Tác giả:

Anh – Hoàng Thiên Lâm con trai tập đoàn Thanh Loan lớn nhất châu á đồng thời là chủ tịch tập đoàn WIND chuyên về nữ trang lớn nhất châu á. Đã 30 tuổi nhưng chưa kết hôn. Là một người chín chắn lạnh lùng trong công việc nhưng rất ấm áp với gia đình. Đặc biệt yêu quý em gái và không hiểu sao lại cãi nhau với nó như trẻ con. Là chồng được chỉ định của nó theo hôn ước của 2 gia đình. Nó – Phương Ngọc Bảo - con gái duy nhất của tập đoàn Long Phụng. Mới 18 tuổi đang học phổ thông ( thực ra đã có mấy bằng quản trị kinh doanh nhưng đi học để kiếm bạn ấy mà). Kiến thức thì vô biên nhưng những điều cần thiết về tình cảm lại là “ zero” .Xinh đẹp có thừa.Tính tình: ngây thơ, trong sáng, tốt bụng rất hay đấu khẩu với anh. Là vị hôn thê của anh đặc biệt thân với em gái anh. Cô – Hoàng Thiên Thanh- 18 tuổi là em gái của hắn, bạn thân của nó. Xinh đẹp, tài năng, tốt bụng. Rất hợp gu với chị dâu( là nó) vào hùa bắt nạt anh trai. Hai nhà Hoàng- Phương từ lâu đã thân thiết với nhau. Trên thương trường…

