Tác giả:

6.00 a.m Reng...reng...reng... Chiếc đồng hồ báo thức reo inh ỏi kéo nó khỏi giấc mộng hồng, nó với tay tắt chiếc đồng hồ rồi rời khỏi giường bước vào nhà vệ sinh để làm vệ sinh cá nhân. Hôm nay là ngày tổng kết năm học cuối cùng trong quãng đời học sinh của nó nên nó phải dậy sớm để chuẩn bị. Nó khoác trên người chiếc áo dài trắng, mái tóc dài được nó tết đuôi sam thật đẹp, bây giờ trông nó thật đẹp - một nét đẹp thật dịu dàng. Nó bước xuống lầu, đi vào bếp, nó vòng tay ôm eo mẹ rồi hỏi: - Mẹ ơi, hôm nay mình ăn sáng với gì vậy mẹ? Có cần con phụ gì không? - Cái con này, xuống ngày chỉ biết ăn với uống. Thôi, ngồi vào ăn luôn đi mẹ làm xong hết rồi. - Mẹ mắng yêu nó - Dạ. - À, mà hôm nay con nhớ về sớm, nhà mình hôm nay có khách đó. - Dạ, mà ai vậy mẹ. - Rồi con sẽ biết. Ăn sáng xong, nó chào mẹ rồi đạp xe đến trường. Buổi lễ hôm nay được bắt đầu sớm hơn dự định, nó không biết lý do tại sao chỉ biết rằng cô Hiệu Trưởng có việc gì đó nên cần buổi lễ bắt đầu sớm. Sau hai giờ đồng hồ,…

Chương 5: Buổi tối đi chơi rắc rối (phần 2)

