Tác giả:

Vào một buổi sáng đẹp trời của ngày Chủ Nhật vậy mà trong lòng nó chẳng đẹp gì tất cả mọi thứ với nó bây giờ đều tối om vì nó phải chứng khiến cảnh bố mẹ mình phải quỳ xuống trước mặt một người đàn ông khí chất lạnh lùng như thế trong nhà nó. Nó chạy lại đỡ bà mẹ mình ngồi dậy -Bố mẹ làm gì thế -Nó vừa nói vừa đỡ bố mẹ nó Người con trai ấy không ai khác chính là hắn khi nhìn lên một người con gái có mái tóc màu trắng và cặp mắt màu tím đến kỳ lạ khiến hắn nhết lên một nụ cười hoàn hảo -Xin Ngự tiên sinh đây giúp đỡ ạ -Bố nó không đứng lên mà vẫn quỳ ở đó và nói khiến nó như chết đứng Hắn nhìn hai người đang quỳ đưới chân mình nhàn nhạt trả lời -Tôi giúp hai người thì được cái gì hai người cũng biết tôi không làm điều gì mà không có lợi cho mình đâu Bố nó rụt rè trả lời nhưng vẫn cúi đầu không dám ngẫn đầu lên vì từ trước chưa ai đủ can đảm nhìn vào cặp mắt hắn -Thế người muốn gì ạ Hắn quay sang nhìn nó rồi nói ung dung trả lời -Con gái của mấy người Khi nghe câu nói của hắn người nó…