Chương 11: Ngon thật mà vì nó do chú nấu

Đừng Gọi Là Chú Nữa Vì... Anh Yêu EmTác giả: muathubuonAnh – Hoàng Thiên Lâm con trai tập đoàn Thanh Loan lớn nhất châu á đồng thời là chủ tịch tập đoàn WIND chuyên về nữ trang lớn nhất châu á. Đã 30 tuổi nhưng chưa kết hôn. Là một người chín chắn lạnh lùng trong công việc nhưng rất ấm áp với gia đình. Đặc biệt yêu quý em gái và không hiểu sao lại cãi nhau với nó như trẻ con. Là chồng được chỉ định của nó theo hôn ước của 2 gia đình. Nó – Phương Ngọc Bảo - con gái duy nhất của tập đoàn Long Phụng. Mới 18 tuổi đang học phổ thông ( thực ra đã có mấy bằng quản trị kinh doanh nhưng đi học để kiếm bạn ấy mà). Kiến thức thì vô biên nhưng những điều cần thiết về tình cảm lại là “ zero” .Xinh đẹp có thừa.Tính tình: ngây thơ, trong sáng, tốt bụng rất hay đấu khẩu với anh. Là vị hôn thê của anh đặc biệt thân với em gái anh. Cô – Hoàng Thiên Thanh- 18 tuổi là em gái của hắn, bạn thân của nó. Xinh đẹp, tài năng, tốt bụng. Rất hợp gu với chị dâu( là nó) vào hùa bắt nạt anh trai. Hai nhà Hoàng- Phương từ lâu đã thân thiết với nhau. Trên thương trường… Anh xắn tay bắt đầu mở bếp. chỉ 10 phút sau cái bếp như trở thành bãi chiến trường trong khi đống đồ mà anh và nó vừa chuẩn bị thì vẫn chưa món gì ra món gì cả. nó cũng định đứng dậy nấu nhưng thôi phải quyết trả thù anh cái đã.- này đổ mỡ vào trước hay cho trứng và mỡ vào cùng lúc- anh chẳng biết rán trứng ra sao nên quay sang hỏi nó cách nấu- cho mỡ vào trước đi, thế mà chú cũng hỏi cháu- nó cười tinh ma- xào rau này phải cho cái gì vào không nhỉ- anh nhìn nồi rau xào đang õng nước như luộc hỏi nó- cho hạt nêm và mỡ vào thôi cũng được chứ sợ chú tự chế gia vị thì không thể nào ăn được đâu- nó cười đùa- đừng có coi thường tôi nhé- đã bị nó khích đểu anh quyết tâm đổ mắm muối và chứ không dùng hạt nêm nữa.quyêt không để cho nó có cơ hội coi thường anh.- Xèo. Á. – tiếng mỡ vừa vang lên thì anh cũng kêu theo. Trong lúc bỏ món thịt vào chảo anh bị mỡ bắn vào tay- Chú không sao chứ?- nó tỏ vẻ lo lắng. đã bảo là nấu ăn không dễ như chú ngồi làm việc hàng ngày đâu mà- nó lại trêu trọc.- Đừng coi thường nhau thế chứ- anh không quan tâm.Nhìn thấy cái sự luýnh quýnh của anh trong bếp nó vừ buồn cười vừ lo lắng. trong lòng nó lại vui bội phần vì có một người không biết làm nhưng vẫn xông vào nấu cho nó ăn chỉ vì nó bảo đói, sự quan tâm ấy thật ấm áp.Sau gần một tiếng chiến đấu vã mồ hôi cuối cùng anh cũng nấu được cho nó mấy món ăn.- chú ơi, cái gì đây?- nó chỉ vào cái bát lõng bõng nước có vài thứ trăng xanh vàng đỏ nổi phập phềnh- xào thập cẩm đấy- anh thản nhiên- xào thập cẩm mà nhiều nước vậy ạ? Món này xứng đáng trở thành món xào lạ nhất thế giới đấy- nó cười tươi- tại tôi muốn cho cô dễ ăn chứ- anh chống chế- còn đây là gì ạ- nó chỉ vào đĩa đựng đầy những miếng chữ nhật đen đen hỏi- thịt rán đấy- anh đáp- hơi quá tay rồi đó chú.vừa nãy cháu bảo vặn nhỏ lửa thôi thì cứ tốc lửa lên?- nó lên mặt- thôi, cô có ăn không thì bảo- anh giục nó ăn để đỡ mất công nó lại chọc ngoáy nói xấu mình.- ăn chứ ạ. – nó nói. Dù nhìn mấy món anh nấu thật không tưởng nhưng anh đã cất công loay hoay nấy cho nó thì tất nhiên nó phải ăn đáp lại sự nhiệt tình ấy chứ.nó cầm đũa lên gắp thử một miếng trứng rán- món ăn duy nhất nó nhận ra trên bàn ăn. Phải nói thế nào nhỉ, món ăn nhìn hơi tệ nhưng mùi vị thì… quá tệ ấy chứ. vừa mãy đã bảo anh chỉ cần cho hạt nêm vào tất cả các món thế nhưng chẳng hiểu sao món trứng này có cả vị mặn, cay, ngọt, thật khó mà diễn tả được. nó vội vàng múc một thìa canh mong sao cái vị lạ kia trôi đi thì nó lại phải nhăn mặt một lần nữa vì món được gọi là xào thập cẩm này có vị kì quái không khác gì món trứng rán vừa nãy. Thấy những phản ứng của nó anh tò mò hỏi- sao? Có ngon không?- mặt anh hào hứng chờ đợi câu trả lời của nó.- Nhìn vậy nhưng ăn cũng được lắm- nó cười trả lời như thật để không làm anh mất hứng dù món nào cũng…- Thật à? Thế còn món này- anh gắp món thịt rán vào cho nóMấy món kia nhìn ra được còn không định được mùi vị huống chi móm này nó nhìn còn không biết là gì thì không biết mùi vị ra sao nữa. nhưng hôm nay trot làm người tốt thì làm cho trót nó gắp lên bỏ vào miệng. kì lạ là món này có hơi khét nhưng vị thì không kì lạ giống mấy món vừa nãy- món này ngon lắm- nó cười tươi vì không phải nếm vị lạ.- thật hả?- anh vui vẻ. vậy thì ăn thôi- anh vui vẻ cầm đũa lên cùng ăn- đừng…- nó chưa kịp ngăn thì anh đã gắp miếng trứng bỏ vào miệng- cái gì thế này? Thế mà cô bảo là ngon – anh nhăn mặt vì vị của nó- ngon thật mà- cô nhìn anh cười thật lòng- cô đừng ăn nữa, bụng dạ cô kén chọn ăn những thứ này vào thì tôi không biết được hậu quả đâu- anh lo lắng từ nãy đến giờ nó đã ăn mấy thứ có mùi vị lạ này rồi.- không sao đâu. Nó ngon thật mà- cô gắp miếng thịt lên ăn ngon lành.- Tại sao cô lại nói dối- anh vừa cảm động nhưng cũng buồn hỏi nó- Vì chú đã rất cố gắng nấu cho cháu nên nó có vị rất ngon- nó nhìn anh nói mà miệng cười tươi.Nghe anh nói thế anh cũng vui vui, không ngờ nó mọi ngày hay cãi nhau với anh nhưng lại vì anh mà ăn những món mà nó không thể chứng tỏ nó cũng rất thật tâm đấy chứ. anh vui vẻ cùng nó ăn bữa tối hôm đó. Dù hôm đó món ăn không ngon nhưng hình như hai người lại ăn rất vui vẻ và hạnh phúc.

Anh xắn tay bắt đầu mở bếp. chỉ 10
phút sau cái bếp như trở thành bãi chiến trường trong khi đống đồ mà anh và nó
vừa chuẩn bị thì vẫn chưa món gì ra món gì cả. nó cũng định đứng dậy nấu nhưng
thôi phải quyết trả thù anh cái đã.