Hôn Ước Và Nỗi ĐauTác giả: Mun Lương6.00 a.m Reng...reng...reng... Chiếc đồng hồ báo thức reo inh ỏi kéo nó khỏi giấc mộng hồng, nó với tay tắt chiếc đồng hồ rồi rời khỏi giường bước vào nhà vệ sinh để làm vệ sinh cá nhân. Hôm nay là ngày tổng kết năm học cuối cùng trong quãng đời học sinh của nó nên nó phải dậy sớm để chuẩn bị. Nó khoác trên người chiếc áo dài trắng, mái tóc dài được nó tết đuôi sam thật đẹp, bây giờ trông nó thật đẹp - một nét đẹp thật dịu dàng. Nó bước xuống lầu, đi vào bếp, nó vòng tay ôm eo mẹ rồi hỏi: - Mẹ ơi, hôm nay mình ăn sáng với gì vậy mẹ? Có cần con phụ gì không? - Cái con này, xuống ngày chỉ biết ăn với uống. Thôi, ngồi vào ăn luôn đi mẹ làm xong hết rồi. - Mẹ mắng yêu nó - Dạ. - À, mà hôm nay con nhớ về sớm, nhà mình hôm nay có khách đó. - Dạ, mà ai vậy mẹ. - Rồi con sẽ biết. Ăn sáng xong, nó chào mẹ rồi đạp xe đến trường. Buổi lễ hôm nay được bắt đầu sớm hơn dự định, nó không biết lý do tại sao chỉ biết rằng cô Hiệu Trưởng có việc gì đó nên cần buổi lễ bắt đầu sớm. Sau hai giờ đồng hồ,… Hắn lôi nó đến một shop quần áo với cái tên rất ư là thân thiết "Best Friend". Bên trong shop là tiếng nhạc dịu êm của bài hát "Best Friend" do Nishino Kana trình bày. Từ cái tên đến bài hát chứng tỏ rằng chủ quán là hai người bạn rất thân với nhau - nó đón là thế. Hắn hỏi nó:- Có thích bộ nào cứ lấy, tôi trả tiền.- Em không thích bộ nào cả, ở đây toàn là đầm với váy không hà. Em chẳng mặc được bộ nào đâu. - Nó nhăn nhó nói với hắn.- Không thích cũng phải chọn, nhìn cô mặc áo sơ mi và quần jean tôi chướng mắt quá.- Nhưng em không thích mà. - Nó cãi bướng với hắn.- Tôi nói không thích cũng phải chọn, nghe chưa. - Hắn sắc lạnh nhìn nó.- Dạ.Nó đi lòng vòng shop, cuối cùng cũng chọn được một chiếc một chiếc váy da màu đen và một chiếc áo sơ mi trắng trông thật cá tính. Nó bước lại chỗ hắn đang ngồi đọc báo và nói:- Em chọn bộ này.Hắn ngước mặt lên nhìn rồi nhíu mày nói:- Cô chọn váy kiểu gì vậy, chẳng khác nào quần jean và áo sơ mi cô mặc hàng ngày đâu.- Tại anh nói em thích bộ nào thì cứ lấy mà, giờ em thích bộ này đấy.- Thôi, thích thì cứ lấy nhưng giờ đi theo tôi để tôi chọn cho cô những bộ khác.- Nữa hả, bộ anh tính vứt hết mấy bộ đồ của em rồi bắt em mặc mấy thứ này nghen.- Tất nhiên.- Em không chịu đâu, khó chịu lắm. Anh thích thì ăn tự đi mà mặc đi.- Tôi nói cô phải mặc là cô phải mặc, không có quyền từ chối. - Hắn gằn từng chữ.- Được rồi, anh cần gì hun dữ thế. - Nó bỉu môi rồi bước đi theo hắn.Hắn đi một vòng shop rồi chỉ tay vào những bộ váy rồi nói với cô nhân viên bán hàng:- Trừ máy bộ này ra, tất cả lấy size M hết cho tôi.- Anh cần gì mà mua nhiều thế làm sao em mặc hết. - Nó lo lắng nói với hắn.- Không mặc hết thì từ từ cũng mặc hết, lo gì.- Anh...Sau khi nhân viên bán hàng gói hết thì hắn lại tiếp tục lôi nó tới shop bán giày cao gót. Nó nhăn nhó nhìn hắn:- Em không mang giày cao gót được đâu, khó đi lắm.- Không mang được cũng phải mang. - Hắn vừa nói vừa chỉ tay vào một đôi giày trên kệ rồi kêu nhân viên bán hàng lấy ra đưa cho nó. Hắn nói:- Mang thử đi.- Cao lắm đấy. - Nó nhăn nhó.- Mang. - Hắn lãnh đạm nói.- Dạ - Nó bỉu môi.Đôi giày nó vừa mang xong thì hắn đã bắt nó đi một vòng cho hắn xem. Hắn gật đầu hài lòng rồi chỉ tay vào các đôi giày khác rồi nói:- Trừ các đôi này, các đôi còn lại lấy size nhỏ nhất hết cho tôi.- Anh không cần mua nhiều vậy đâu, một đôi được rồi.- Mỗi ngày mang một đôi cho tôi cùng váy một chiếc váy.Rời khỏi shop, hắn chở nó về nhà rồi đi ngủ luôn. Trước khi đi ngủ hắn còn nói một câu:- Cô nhớ vứt hết tất cả mấy bộ đồ cũ của cô nghe chưa.

Hắn lôi nó đến một shop quần áo với cái tên rất ư là thân thiết "Best Friend". Bên trong shop là tiếng nhạc dịu êm của bài hát "Best Friend" do Nishino Kana trình bày. Từ cái tên đến bài hát chứng tỏ rằng chủ quán là hai người bạn rất thân với nhau - nó đón là thế. Hắn hỏi nó:- Có thích bộ nào cứ lấy, tôi trả tiền.

- Em không thích bộ nào cả, ở đây toàn là đầm với váy không hà. Em chẳng mặc được bộ nào đâu. - Nó nhăn nhó nói với hắn.

- Không thích cũng phải chọn, nhìn cô mặc áo sơ mi và quần jean tôi chướng mắt quá.

- Nhưng em không thích mà. - Nó cãi bướng với hắn.

- Tôi nói không thích cũng phải chọn, nghe chưa. - Hắn sắc lạnh nhìn nó.

- Dạ.

Nó đi lòng vòng shop, cuối cùng cũng chọn được một chiếc một chiếc váy da màu đen và một chiếc áo sơ mi trắng trông thật cá tính. Nó bước lại chỗ hắn đang ngồi đọc báo và nói:

- Em chọn bộ này.

