6.00 a.m Reng...reng...reng... Chiếc đồng hồ báo thức reo inh ỏi kéo nó khỏi giấc mộng hồng, nó với tay tắt chiếc đồng hồ rồi rời khỏi giường bước vào nhà vệ sinh để làm vệ sinh cá nhân. Hôm nay là ngày tổng kết năm học cuối cùng trong quãng đời học sinh của nó nên nó phải dậy sớm để chuẩn bị. Nó khoác trên người chiếc áo dài trắng, mái tóc dài được nó tết đuôi sam thật đẹp, bây giờ trông nó thật đẹp - một nét đẹp thật dịu dàng. Nó bước xuống lầu, đi vào bếp, nó vòng tay ôm eo mẹ rồi hỏi: - Mẹ ơi, hôm nay mình ăn sáng với gì vậy mẹ? Có cần con phụ gì không? - Cái con này, xuống ngày chỉ biết ăn với uống. Thôi, ngồi vào ăn luôn đi mẹ làm xong hết rồi. - Mẹ mắng yêu nó - Dạ. - À, mà hôm nay con nhớ về sớm, nhà mình hôm nay có khách đó. - Dạ, mà ai vậy mẹ. - Rồi con sẽ biết. Ăn sáng xong, nó chào mẹ rồi đạp xe đến trường. Buổi lễ hôm nay được bắt đầu sớm hơn dự định, nó không biết lý do tại sao chỉ biết rằng cô Hiệu Trưởng có việc gì đó nên cần buổi lễ bắt đầu sớm. Sau hai giờ đồng hồ,…
Chương 4: Buổi tối đi chơi rắc rối
Hôn Ước Và Nỗi ĐauTác giả: Mun Lương6.00 a.m Reng...reng...reng... Chiếc đồng hồ báo thức reo inh ỏi kéo nó khỏi giấc mộng hồng, nó với tay tắt chiếc đồng hồ rồi rời khỏi giường bước vào nhà vệ sinh để làm vệ sinh cá nhân. Hôm nay là ngày tổng kết năm học cuối cùng trong quãng đời học sinh của nó nên nó phải dậy sớm để chuẩn bị. Nó khoác trên người chiếc áo dài trắng, mái tóc dài được nó tết đuôi sam thật đẹp, bây giờ trông nó thật đẹp - một nét đẹp thật dịu dàng. Nó bước xuống lầu, đi vào bếp, nó vòng tay ôm eo mẹ rồi hỏi: - Mẹ ơi, hôm nay mình ăn sáng với gì vậy mẹ? Có cần con phụ gì không? - Cái con này, xuống ngày chỉ biết ăn với uống. Thôi, ngồi vào ăn luôn đi mẹ làm xong hết rồi. - Mẹ mắng yêu nó - Dạ. - À, mà hôm nay con nhớ về sớm, nhà mình hôm nay có khách đó. - Dạ, mà ai vậy mẹ. - Rồi con sẽ biết. Ăn sáng xong, nó chào mẹ rồi đạp xe đến trường. Buổi lễ hôm nay được bắt đầu sớm hơn dự định, nó không biết lý do tại sao chỉ biết rằng cô Hiệu Trưởng có việc gì đó nên cần buổi lễ bắt đầu sớm. Sau hai giờ đồng hồ,… 6.00 p.m Nó bước xuống nhà với tranh phục vẫn như thường lệ - quần jean và áo sơ mi, tóc cột cao gọn gàng. Hắn nhìn nó lắc đầu rồi nói:- Cô làm tôi chướng mắt thật đấy!- Làm gì chướng mắt, em thấy trang phục em mặc cũng được mà. - Nó hỏi lại.- Được với cô chứ không được với tôi, hiểu chưa. Hôm nay tôi nhất định phải bắt cô mặc váy.- Thôi, mặc vậy khó chịu lắm.- Tôi không cần biết. Còn bây giờ có đi hay không?- Đi chứ, đi chứ.- Vậy đứng đây làm gì.- Tại anh đứng đây chứ bộ.- Nhanh lên.Nói rồi hắn bỏ đi trước, hắn dẫn nó ra xe. Nó đứng nhìn chiếc xe rồi ngạc nhiên hỏi:- Ủa, em nhớ xe của anh là xe tay ga mà sao bây giờ đổi thành xe hơi rồi.- Có gì đâu, bộ cô tưởng tôi chỉ có một chiếc thôi à. À, quên nói với cô ngoài việc tôi là con trai của giám đốc đài truyền hình như cô đã biết thì tôi còn có một công ty riêng đấy, dầu không lớn cho lắm.- Dạ. - Nó trả lời như không có gì là ngạc nhiên cả.- Bộ cô không ngạc nhiên hả? - Hắn hỏi lại nó với vẻ vô cùng ngạc nhiên khi nó là người đầu tiên không ngạc nhiên trước hắn.