Tác giả:

Ngày 25 tháng Tám, 1991 Bạn thân mến, Có người bảo với tôi rằng bạn biết lắng nghe, thông hiểu và không tìm cách qua đêm với gã trai trong bữa tiệc hôm nọ, dù rõ ràng là có cơ hội. Thế là tôi quyết định viết thư cho bạn. Đừng tìm hiểu xem ai hở ra chuyện này với tôi nhé, kẻo không thì tôi “lộ diện” mất, tôi không thích vậy. Khi viết cho bạn mà phải nhắc đến ai đó thì tôi sẽ dùng tên giả, hoặc gọi chung chung thôi, cũng bởi không muốn bạn lần ra tông tích. Tôi không ghi địa chỉ người gửi cũng vì vậy. Không có ý gì xấu đâu nhé. Thật đấy. Tôi chỉ muốn chắc là có ai đó chịu nghe và hiểu tôi, không phải kiểu người cứ hễ có dịp là ngủ với gã này gã nọ. Tôi rất cần biết chắc rằng có những người như bạn trên đời. Tôi nghĩ bạn sẽ hiểu điều tôi muốn nói hơn đám đông ngoài kia, vì hơn tất cả họ, bạn sống động, có thực và biết trân trọng ý nghĩa những điều đó. Ít ra đó là điều tôi mong muốn ở bạn, vì bạn tiếp thêm cho người khác sức mạnh và tình bạn, một cách thật tự nhiên. Ít ra thì đó là điều…

Chương 46

Điệu Vũ Bên LềTác giả: Stephen ChboskyTruyện Phương TâyNgày 25 tháng Tám, 1991 Bạn thân mến, Có người bảo với tôi rằng bạn biết lắng nghe, thông hiểu và không tìm cách qua đêm với gã trai trong bữa tiệc hôm nọ, dù rõ ràng là có cơ hội. Thế là tôi quyết định viết thư cho bạn. Đừng tìm hiểu xem ai hở ra chuyện này với tôi nhé, kẻo không thì tôi “lộ diện” mất, tôi không thích vậy. Khi viết cho bạn mà phải nhắc đến ai đó thì tôi sẽ dùng tên giả, hoặc gọi chung chung thôi, cũng bởi không muốn bạn lần ra tông tích. Tôi không ghi địa chỉ người gửi cũng vì vậy. Không có ý gì xấu đâu nhé. Thật đấy. Tôi chỉ muốn chắc là có ai đó chịu nghe và hiểu tôi, không phải kiểu người cứ hễ có dịp là ngủ với gã này gã nọ. Tôi rất cần biết chắc rằng có những người như bạn trên đời. Tôi nghĩ bạn sẽ hiểu điều tôi muốn nói hơn đám đông ngoài kia, vì hơn tất cả họ, bạn sống động, có thực và biết trân trọng ý nghĩa những điều đó. Ít ra đó là điều tôi mong muốn ở bạn, vì bạn tiếp thêm cho người khác sức mạnh và tình bạn, một cách thật tự nhiên. Ít ra thì đó là điều… Ngày 10 tháng Sáu, 1992Bạn thân mến,Tôi vừa tan trường về tới, và chị tôi hãy còn ngủ sau bữa tiệc hậu-dạ-vũ mà trường tổ chức. Tôi gọi số nhà Patrick và Sam, nhưng hai người cũng còn ngủ. Patrick và Sam có một điện thoại không dây lúc nào cũng cạn pin, và mẹ Sam có giọng nói như trong phim hoạt hình Peanuts. Wah! Wah! Wuh!Hôm nay tôi có hai bài kiểm tra, Một bài sinh học, bài này thì tôi nghĩ là hoàn hảo. Bài nữa là môn của thầy Bill. Bài ấy hỏi về quyển Gatsby vĩ đại. Cái khó duy nhất là thầy Bill bảo tôi đọc quyển sách lâu quá rồi, nhớ lại thật không dễ chú nào.Sau khi tôi nộp bài kiểm tra, tôi hỏi thầy Bill xem thầy có muốn tôi viết bài luận về cuốn Suối nguồn không, bởi tôi đọc xong rồi mà thầy không bảo tôi làm gì cả. Thầy nói rằng bắt tôi viết một bài luận nữa sẽ là không công bằng, trong khi tôi có quá nhiều bài kiểm tra trong tuần này. Thay vào đó, thầy mời tôi đến nhà thầy vào chiều thứ Bảy để gặp thầy và bạn gái của thầy, chuyện này có vẻ thú vị.Thế nên chiều thứ Sáu tôi sẽ đi xem Rocky Horror. Rồi ngày thứ Bảy, tôi sẽ đến nhà thăm thầy Bill. Đến Chủ nhật, tôi sẽ nhìn ngắm mọi người làm lễ tốt nghiệp, cùng với anh tôi và cả nhà mừng chị tôi. Sau đó rất có thể tôi sẽ tới nhà Sam và Patrick để ăn mừng hai người tốt nghiệp. Rồi tôi sẽ học hai ngày nữa ở trường, điều này vô lý bởi lúc đó tôi kiểm tra các môn xong hết rồi. Nhưng lũ bạn dự định làm vài trò gì đó. Ít ra thì tôi nghe nói vậy.Lý do tôi tính toán xa như vậy là bởi đi học ở trường cô đơn khủng khiếp. Tôi nghĩ đã từng kể rồi, nhưng giờ thì ngày càng khổ sở hơn. Mai tôi có hai bài kiểm tra. Lịch sử với đánh máy. Rồi thứ Sáu, tôi có kiểm tra tất cả các môn khác như thể dục và kỹ thuật. Tôi không biết mấy môn này có kiểm tra thật không nữa. Nhất là môn kỹ thuật. Tôi nghĩ thầy Callahan rồi sẽ mở một trong những đĩa hát cũ của thầy cho bọn tôi nghe mà thôi. Hồi bọn tôi lẽ ra phải làm bài giữa kỳ, thầy đã làm thế, nhưng không còn Patrick hát nhép theo thì đâu còn như xưa nữa. Sẵn tôi kể, điểm bài kiểm tra toán tuần rồi của tôi cao ngất nhé.Thương mến,Charlie