Chương 45

Đừng Xa Anh Nữa NhéTác giả: Suri NguyênVào một buổi sáng đẹp trời của ngày Chủ Nhật vậy mà trong lòng nó chẳng đẹp gì tất cả mọi thứ với nó bây giờ đều tối om vì nó phải chứng khiến cảnh bố mẹ mình phải quỳ xuống trước mặt một người đàn ông khí chất lạnh lùng như thế trong nhà nó. Nó chạy lại đỡ bà mẹ mình ngồi dậy -Bố mẹ làm gì thế -Nó vừa nói vừa đỡ bố mẹ nó Người con trai ấy không ai khác chính là hắn khi nhìn lên một người con gái có mái tóc màu trắng và cặp mắt màu tím đến kỳ lạ khiến hắn nhết lên một nụ cười hoàn hảo -Xin Ngự tiên sinh đây giúp đỡ ạ -Bố nó không đứng lên mà vẫn quỳ ở đó và nói khiến nó như chết đứng Hắn nhìn hai người đang quỳ đưới chân mình nhàn nhạt trả lời -Tôi giúp hai người thì được cái gì hai người cũng biết tôi không làm điều gì mà không có lợi cho mình đâu Bố nó rụt rè trả lời nhưng vẫn cúi đầu không dám ngẫn đầu lên vì từ trước chưa ai đủ can đảm nhìn vào cặp mắt hắn -Thế người muốn gì ạ Hắn quay sang nhìn nó rồi nói ung dung trả lời -Con gái của mấy người Khi nghe câu nói của hắn người nó… Mới đó mà đã tháng 12 rồi, tết sắp đến rồi thời gian trôi qua nhanh thật đấy.Sau những ngày nhập viện thì cô cũng trở về nhà cuả mình tình cảm cuả cô và hắn cũng trở nên tốt đẹp,còn Hạ Băng thì một tuần nếu không học phụ đạo thì sẽ sang nhà hắn vào hai ngày cuối tuần- Bố và mẹ đi đâu đấy - hôm nay vừa đi làm về nhà đã thấy ba mẹ cô kéo vali ngồi ở sofa phòng khách rồi- À... bố mẹ...- mẹ cô định nói nhưng bố cô đã ngăn lại- Bà để tôi nói với con sau cũng được - ông liếc sang nhìn bà- Bố sao thế - cô không hiểu bố mẹ có chuyện gì mà không cho cô biết chứ- Chỉ là bố cảm thấy có lỗi với con về những gì mà bố đã làm nên...- ông vừa nói vừa khóc như đang hối hận về những gì mình đã làm, mẹ cô thì cũng không thua gì cứ khóc xước mước- Bố mẹ chuyện đã qua rồi con không để ý nó nữa - cô cũng không phải người nhỏ nhen mà để bụng những chuyện đó dù gì họ cũng là ba mẹ mình- Nhưng bố mẹ không thể cứ ăn bám con hoài được hay con bảo Ngạo Thiên cho bố một công việc trong công ty đi bố sẽ giúp con về tiền sinh hoạt của gia đình- ông- Con có thể lo được mà - cô- Thế thì bố mẹ phải dọn ra chỗ khác - ông- Con...để con nói với anh ấy xem sao - cô ấp úng một hồi rồi cũng nói- Như vậy thì tốt quá - ông và bà nghe vậy mà hớn hở- Để con di dẹp vali cho bố mẹ - Cô nói rồi cầm vali đi vào trong phòng rồi chuẩn bị đi đón Hạ Băng- Mámi à con muốn sang nhà ba - Hạ Băng- Hôm nay sao - cô- Dạ - Hêêêh dù gì Hạ Băng ngày mai cũng không học gì vậy thì cho đi vậy- À chào thiếu phu nhân cô đưa Hạ Băng đến sao - Ông quản gia đi ra tươi cười nói mở cửa ra cho cô- Cháu chào ông - Hạ Băng cuối đâu chào mặc dù chưa xuống xe- Vâng, anh ấy có nhà không - cô cũng cười lại xem như lời chào- Dạ có, phu nhân để xe đây tôi cho người chạy vào- Cô mở cửa cho Hạ Băng và mình xuống.Cô và Hạ Băng cũng không còn xa lạ gì đối với ngô biệt thự này mà đi thẳng lên lần- Được tôi chấp nhận lời đề nghị này của ông, hôm ấy cứ nói là ông làm mất một số tiền của công ty rồi bị tôi xử phạt ở nơi đó, tôi bảo đảm cô ấy sẽ đến và sẽ làm theo y như kế hoạch cuả chúng ta - hắn ngồi trong thư phòng những ngón tay thon dài gõ lên bàn.Bỗng có tiếng bước chân hắn vội tắt điện thoại- Ba - Hạ Băng đẩy cửa vào theo đó là cô,nó chạy lại hắn, giơ tay ra hắn thuận theo ý mà bế n9 lên- Em đưa Hạ Băng qua đây cho anh - cô không đi lại mà ngồi xuống sofa, căn phòng này đã được hắn thay đổi rồi sao hay là số lần cô đi vào phòng này chỉ đếm trên đầu ngón tay nên cảm thấy lạ lẩm- Ừ em và con ăm cơm chưa xuống cùng ăn cơm nhé - hắm đứng dậy cuốn sách trên bàn trơi xuống nhưng hắn không để ý mà đi ra khỏi phòng, cô thấy vậy đi lại nhặt lên nhưng trong cuốn sách này có cái gì đ9 cô giỡ ra thì thất những tấm hình này, trong đây có những dòng chữ, tim cô hơi loạng nhịp- Hy Tranh món ăn khòng hợp khẩu vị sao- thấy cô ngồi thất thần, hắn liền hỏi- Hy Tranh - hắn- Hở - cô giật mình nhìn hắn- Mámi à, mámi mau ăn cơm đi nào - Hạ Băng lắc đầu nhìn mẹ mình.Bữa cơm cứ thế mà kết thúc

Mới đó mà đã tháng 12 rồi, tết sắp đến rồi thời gian trôi qua nhanh thật đấy.Sau những ngày nhập viện thì cô cũng trở về nhà cuả mình tình cảm cuả cô và hắn cũng trở nên tốt đẹp,còn Hạ Băng thì một tuần nếu không học phụ đạo thì sẽ sang nhà hắn vào hai ngày cuối tuần

- Bố và mẹ đi đâu đấy - hôm nay vừa đi làm về nhà đã thấy ba mẹ cô kéo vali ngồi ở sofa phòng khách rồi

- À... bố mẹ...- mẹ cô định nói nhưng bố cô đã ngăn lại

- Bà để tôi nói với con sau cũng được - ông liếc sang nhìn bà

- Bố sao thế - cô không hiểu bố mẹ có chuyện gì mà không cho cô biết chứ

- Chỉ là bố cảm thấy có lỗi với con về những gì mà bố đã làm nên...- ông vừa nói vừa khóc như đang hối hận về những gì mình đã làm, mẹ cô thì cũng không thua gì cứ khóc xước mước

- Bố mẹ chuyện đã qua rồi con không để ý nó nữa - cô cũng không phải người nhỏ nhen mà để bụng những chuyện đó dù gì họ cũng là ba mẹ mình

- Nhưng bố mẹ không thể cứ ăn bám con hoài được hay con bảo Ngạo Thiên cho bố một công việc trong công ty đi bố sẽ giúp con về tiền sinh hoạt của gia đình- ông