- Có gì đâu mà ngạc nhiên, em cũng có công ty mà. Bộ anh không biết à? Em tưởng mẹ đã nói với anh rồi chứ.- Tôi không hề biết.- Thôi, em hỏi anh giờ có đi chơi không?- Dĩ nhiên là có.Hắn chở nó đi lòng vòng khắp Vĩnh Long, hết chỗ này đến chỗ nọ. Hắn nhìn nó cũng phải lắc đầu bởi nó cứ lăng tăng hết chỗ này đến chỗ khác, hắn không thể nào tin được nó là chủ tịch của một công ty, nhìn nó chẳng ra dáng chủ tịch gì cả - tính tình trẻ con, quần jean, áo sơ mi trông tầm thường vô cùng. Hắn lo nghĩ mà không để ý rằng nó đã đi đâu mất:- Bảo Phương, cô đâu rồi? Bảo Phương!!!! - Hắn chạy đi tìm nó khắp nơi nhưng không thấy, hắn bắt đầu thấy lo lắng.- Anh cần gì mà la lối um sùm vậy, em đi mua đồ ăn chút thôi mà.Hắn vội vàng ôm nó vào lòng, lo lắng nói:- Cô làm tôi lo lắng quá đấy. Sao cô đi mà không nói gì cả vậy.- Tại em thấy đồ ăn ngon quá đi nên chạy đi mua thôi mà, anh cần gì mà lo lắng quá vậy. Mà anh buông em ra được rồi đấy, tranh thủ lợi dụng hả? - Nó cười cười.- Thôi, đi. Tôi dẫn cô đi mua đồ mới. - Hắn bỏ nó ra rồi lôi nó đi.
6.00 p.m Nó bước xuống nhà với tranh phục vẫn như thường lệ - quần jean và áo sơ mi, tóc cột cao gọn gàng. Hắn nhìn nó lắc đầu rồi nói:
- Cô làm tôi chướng mắt thật đấy!
- Làm gì chướng mắt, em thấy trang phục em mặc cũng được mà. - Nó hỏi lại.
- Được với cô chứ không được với tôi, hiểu chưa. Hôm nay tôi nhất định phải bắt cô mặc váy.
- Thôi, mặc vậy khó chịu lắm.
- Tôi không cần biết. Còn bây giờ có đi hay không?
- Đi chứ, đi chứ.
- Vậy đứng đây làm gì.
- Tại anh đứng đây chứ bộ.
- Nhanh lên.
Nói rồi hắn bỏ đi trước, hắn dẫn nó ra xe. Nó đứng nhìn chiếc xe rồi ngạc nhiên hỏi:
- Ủa, em nhớ xe của anh là xe tay ga mà sao bây giờ đổi thành xe hơi rồi.
- Có gì đâu, bộ cô tưởng tôi chỉ có một chiếc thôi à. À, quên nói với cô ngoài việc tôi là con trai của giám đốc đài truyền hình như cô đã biết thì tôi còn có một công ty riêng đấy, dầu không lớn cho lắm.
- Dạ. - Nó trả lời như không có gì là ngạc nhiên cả.
- Bộ cô không ngạc nhiên hả? - Hắn hỏi lại nó với vẻ vô cùng ngạc nhiên khi nó là người đầu tiên không ngạc nhiên trước hắn.
- Có gì đâu mà ngạc nhiên, em cũng có công ty mà. Bộ anh không biết à? Em tưởng mẹ đã nói với anh rồi chứ.
- Tôi không hề biết.
- Thôi, em hỏi anh giờ có đi chơi không?
- Dĩ nhiên là có.
Hắn chở nó đi lòng vòng khắp Vĩnh Long, hết chỗ này đến chỗ nọ. Hắn nhìn nó cũng phải lắc đầu bởi nó cứ lăng tăng hết chỗ này đến chỗ khác, hắn không thể nào tin được nó là chủ tịch của một công ty, nhìn nó chẳng ra dáng chủ tịch gì cả - tính tình trẻ con, quần jean, áo sơ mi trông tầm thường vô cùng. Hắn lo nghĩ mà không để ý rằng nó đã đi đâu mất:
- Bảo Phương, cô đâu rồi? Bảo Phương!!!! - Hắn chạy đi tìm nó khắp nơi nhưng không thấy, hắn bắt đầu thấy lo lắng.
- Anh cần gì mà la lối um sùm vậy, em đi mua đồ ăn chút thôi mà.
Hắn vội vàng ôm nó vào lòng, lo lắng nói:
- Cô làm tôi lo lắng quá đấy. Sao cô đi mà không nói gì cả vậy.
- Tại em thấy đồ ăn ngon quá đi nên chạy đi mua thôi mà, anh cần gì mà lo lắng quá vậy. Mà anh buông em ra được rồi đấy, tranh thủ lợi dụng hả? - Nó cười cười.
- Thôi, đi. Tôi dẫn cô đi mua đồ mới. - Hắn bỏ nó ra rồi lôi nó đi.
