Kerry vuốt phẳng chiếc váy màu lục sẫm của nàng, chỉnh lại sợi dây chuyền nhỏ bằng vàng nàng đang đeo quanh cổ và luồn mấy ngón tay vào mái tóc ngắn màu vàng tro.Suốt buổi chiều nàng đã chạy như điên như khùng, rời khỏi tòa án lúc hai giờ rưỡi, đí đón Robin ở trường học, lái xe từ Hobokus xuyên qua những khu vực giao thông tắc nghẽn trên đường 17 và 4, rồi qua cầu George Washington tới Manhattan, cuối cùng đậu xe và đến phòng mạch của bác sĩ đúng hẹn lúc bốn giờ. Lúc này, sau khi đã hết sức hối hả, Kerry buộc phải ngồi chờ được gọi vào phòng khám, mong sẽ được phép ở bên cạnh Robin trong lúc những mũi chỉ được lấy ra. Nhưng bà y tá tỏ ra rất khó tính. - Trong lúc mổ xẻ, bác sĩ Smith không cho phép bất cứ một ai, ngoại trừ y tá, ở trong phòng cùng với bệnh nhân. - Nhưng cháu chỉ mới mười tuổi. Kerry phản đối, rồi mím môi lại và tự nhắc nhở rằng lẽ ra nàng phải mang ơn vì bác sĩ Smith chính là người đã được gọi đến sau tai nạn. Các nữ y tá của bệnh viện St. Luke's-Roosevelt đã quả quyết…
Chương 70
Xin Cho Tôi Gọi Cô Là Em YêuTác giả: Mary Higgins ClarkTruyện Phương TâyKerry vuốt phẳng chiếc váy màu lục sẫm của nàng, chỉnh lại sợi dây chuyền nhỏ bằng vàng nàng đang đeo quanh cổ và luồn mấy ngón tay vào mái tóc ngắn màu vàng tro.Suốt buổi chiều nàng đã chạy như điên như khùng, rời khỏi tòa án lúc hai giờ rưỡi, đí đón Robin ở trường học, lái xe từ Hobokus xuyên qua những khu vực giao thông tắc nghẽn trên đường 17 và 4, rồi qua cầu George Washington tới Manhattan, cuối cùng đậu xe và đến phòng mạch của bác sĩ đúng hẹn lúc bốn giờ. Lúc này, sau khi đã hết sức hối hả, Kerry buộc phải ngồi chờ được gọi vào phòng khám, mong sẽ được phép ở bên cạnh Robin trong lúc những mũi chỉ được lấy ra. Nhưng bà y tá tỏ ra rất khó tính. - Trong lúc mổ xẻ, bác sĩ Smith không cho phép bất cứ một ai, ngoại trừ y tá, ở trong phòng cùng với bệnh nhân. - Nhưng cháu chỉ mới mười tuổi. Kerry phản đối, rồi mím môi lại và tự nhắc nhở rằng lẽ ra nàng phải mang ơn vì bác sĩ Smith chính là người đã được gọi đến sau tai nạn. Các nữ y tá của bệnh viện St. Luke's-Roosevelt đã quả quyết… Jason Arnott nằm thao thức gần suốt đêm, vất vả với việc cố gắng quyết định xử sự như thế nào với cú điện thoại của phụ tá công tố viên Kerry McGrath, mặc dầu, như cô đã nói một cách hết sức tế nhị, đây chỉ là một việc " không chính thức"Vào khoảng bảy giờ sáng, ông ta đã dứt khoát. Ông ta sẽ gọi điện thoại trả lời cô và, bằng một giọng nhã nhặn, tử tế nhưng không thân thiện, thông báo với cô rằng ông ta sẽ rất vui lòng gặp gỡ cô, miễn là không quá lâu. Lý do là ông ta sắp sửa đi xa vì công việc kinh doanh.Tới Catskills, Jason tự hứa. Mình sẽ trốn khỏi nhà. Sẽ không một ai tìm thấy mình ở đấy. trong thời gian đó, tất cả câu chuyện này sẽ lắng dịu. Nhưng mình không thể có vẻ như mình đang có điều gì lo lắng.Quyết định xong, cuối cùng ông ta mới ngủ say được một giấc, theo kiểu giấc ngủ mà ông ta thường thưởng thức sau khi ông ta đã hoàn tất tốt đẹp một nhiệm vụ và biết mình an toàn ở nhà.Ông ta gọi điện thoại cho Kerry McGrath ngay sau khi ngủ dậy lúc chín giờ rưỡi. Cô nhấc máy ngay sau tiếng chuông đầu tiên. Ông ta cảm thấy nhẹ nhõm khi nhận ra giọng nói của cô có vẻ biết ơn một cách chân thật.