Ngày 10 tháng Sáu, 1992

Bạn thân mến,

Tôi vừa tan trường về tới, và chị tôi hãy còn ngủ sau bữa tiệc hậu-dạ-vũ mà trường tổ chức. Tôi gọi số nhà Patrick và Sam, nhưng hai người cũng còn ngủ. Patrick và Sam có một điện thoại không dây lúc nào cũng cạn pin, và mẹ Sam có giọng nói như trong phim hoạt hình Peanuts. Wah! Wah! Wuh!

Hôm nay tôi có hai bài kiểm tra, Một bài sinh học, bài này thì tôi nghĩ là hoàn hảo. Bài nữa là môn của thầy Bill. Bài ấy hỏi về quyển Gatsby vĩ đại. Cái khó duy nhất là thầy Bill bảo tôi đọc quyển sách lâu quá rồi, nhớ lại thật không dễ chú nào.

Sau khi tôi nộp bài kiểm tra, tôi hỏi thầy Bill xem thầy có muốn tôi viết bài luận về cuốn Suối nguồn không, bởi tôi đọc xong rồi mà thầy không bảo tôi làm gì cả. Thầy nói rằng bắt tôi viết một bài luận nữa sẽ là không công bằng, trong khi tôi có quá nhiều bài kiểm tra trong tuần này. Thay vào đó, thầy mời tôi đến nhà thầy vào chiều thứ Bảy để gặp thầy và bạn gái của thầy, chuyện này có vẻ thú vị.

Thế nên chiều thứ Sáu tôi sẽ đi xem Rocky Horror. Rồi ngày thứ Bảy, tôi sẽ đến nhà thăm thầy Bill. Đến Chủ nhật, tôi sẽ nhìn ngắm mọi người làm lễ tốt nghiệp, cùng với anh tôi và cả nhà mừng chị tôi. Sau đó rất có thể tôi sẽ tới nhà Sam và Patrick để ăn mừng hai người tốt nghiệp. Rồi tôi sẽ học hai ngày nữa ở trường, điều này vô lý bởi lúc đó tôi kiểm tra các môn xong hết rồi. Nhưng lũ bạn dự định làm vài trò gì đó. Ít ra thì tôi nghe nói vậy.

Lý do tôi tính toán xa như vậy là bởi đi học ở trường cô đơn khủng khiếp. Tôi nghĩ đã từng kể rồi, nhưng giờ thì ngày càng khổ sở hơn. Mai tôi có hai bài kiểm tra. Lịch sử với đánh máy. Rồi thứ Sáu, tôi có kiểm tra tất cả các môn khác như thể dục và kỹ thuật. Tôi không biết mấy môn này có kiểm tra thật không nữa. Nhất là môn kỹ thuật. Tôi nghĩ thầy Callahan rồi sẽ mở một trong những đĩa hát cũ của thầy cho bọn tôi nghe mà thôi. Hồi bọn tôi lẽ ra phải làm bài giữa kỳ, thầy đã làm thế, nhưng không còn Patrick hát nhép theo thì đâu còn như xưa nữa. Sẵn tôi kể, điểm bài kiểm tra toán tuần rồi của tôi cao ngất nhé.