- Con có thể lo được mà - cô

- Thế thì bố mẹ phải dọn ra chỗ khác - ông

- Con...để con nói với anh ấy xem sao - cô ấp úng một hồi rồi cũng nói

- Như vậy thì tốt quá - ông và bà nghe vậy mà hớn hở

- Để con di dẹp vali cho bố mẹ - Cô nói rồi cầm vali đi vào trong phòng rồi chuẩn bị đi đón Hạ Băng

- Mámi à con muốn sang nhà ba - Hạ Băng

- Hôm nay sao - cô

- Dạ - Hêêêh dù gì Hạ Băng ngày mai cũng không học gì vậy thì cho đi vậy

- À chào thiếu phu nhân cô đưa Hạ Băng đến sao - Ông quản gia đi ra tươi cười nói mở cửa ra cho cô

- Cháu chào ông - Hạ Băng cuối đâu chào mặc dù chưa xuống xe

- Vâng, anh ấy có nhà không - cô cũng cười lại xem như lời chào

- Dạ có, phu nhân để xe đây tôi cho người chạy vào- Cô mở cửa cho Hạ Băng và mình xuống.Cô và Hạ Băng cũng không còn xa lạ gì đối với ngô biệt thự này mà đi thẳng lên lần

- Được tôi chấp nhận lời đề nghị này của ông, hôm ấy cứ nói là ông làm mất một số tiền của công ty rồi bị tôi xử phạt ở nơi đó, tôi bảo đảm cô ấy sẽ đến và sẽ làm theo y như kế hoạch cuả chúng ta - hắn ngồi trong thư phòng những ngón tay thon dài gõ lên bàn.Bỗng có tiếng bước chân hắn vội tắt điện thoại

- Ba - Hạ Băng đẩy cửa vào theo đó là cô,nó chạy lại hắn, giơ tay ra hắn thuận theo ý mà bế n9 lên

- Em đưa Hạ Băng qua đây cho anh - cô không đi lại mà ngồi xuống sofa, căn phòng này đã được hắn thay đổi rồi sao hay là số lần cô đi vào phòng này chỉ đếm trên đầu ngón tay nên cảm thấy lạ lẩm

- Ừ em và con ăm cơm chưa xuống cùng ăn cơm nhé - hắm đứng dậy cuốn sách trên bàn trơi xuống nhưng hắn không để ý mà đi ra khỏi phòng, cô thấy vậy đi lại nhặt lên nhưng trong cuốn sách này có cái gì đ9 cô giỡ ra thì thất những tấm hình này, trong đây có những dòng chữ, tim cô hơi loạng nhịp

- Hy Tranh món ăn khòng hợp khẩu vị sao- thấy cô ngồi thất thần, hắn liền hỏi

- Hy Tranh - hắn

- Hở - cô giật mình nhìn hắn

- Mámi à, mámi mau ăn cơm đi nào - Hạ Băng lắc đầu nhìn mẹ mình.Bữa cơm cứ thế mà kết thúc