- Ông Arnott, tôi quả thực cảm ơn cú điện thoại của ông, và tôi xin cam đoan đây chỉ là một việc không chính thức. - Cô nói. - Tên của ông đã được nêu lên với tư cách một người bạn và chuyện gia đồ cổ cho Suzanne Reardon, cách đây nhiều năm. Vụ án này vừa phát sinh một điều, và tôi sẽ rất cảm ơn ông khi ông vui lòng nói chuyện với tôi về mối quan hệ mà ông đã biết giữa Suzanne và cha cô ấy, bác sĩ Charles Smith. Tôi hứa, tôi chỉ xin ông vài phút thôi.Cô có vẻ nói thật, Jason có thể nhận ra một sự dối trá, ông ta có nhiều kinh nghiệm về điều này, và cô không phải là một kẻ dối trá. Sẽ không khó khăn khi nói chuyện về Suzanne, ông ta tự bảo. Ông ta vẫn thường đi mua sắm với Suzanne, như ông ta vừa đi mua sắm với Vera Shelby Todd ngày hôm qua. Cô ta đã có mặt trong nhiều cuộc chiêu đãi của ông ta, cũng như hàng tá người khác. Không một ai có thể chê bai những bữa tiệc đó.Jason hoàn toàn tin tưởng vào lời giải thích của Kerry rằng cô có một cuộc hẹn quan trọng lúc một giờ và sẽ rất cám ơn ông ta nếu cô có thể đến gặp ông ta trong vòng một tiếng đồng hồ nữa.
Jason Arnott nằm thao thức gần suốt đêm, vất vả với việc cố gắng quyết định xử sự như thế nào với cú điện thoại của phụ tá công tố viên Kerry McGrath, mặc dầu, như cô đã nói một cách hết sức tế nhị, đây chỉ là một việc " không chính thức"
Vào khoảng bảy giờ sáng, ông ta đã dứt khoát. Ông ta sẽ gọi điện thoại trả lời cô và, bằng một giọng nhã nhặn, tử tế nhưng không thân thiện, thông báo với cô rằng ông ta sẽ rất vui lòng gặp gỡ cô, miễn là không quá lâu. Lý do là ông ta sắp sửa đi xa vì công việc kinh doanh.
Tới Catskills, Jason tự hứa. Mình sẽ trốn khỏi nhà. Sẽ không một ai tìm thấy mình ở đấy. trong thời gian đó, tất cả câu chuyện này sẽ lắng dịu. Nhưng mình không thể có vẻ như mình đang có điều gì lo lắng.
Quyết định xong, cuối cùng ông ta mới ngủ say được một giấc, theo kiểu giấc ngủ mà ông ta thường thưởng thức sau khi ông ta đã hoàn tất tốt đẹp một nhiệm vụ và biết mình an toàn ở nhà.
Ông ta gọi điện thoại cho Kerry McGrath ngay sau khi ngủ dậy lúc chín giờ rưỡi. Cô nhấc máy ngay sau tiếng chuông đầu tiên. Ông ta cảm thấy nhẹ nhõm khi nhận ra giọng nói của cô có vẻ biết ơn một cách chân thật.
- Ông Arnott, tôi quả thực cảm ơn cú điện thoại của ông, và tôi xin cam đoan đây chỉ là một việc không chính thức. - Cô nói. - Tên của ông đã được nêu lên với tư cách một người bạn và chuyện gia đồ cổ cho Suzanne Reardon, cách đây nhiều năm. Vụ án này vừa phát sinh một điều, và tôi sẽ rất cảm ơn ông khi ông vui lòng nói chuyện với tôi về mối quan hệ mà ông đã biết giữa Suzanne và cha cô ấy, bác sĩ Charles Smith. Tôi hứa, tôi chỉ xin ông vài phút thôi.
Cô có vẻ nói thật, Jason có thể nhận ra một sự dối trá, ông ta có nhiều kinh nghiệm về điều này, và cô không phải là một kẻ dối trá. Sẽ không khó khăn khi nói chuyện về Suzanne, ông ta tự bảo. Ông ta vẫn thường đi mua sắm với Suzanne, như ông ta vừa đi mua sắm với Vera Shelby Todd ngày hôm qua. Cô ta đã có mặt trong nhiều cuộc chiêu đãi của ông ta, cũng như hàng tá người khác. Không một ai có thể chê bai những bữa tiệc đó.
Jason hoàn toàn tin tưởng vào lời giải thích của Kerry rằng cô có một cuộc hẹn quan trọng lúc một giờ và sẽ rất cám ơn ông ta nếu cô có thể đến gặp ông ta trong vòng một tiếng đồng hồ nữa.