Hôn Ước Và Nỗi ĐauTác giả: Mun Lương6.00 a.m Reng...reng...reng... Chiếc đồng hồ báo thức reo inh ỏi kéo nó khỏi giấc mộng hồng, nó với tay tắt chiếc đồng hồ rồi rời khỏi giường bước vào nhà vệ sinh để làm vệ sinh cá nhân. Hôm nay là ngày tổng kết năm học cuối cùng trong quãng đời học sinh của nó nên nó phải dậy sớm để chuẩn bị. Nó khoác trên người chiếc áo dài trắng, mái tóc dài được nó tết đuôi sam thật đẹp, bây giờ trông nó thật đẹp - một nét đẹp thật dịu dàng. Nó bước xuống lầu, đi vào bếp, nó vòng tay ôm eo mẹ rồi hỏi: - Mẹ ơi, hôm nay mình ăn sáng với gì vậy mẹ? Có cần con phụ gì không? - Cái con này, xuống ngày chỉ biết ăn với uống. Thôi, ngồi vào ăn luôn đi mẹ làm xong hết rồi. - Mẹ mắng yêu nó - Dạ. - À, mà hôm nay con nhớ về sớm, nhà mình hôm nay có khách đó. - Dạ, mà ai vậy mẹ. - Rồi con sẽ biết. Ăn sáng xong, nó chào mẹ rồi đạp xe đến trường. Buổi lễ hôm nay được bắt đầu sớm hơn dự định, nó không biết lý do tại sao chỉ biết rằng cô Hiệu Trưởng có việc gì đó nên cần buổi lễ bắt đầu sớm. Sau hai giờ đồng hồ,… 6.00 p.m Nó bước xuống nhà với tranh phục vẫn như thường lệ - quần jean và áo sơ mi, tóc cột cao gọn gàng. Hắn nhìn nó lắc đầu rồi nói:- Cô làm tôi chướng mắt thật đấy!- Làm gì chướng mắt, em thấy trang phục em mặc cũng được mà. - Nó hỏi lại.- Được với cô chứ không được với tôi, hiểu chưa. Hôm nay tôi nhất định phải bắt cô mặc váy.- Thôi, mặc vậy khó chịu lắm.- Tôi không cần biết. Còn bây giờ có đi hay không?- Đi chứ, đi chứ.- Vậy đứng đây làm gì.- Tại anh đứng đây chứ bộ.- Nhanh lên.Nói rồi hắn bỏ đi trước, hắn dẫn nó ra xe. Nó đứng nhìn chiếc xe rồi ngạc nhiên hỏi:- Ủa, em nhớ xe của anh là xe tay ga mà sao bây giờ đổi thành xe hơi rồi.- Có gì đâu, bộ cô tưởng tôi chỉ có một chiếc thôi à. À, quên nói với cô ngoài việc tôi là con trai của giám đốc đài truyền hình như cô đã biết thì tôi còn có một công ty riêng đấy, dầu không lớn cho lắm.- Dạ. - Nó trả lời như không có gì là ngạc nhiên cả.- Bộ cô không ngạc nhiên hả? - Hắn hỏi lại nó với vẻ vô cùng ngạc nhiên khi nó là người đầu tiên không ngạc nhiên trước hắn.- Có gì đâu mà ngạc nhiên, em cũng có công ty mà. Bộ anh không biết à? Em tưởng mẹ đã nói với anh rồi chứ.- Tôi không hề biết.- Thôi, em hỏi anh giờ có đi chơi không?- Dĩ nhiên là có.Hắn chở nó đi lòng vòng khắp Vĩnh Long, hết chỗ này đến chỗ nọ. Hắn nhìn nó cũng phải lắc đầu bởi nó cứ lăng tăng hết chỗ này đến chỗ khác, hắn không thể nào tin được nó là chủ tịch của một công ty, nhìn nó chẳng ra dáng chủ tịch gì cả - tính tình trẻ con, quần jean, áo sơ mi trông tầm thường vô cùng. Hắn lo nghĩ mà không để ý rằng nó đã đi đâu mất:- Bảo Phương, cô đâu rồi? Bảo Phương!!!! - Hắn chạy đi tìm nó khắp nơi nhưng không thấy, hắn bắt đầu thấy lo lắng.- Anh cần gì mà la lối um sùm vậy, em đi mua đồ ăn chút thôi mà.Hắn vội vàng ôm nó vào lòng, lo lắng nói:- Cô làm tôi lo lắng quá đấy. Sao cô đi mà không nói gì cả vậy.- Tại em thấy đồ ăn ngon quá đi nên chạy đi mua thôi mà, anh cần gì mà lo lắng quá vậy. Mà anh buông em ra được rồi đấy, tranh thủ lợi dụng hả? - Nó cười cười.- Thôi, đi. Tôi dẫn cô đi mua đồ mới. - Hắn bỏ nó ra rồi lôi nó đi.