lạnh. Vào khoảng bảy giờ, khi Robin thường thức dậy, ngôi nhà rất ấm. Chỉ trong một phút thôi, Robin nghĩ trong lúc nó tuột trở vào giường. Mình sẽ chỉ nằm ở đây trong một phút nữa.
Lúc bảy giờ, sau khi chuông điện thoại reo sáu lần, Robin ngồi dậy và trả lời.
- Ôi, cám ơn bà Weiser. Vâng, cháu đã dậy rồi.
Lúc này mình đã thức, nó vừa nghĩ vừa vội vàng ra khỏi giường.
Xin Cho Tôi Gọi Cô Là Em YêuTác giả: Mary Higgins ClarkTruyện Phương TâyKerry vuốt phẳng chiếc váy màu lục sẫm của nàng, chỉnh lại sợi dây chuyền nhỏ bằng vàng nàng đang đeo quanh cổ và luồn mấy ngón tay vào mái tóc ngắn màu vàng tro.Suốt buổi chiều nàng đã chạy như điên như khùng, rời khỏi tòa án lúc hai giờ rưỡi, đí đón Robin ở trường học, lái xe từ Hobokus xuyên qua những khu vực giao thông tắc nghẽn trên đường 17 và 4, rồi qua cầu George Washington tới Manhattan, cuối cùng đậu xe và đến phòng mạch của bác sĩ đúng hẹn lúc bốn giờ. Lúc này, sau khi đã hết sức hối hả, Kerry buộc phải ngồi chờ được gọi vào phòng khám, mong sẽ được phép ở bên cạnh Robin trong lúc những mũi chỉ được lấy ra. Nhưng bà y tá tỏ ra rất khó tính. - Trong lúc mổ xẻ, bác sĩ Smith không cho phép bất cứ một ai, ngoại trừ y tá, ở trong phòng cùng với bệnh nhân. - Nhưng cháu chỉ mới mười tuổi. Kerry phản đối, rồi mím môi lại và tự nhắc nhở rằng lẽ ra nàng phải mang ơn vì bác sĩ Smith chính là người đã được gọi đến sau tai nạn. Các nữ y tá của bệnh viện St. Luke's-Roosevelt đã quả quyết… Khi nàng đã sẵn sàng rời khỏi nhà để tới cuộc hẹn trong buổi sáng với bác sỹ Smith, Kerry đánh thức Robin.- Nào, Rob, - Nàng hối thúc trong lúc nó cự nự. - Con vẫn luôn luôn nói mẹ đối xử với con như một em bé.- Đúng như mẹ đang làm đấy, - Robin lẩm bẩm.- Được lắm. Mẹ đang cho con một cơ hội chứng tỏ tính độc lập của con. Mẹ muốn con thức dậy ngay và thay quần áo. Nếu không, con sẽ ngủ trở lại. Bà Weiser sẽ gọi điện thoại cho con lúc bảy giờ để chắc chắn con đã không ngủ trở lại. Mẹ đã để sẵn bột ngũ cốc và nước ép trái cây. Con đừng quên khóa cửa khi con đi học.Robin ngáp và nhắm mắt trở lại.- Rob, mẹ xin con.- Đồng ý.Với một tiếng thở dài, Robin xoay hai chân qua cạnh giường. Mái tóc của nó xõa lên trên mặt trong lúc nó dụi mắt. Kerry vuốt tóc Robin ra sau.- Mẹ có thể tin tưởng con chứ?Robin ngẩng đầu lên với một nụ cười ngái ngủ.- Dạ- Tốt. - Kerry hôn l*n đ*nh đầu nó. - Bây giờ con hãy nhớ, vẫn là những quy tắc như mọi lần khác. Đừng mở cửa cho bất cứ ai. Mẹ sẽ bật hệ thống báo động. Con chỉ tắt khi con sắp sửa ra khỏi nhà, rồi bật lại. Đừng đi nhờ xe của bất cứ ai trừ phi con đi cùng với Cassie và Courtney và đó là ba hoặc mẹ của các bạn ấy.- Con biết. Con biết. - Robin thở dải một cách khôi hài.Kerry nhe răng cười.- Mẹ biết mẹ đã nhắc nhở con cùng những lời căn dặn cả nghìn lần. Mẹ sẽ gặp lại con tối nay. Alison sẽ đến đây lúc ba giờ.Alison là nữ sinh viên sẽ đến trông Robin sau khi đi học về cho tới lúc Kerry về nhà. Kerry đã nghĩ tới việc nhờ cô ta đến sáng hôm nay để đưa Robin tới trường, nhưng nàng đã tán thành sự phản đối mãnh liệt của con gái rằng nó không phải là một em bé và có thể tự đi học.- Hẹn gặp mẹ tối nay.Robin lắng nghe tiếng bước chân của Kerry đang xuống cầu thang, rồi bước tới cửa sổ để xem chiếc xe hơi chạy ra khỏi lối đi.Căn phòng khá lạnh. Vào khoảng bảy giờ, khi Robin thường thức dậy, ngôi nhà rất ấm. Chỉ trong một phút thôi, Robin nghĩ trong lúc nó tuột trở vào giường. Mình sẽ chỉ nằm ở đây trong một phút nữa.Lúc bảy giờ, sau khi chuông điện thoại reo sáu lần, Robin ngồi dậy và trả lời.- Ôi, cám ơn bà Weiser. Vâng, cháu đã dậy rồi.Lúc này mình đã thức, nó vừa nghĩ vừa vội vàng ra khỏi giường.