Hắn ngước mặt lên nhìn rồi nhíu mày nói:

- Cô chọn váy kiểu gì vậy, chẳng khác nào quần jean và áo sơ mi cô mặc hàng ngày đâu.

- Tại anh nói em thích bộ nào thì cứ lấy mà, giờ em thích bộ này đấy.

- Thôi, thích thì cứ lấy nhưng giờ đi theo tôi để tôi chọn cho cô những bộ khác.

- Nữa hả, bộ anh tính vứt hết mấy bộ đồ của em rồi bắt em mặc mấy thứ này nghen.

- Tất nhiên.

- Em không chịu đâu, khó chịu lắm. Anh thích thì ăn tự đi mà mặc đi.

- Tôi nói cô phải mặc là cô phải mặc, không có quyền từ chối. - Hắn gằn từng chữ.

- Được rồi, anh cần gì hun dữ thế. - Nó bỉu môi rồi bước đi theo hắn.

Hắn đi một vòng shop rồi chỉ tay vào những bộ váy rồi nói với cô nhân viên bán hàng:

- Trừ máy bộ này ra, tất cả lấy size M hết cho tôi.

- Anh cần gì mà mua nhiều thế làm sao em mặc hết. - Nó lo lắng nói với hắn.

- Không mặc hết thì từ từ cũng mặc hết, lo gì.

- Anh...

Sau khi nhân viên bán hàng gói hết thì hắn lại tiếp tục lôi nó tới shop bán giày cao gót. Nó nhăn nhó nhìn hắn:

- Em không mang giày cao gót được đâu, khó đi lắm.

- Không mang được cũng phải mang. - Hắn vừa nói vừa chỉ tay vào một đôi giày trên kệ rồi kêu nhân viên bán hàng lấy ra đưa cho nó. Hắn nói:

- Mang thử đi.

- Cao lắm đấy. - Nó nhăn nhó.

- Mang. - Hắn lãnh đạm nói.

- Dạ - Nó bỉu môi.

Đôi giày nó vừa mang xong thì hắn đã bắt nó đi một vòng cho hắn xem. Hắn gật đầu hài lòng rồi chỉ tay vào các đôi giày khác rồi nói:

- Trừ các đôi này, các đôi còn lại lấy size nhỏ nhất hết cho tôi.

- Anh không cần mua nhiều vậy đâu, một đôi được rồi.

- Mỗi ngày mang một đôi cho tôi cùng váy một chiếc váy.

Rời khỏi shop, hắn chở nó về nhà rồi đi ngủ luôn. Trước khi đi ngủ hắn còn nói một câu:

- Cô nhớ vứt hết tất cả mấy bộ đồ cũ của cô nghe chưa.