Xin Cho Tôi Gọi Cô Là Em YêuTác giả: Mary Higgins ClarkTruyện Phương TâyKerry vuốt phẳng chiếc váy màu lục sẫm của nàng, chỉnh lại sợi dây chuyền nhỏ bằng vàng nàng đang đeo quanh cổ và luồn mấy ngón tay vào mái tóc ngắn màu vàng tro.Suốt buổi chiều nàng đã chạy như điên như khùng, rời khỏi tòa án lúc hai giờ rưỡi, đí đón Robin ở trường học, lái xe từ Hobokus xuyên qua những khu vực giao thông tắc nghẽn trên đường 17 và 4, rồi qua cầu George Washington tới Manhattan, cuối cùng đậu xe và đến phòng mạch của bác sĩ đúng hẹn lúc bốn giờ. Lúc này, sau khi đã hết sức hối hả, Kerry buộc phải ngồi chờ được gọi vào phòng khám, mong sẽ được phép ở bên cạnh Robin trong lúc những mũi chỉ được lấy ra. Nhưng bà y tá tỏ ra rất khó tính. - Trong lúc mổ xẻ, bác sĩ Smith không cho phép bất cứ một ai, ngoại trừ y tá, ở trong phòng cùng với bệnh nhân. - Nhưng cháu chỉ mới mười tuổi. Kerry phản đối, rồi mím môi lại và tự nhắc nhở rằng lẽ ra nàng phải mang ơn vì bác sĩ Smith chính là người đã được gọi đến sau tai nạn. Các nữ y tá của bệnh viện St. Luke's-Roosevelt đã quả quyết… Jason Arnott nằm thao thức gần suốt đêm, vất vả với việc cố gắng quyết định xử sự như thế nào với cú điện thoại của phụ tá công tố viên Kerry McGrath, mặc dầu, như cô đã nói một cách hết sức tế nhị, đây chỉ là một việc " không chính thức"Vào khoảng bảy giờ sáng, ông ta đã dứt khoát. Ông ta sẽ gọi điện thoại trả lời cô và, bằng một giọng nhã nhặn, tử tế nhưng không thân thiện, thông báo với cô rằng ông ta sẽ rất vui lòng gặp gỡ cô, miễn là không quá lâu. Lý do là ông ta sắp sửa đi xa vì công việc kinh doanh.Tới Catskills, Jason tự hứa. Mình sẽ trốn khỏi nhà. Sẽ không một ai tìm thấy mình ở đấy. trong thời gian đó, tất cả câu chuyện này sẽ lắng dịu. Nhưng mình không thể có vẻ như mình đang có điều gì lo lắng.Quyết định xong, cuối cùng ông ta mới ngủ say được một giấc, theo kiểu giấc ngủ mà ông ta thường thưởng thức sau khi ông ta đã hoàn tất tốt đẹp một nhiệm vụ và biết mình an toàn ở nhà.Ông ta gọi điện thoại cho Kerry McGrath ngay sau khi ngủ dậy lúc chín giờ rưỡi. Cô nhấc máy ngay sau tiếng chuông đầu tiên. Ông ta cảm thấy nhẹ nhõm khi nhận ra giọng nói của cô có vẻ biết ơn một cách chân thật.- Ông Arnott, tôi quả thực cảm ơn cú điện thoại của ông, và tôi xin cam đoan đây chỉ là một việc không chính thức. - Cô nói. - Tên của ông đã được nêu lên với tư cách một người bạn và chuyện gia đồ cổ cho Suzanne Reardon, cách đây nhiều năm. Vụ án này vừa phát sinh một điều, và tôi sẽ rất cảm ơn ông khi ông vui lòng nói chuyện với tôi về mối quan hệ mà ông đã biết giữa Suzanne và cha cô ấy, bác sĩ Charles Smith. Tôi hứa, tôi chỉ xin ông vài phút thôi.Cô có vẻ nói thật, Jason có thể nhận ra một sự dối trá, ông ta có nhiều kinh nghiệm về điều này, và cô không phải là một kẻ dối trá. Sẽ không khó khăn khi nói chuyện về Suzanne, ông ta tự bảo. Ông ta vẫn thường đi mua sắm với Suzanne, như ông ta vừa đi mua sắm với Vera Shelby Todd ngày hôm qua. Cô ta đã có mặt trong nhiều cuộc chiêu đãi của ông ta, cũng như hàng tá người khác. Không một ai có thể chê bai những bữa tiệc đó.Jason hoàn toàn tin tưởng vào lời giải thích của Kerry rằng cô có một cuộc hẹn quan trọng lúc một giờ và sẽ rất cám ơn ông ta nếu cô có thể đến gặp ông ta trong vòng một tiếng đồng hồ nữa.