Thương mến,

Charlie

Điệu Vũ Bên LềTác giả: Stephen ChboskyTruyện Phương TâyNgày 25 tháng Tám, 1991 Bạn thân mến, Có người bảo với tôi rằng bạn biết lắng nghe, thông hiểu và không tìm cách qua đêm với gã trai trong bữa tiệc hôm nọ, dù rõ ràng là có cơ hội. Thế là tôi quyết định viết thư cho bạn. Đừng tìm hiểu xem ai hở ra chuyện này với tôi nhé, kẻo không thì tôi “lộ diện” mất, tôi không thích vậy. Khi viết cho bạn mà phải nhắc đến ai đó thì tôi sẽ dùng tên giả, hoặc gọi chung chung thôi, cũng bởi không muốn bạn lần ra tông tích. Tôi không ghi địa chỉ người gửi cũng vì vậy. Không có ý gì xấu đâu nhé. Thật đấy. Tôi chỉ muốn chắc là có ai đó chịu nghe và hiểu tôi, không phải kiểu người cứ hễ có dịp là ngủ với gã này gã nọ. Tôi rất cần biết chắc rằng có những người như bạn trên đời. Tôi nghĩ bạn sẽ hiểu điều tôi muốn nói hơn đám đông ngoài kia, vì hơn tất cả họ, bạn sống động, có thực và biết trân trọng ý nghĩa những điều đó. Ít ra đó là điều tôi mong muốn ở bạn, vì bạn tiếp thêm cho người khác sức mạnh và tình bạn, một cách thật tự nhiên. Ít ra thì đó là điều… Ngày 10 tháng Sáu, 1992Bạn thân mến,Tôi vừa tan trường về tới, và chị tôi hãy còn ngủ sau bữa tiệc hậu-dạ-vũ mà trường tổ chức. Tôi gọi số nhà Patrick và Sam, nhưng hai người cũng còn ngủ. Patrick và Sam có một điện thoại không dây lúc nào cũng cạn pin, và mẹ Sam có giọng nói như trong phim hoạt hình Peanuts. Wah! Wah! Wuh!Hôm nay tôi có hai bài kiểm tra, Một bài sinh học, bài này thì tôi nghĩ là hoàn hảo. Bài nữa là môn của thầy Bill. Bài ấy hỏi về quyển Gatsby vĩ đại. Cái khó duy nhất là thầy Bill bảo tôi đọc quyển sách lâu quá rồi, nhớ lại thật không dễ chú nào.Sau khi tôi nộp bài kiểm tra, tôi hỏi thầy Bill xem thầy có muốn tôi viết bài luận về cuốn Suối nguồn không, bởi tôi đọc xong rồi mà thầy không bảo tôi làm gì cả. Thầy nói rằng bắt tôi viết một bài luận nữa sẽ là không công bằng, trong khi tôi có quá nhiều bài kiểm tra trong tuần này. Thay vào đó, thầy mời tôi đến nhà thầy vào chiều thứ Bảy để gặp thầy và bạn gái của thầy, chuyện này có vẻ thú vị.Thế nên chiều thứ Sáu tôi sẽ đi xem Rocky Horror. Rồi ngày thứ Bảy, tôi sẽ đến nhà thăm thầy Bill. Đến Chủ nhật, tôi sẽ nhìn ngắm mọi người làm lễ tốt nghiệp, cùng với anh tôi và cả nhà mừng chị tôi. Sau đó rất có thể tôi sẽ tới nhà Sam và Patrick để ăn mừng hai người tốt nghiệp. Rồi tôi sẽ học hai ngày nữa ở trường, điều này vô lý bởi lúc đó tôi kiểm tra các môn xong hết rồi. Nhưng lũ bạn dự định làm vài trò gì đó. Ít ra thì tôi nghe nói vậy.Lý do tôi tính toán xa như vậy là bởi đi học ở trường cô đơn khủng khiếp. Tôi nghĩ đã từng kể rồi, nhưng giờ thì ngày càng khổ sở hơn. Mai tôi có hai bài kiểm tra. Lịch sử với đánh máy. Rồi thứ Sáu, tôi có kiểm tra tất cả các môn khác như thể dục và kỹ thuật. Tôi không biết mấy môn này có kiểm tra thật không nữa. Nhất là môn kỹ thuật. Tôi nghĩ thầy Callahan rồi sẽ mở một trong những đĩa hát cũ của thầy cho bọn tôi nghe mà thôi. Hồi bọn tôi lẽ ra phải làm bài giữa kỳ, thầy đã làm thế, nhưng không còn Patrick hát nhép theo thì đâu còn như xưa nữa. Sẵn tôi kể, điểm bài kiểm tra toán tuần rồi của tôi cao ngất nhé.Thương mến,Charlie

Chương 46