Đừng Xa Anh Nữa NhéTác giả: Suri NguyênVào một buổi sáng đẹp trời của ngày Chủ Nhật vậy mà trong lòng nó chẳng đẹp gì tất cả mọi thứ với nó bây giờ đều tối om vì nó phải chứng khiến cảnh bố mẹ mình phải quỳ xuống trước mặt một người đàn ông khí chất lạnh lùng như thế trong nhà nó. Nó chạy lại đỡ bà mẹ mình ngồi dậy -Bố mẹ làm gì thế -Nó vừa nói vừa đỡ bố mẹ nó Người con trai ấy không ai khác chính là hắn khi nhìn lên một người con gái có mái tóc màu trắng và cặp mắt màu tím đến kỳ lạ khiến hắn nhết lên một nụ cười hoàn hảo -Xin Ngự tiên sinh đây giúp đỡ ạ -Bố nó không đứng lên mà vẫn quỳ ở đó và nói khiến nó như chết đứng Hắn nhìn hai người đang quỳ đưới chân mình nhàn nhạt trả lời -Tôi giúp hai người thì được cái gì hai người cũng biết tôi không làm điều gì mà không có lợi cho mình đâu Bố nó rụt rè trả lời nhưng vẫn cúi đầu không dám ngẫn đầu lên vì từ trước chưa ai đủ can đảm nhìn vào cặp mắt hắn -Thế người muốn gì ạ Hắn quay sang nhìn nó rồi nói ung dung trả lời -Con gái của mấy người Khi nghe câu nói của hắn người nó… Mới đó mà đã tháng 12 rồi, tết sắp đến rồi thời gian trôi qua nhanh thật đấy.Sau những ngày nhập viện thì cô cũng trở về nhà cuả mình tình cảm cuả cô và hắn cũng trở nên tốt đẹp,còn Hạ Băng thì một tuần nếu không học phụ đạo thì sẽ sang nhà hắn vào hai ngày cuối tuần- Bố và mẹ đi đâu đấy - hôm nay vừa đi làm về nhà đã thấy ba mẹ cô kéo vali ngồi ở sofa phòng khách rồi- À... bố mẹ...- mẹ cô định nói nhưng bố cô đã ngăn lại- Bà để tôi nói với con sau cũng được - ông liếc sang nhìn bà- Bố sao thế - cô không hiểu bố mẹ có chuyện gì mà không cho cô biết chứ- Chỉ là bố cảm thấy có lỗi với con về những gì mà bố đã làm nên...- ông vừa nói vừa khóc như đang hối hận về những gì mình đã làm, mẹ cô thì cũng không thua gì cứ khóc xước mước- Bố mẹ chuyện đã qua rồi con không để ý nó nữa - cô cũng không phải người nhỏ nhen mà để bụng những chuyện đó dù gì họ cũng là ba mẹ mình- Nhưng bố mẹ không thể cứ ăn bám con hoài được hay con bảo Ngạo Thiên cho bố một công việc trong công ty đi bố sẽ giúp con về tiền sinh hoạt của gia đình- ông- Con có thể lo được mà - cô- Thế thì bố mẹ phải dọn ra chỗ khác - ông- Con...để con nói với anh ấy xem sao - cô ấp úng một hồi rồi cũng nói- Như vậy thì tốt quá - ông và bà nghe vậy mà hớn hở- Để con di dẹp vali cho bố mẹ - Cô nói rồi cầm vali đi vào trong phòng rồi chuẩn bị đi đón Hạ Băng- Mámi à con muốn sang nhà ba - Hạ Băng- Hôm nay sao - cô- Dạ - Hêêêh dù gì Hạ Băng ngày mai cũng không học gì vậy thì cho đi vậy- À chào thiếu phu nhân cô đưa Hạ Băng đến sao - Ông quản gia đi ra tươi cười nói mở cửa ra cho cô- Cháu chào ông - Hạ Băng cuối đâu chào mặc dù chưa xuống xe- Vâng, anh ấy có nhà không - cô cũng cười lại xem như lời chào- Dạ có, phu nhân để xe đây tôi cho người chạy vào- Cô mở cửa cho Hạ Băng và mình xuống.Cô và Hạ Băng cũng không còn xa lạ gì đối với ngô biệt thự này mà đi thẳng lên lần- Được tôi chấp nhận lời đề nghị này của ông, hôm ấy cứ nói là ông làm mất một số tiền của công ty rồi bị tôi xử phạt ở nơi đó, tôi bảo đảm cô ấy sẽ đến và sẽ làm theo y như kế hoạch cuả chúng ta - hắn ngồi trong thư phòng những ngón tay thon dài gõ lên bàn.Bỗng có tiếng bước chân hắn vội tắt điện thoại- Ba - Hạ Băng đẩy cửa vào theo đó là cô,nó chạy lại hắn, giơ tay ra hắn thuận theo ý mà bế n9 lên- Em đưa Hạ Băng qua đây cho anh - cô không đi lại mà ngồi xuống sofa, căn phòng này đã được hắn thay đổi rồi sao hay là số lần cô đi vào phòng này chỉ đếm trên đầu ngón tay nên cảm thấy lạ lẩm- Ừ em và con ăm cơm chưa xuống cùng ăn cơm nhé - hắm đứng dậy cuốn sách trên bàn trơi xuống nhưng hắn không để ý mà đi ra khỏi phòng, cô thấy vậy đi lại nhặt lên nhưng trong cuốn sách này có cái gì đ9 cô giỡ ra thì thất những tấm hình này, trong đây có những dòng chữ, tim cô hơi loạng nhịp- Hy Tranh món ăn khòng hợp khẩu vị sao- thấy cô ngồi thất thần, hắn liền hỏi- Hy Tranh - hắn- Hở - cô giật mình nhìn hắn- Mámi à, mámi mau ăn cơm đi nào - Hạ Băng lắc đầu nhìn mẹ mình.Bữa cơm cứ thế mà kết thúc

Chương 45