Hôn Ước Và Nỗi ĐauTác giả: Mun Lương6.00 a.m Reng...reng...reng... Chiếc đồng hồ báo thức reo inh ỏi kéo nó khỏi giấc mộng hồng, nó với tay tắt chiếc đồng hồ rồi rời khỏi giường bước vào nhà vệ sinh để làm vệ sinh cá nhân. Hôm nay là ngày tổng kết năm học cuối cùng trong quãng đời học sinh của nó nên nó phải dậy sớm để chuẩn bị. Nó khoác trên người chiếc áo dài trắng, mái tóc dài được nó tết đuôi sam thật đẹp, bây giờ trông nó thật đẹp - một nét đẹp thật dịu dàng. Nó bước xuống lầu, đi vào bếp, nó vòng tay ôm eo mẹ rồi hỏi: - Mẹ ơi, hôm nay mình ăn sáng với gì vậy mẹ? Có cần con phụ gì không? - Cái con này, xuống ngày chỉ biết ăn với uống. Thôi, ngồi vào ăn luôn đi mẹ làm xong hết rồi. - Mẹ mắng yêu nó - Dạ. - À, mà hôm nay con nhớ về sớm, nhà mình hôm nay có khách đó. - Dạ, mà ai vậy mẹ. - Rồi con sẽ biết. Ăn sáng xong, nó chào mẹ rồi đạp xe đến trường. Buổi lễ hôm nay được bắt đầu sớm hơn dự định, nó không biết lý do tại sao chỉ biết rằng cô Hiệu Trưởng có việc gì đó nên cần buổi lễ bắt đầu sớm. Sau hai giờ đồng hồ,… Hắn lôi nó đến một shop quần áo với cái tên rất ư là thân thiết "Best Friend". Bên trong shop là tiếng nhạc dịu êm của bài hát "Best Friend" do Nishino Kana trình bày. Từ cái tên đến bài hát chứng tỏ rằng chủ quán là hai người bạn rất thân với nhau - nó đón là thế. Hắn hỏi nó:- Có thích bộ nào cứ lấy, tôi trả tiền.- Em không thích bộ nào cả, ở đây toàn là đầm với váy không hà. Em chẳng mặc được bộ nào đâu. - Nó nhăn nhó nói với hắn.- Không thích cũng phải chọn, nhìn cô mặc áo sơ mi và quần jean tôi chướng mắt quá.- Nhưng em không thích mà. - Nó cãi bướng với hắn.- Tôi nói không thích cũng phải chọn, nghe chưa. - Hắn sắc lạnh nhìn nó.- Dạ.Nó đi lòng vòng shop, cuối cùng cũng chọn được một chiếc một chiếc váy da màu đen và một chiếc áo sơ mi trắng trông thật cá tính. Nó bước lại chỗ hắn đang ngồi đọc báo và nói:- Em chọn bộ này.Hắn ngước mặt lên nhìn rồi nhíu mày nói:- Cô chọn váy kiểu gì vậy, chẳng khác nào quần jean và áo sơ mi cô mặc hàng ngày đâu.- Tại anh nói em thích bộ nào thì cứ lấy mà, giờ em thích bộ này đấy.- Thôi, thích thì cứ lấy nhưng giờ đi theo tôi để tôi chọn cho cô những bộ khác.- Nữa hả, bộ anh tính vứt hết mấy bộ đồ của em rồi bắt em mặc mấy thứ này nghen.- Tất nhiên.- Em không chịu đâu, khó chịu lắm. Anh thích thì ăn tự đi mà mặc đi.- Tôi nói cô phải mặc là cô phải mặc, không có quyền từ chối. - Hắn gằn từng chữ.- Được rồi, anh cần gì hun dữ thế. - Nó bỉu môi rồi bước đi theo hắn.Hắn đi một vòng shop rồi chỉ tay vào những bộ váy rồi nói với cô nhân viên bán hàng:- Trừ máy bộ này ra, tất cả lấy size M hết cho tôi.- Anh cần gì mà mua nhiều thế làm sao em mặc hết. - Nó lo lắng nói với hắn.- Không mặc hết thì từ từ cũng mặc hết, lo gì.- Anh...Sau khi nhân viên bán hàng gói hết thì hắn lại tiếp tục lôi nó tới shop bán giày cao gót. Nó nhăn nhó nhìn hắn:- Em không mang giày cao gót được đâu, khó đi lắm.- Không mang được cũng phải mang. - Hắn vừa nói vừa chỉ tay vào một đôi giày trên kệ rồi kêu nhân viên bán hàng lấy ra đưa cho nó. Hắn nói:- Mang thử đi.- Cao lắm đấy. - Nó nhăn nhó.- Mang. - Hắn lãnh đạm nói.- Dạ - Nó bỉu môi.Đôi giày nó vừa mang xong thì hắn đã bắt nó đi một vòng cho hắn xem. Hắn gật đầu hài lòng rồi chỉ tay vào các đôi giày khác rồi nói:- Trừ các đôi này, các đôi còn lại lấy size nhỏ nhất hết cho tôi.- Anh không cần mua nhiều vậy đâu, một đôi được rồi.- Mỗi ngày mang một đôi cho tôi cùng váy một chiếc váy.Rời khỏi shop, hắn chở nó về nhà rồi đi ngủ luôn. Trước khi đi ngủ hắn còn nói một câu:- Cô nhớ vứt hết tất cả mấy bộ đồ cũ của cô nghe chưa.

Chương 5: Buổi tối đi chơi rắc rối (phần 2)