-
này
đổ mỡ vào trước hay cho trứng và mỡ vào cùng lúc- anh chẳng biết rán trứng ra
sao nên quay sang hỏi nó cách nấu

-
cho
mỡ vào trước đi, thế mà chú cũng hỏi cháu- nó cười tinh ma

-
xào
rau này phải cho cái gì vào không nhỉ- anh nhìn nồi rau xào đang õng nước như
luộc hỏi nó

-
cho
hạt nêm và mỡ vào thôi cũng được chứ sợ chú tự chế gia vị thì không thể nào ăn
được đâu- nó cười đùa

-
đừng
có coi thường tôi nhé- đã bị nó khích đểu anh quyết tâm đổ mắm muối và chứ
không dùng hạt nêm nữa.quyêt không để cho nó có cơ hội coi thường anh.

-
Xèo.
Á. – tiếng mỡ vừa vang lên thì anh cũng kêu theo. Trong lúc bỏ món thịt vào
chảo anh bị mỡ bắn vào tay

-
Chú
không sao chứ?- nó tỏ vẻ lo lắng. đã bảo là nấu ăn không dễ như chú ngồi làm
việc hàng ngày đâu mà- nó lại trêu trọc.

-
Đừng
coi thường nhau thế chứ- anh không quan tâm.

Nhìn thấy cái sự luýnh quýnh của anh
trong bếp nó vừ buồn cười vừ lo lắng. trong lòng nó lại vui bội phần vì có một
người không biết làm nhưng vẫn xông vào nấu cho nó ăn chỉ vì nó bảo đói, sự
quan tâm ấy thật ấm áp.

Sau gần một tiếng chiến đấu vã mồ hôi
cuối cùng anh cũng nấu được cho nó mấy món ăn.

-
chú
ơi, cái gì đây?- nó chỉ vào cái bát lõng bõng nước có vài thứ trăng xanh vàng
đỏ nổi phập phềnh

-
xào
thập cẩm đấy- anh thản nhiên

-
xào
thập cẩm mà nhiều nước vậy ạ? Món này xứng đáng trở thành món xào lạ nhất thế
giới đấy- nó cười tươi

-
tại
tôi muốn cho cô dễ ăn chứ- anh chống chế

-
còn
đây là gì ạ- nó chỉ vào đĩa đựng đầy những miếng chữ nhật đen đen hỏi

-
thịt
rán đấy- anh đáp

-
hơi
quá tay rồi đó chú.vừa nãy cháu bảo vặn nhỏ lửa thôi thì cứ tốc lửa lên?- nó
lên mặt

-
thôi,
cô có ăn không thì bảo- anh giục nó ăn để đỡ mất công nó lại chọc ngoáy nói xấu
mình.

-
ăn
chứ ạ. – nó nói. Dù nhìn mấy món anh nấu thật không tưởng nhưng anh đã cất công
loay hoay nấy cho nó thì tất nhiên nó phải ăn đáp lại sự nhiệt tình ấy chứ.

nó cầm đũa lên gắp thử một miếng
trứng rán- món ăn duy nhất nó nhận ra trên bàn ăn. Phải nói thế nào nhỉ, món ăn
nhìn hơi tệ nhưng mùi vị thì… quá tệ ấy chứ. vừa mãy đã bảo anh chỉ cần cho hạt
nêm vào tất cả các món thế nhưng chẳng hiểu sao món trứng này có cả vị mặn,
cay, ngọt, thật khó mà diễn tả được. nó vội vàng múc một thìa canh mong sao cái
vị lạ kia trôi đi thì nó lại phải nhăn mặt một lần nữa vì món được gọi là xào
thập cẩm này có vị kì quái không khác gì món trứng rán vừa nãy. Thấy những phản
ứng của nó anh tò mò hỏi

-
sao?
Có ngon không?- mặt anh hào hứng chờ đợi câu trả lời của nó.

-
Nhìn
vậy nhưng ăn cũng được lắm- nó cười trả lời như thật để không làm anh mất hứng
dù món nào cũng…

-
Thật
à? Thế còn món này- anh gắp món thịt rán vào cho nó

Mấy món kia nhìn ra được còn không
định được mùi vị huống chi móm này nó nhìn còn không biết là gì thì không biết
mùi vị ra sao nữa. nhưng hôm nay trot làm người tốt thì làm cho trót nó gắp lên
bỏ vào miệng. kì lạ là món này có hơi khét nhưng vị thì không kì lạ giống mấy
món vừa nãy

-
món
này ngon lắm- nó cười tươi vì không phải nếm vị lạ.

-
thật
hả?- anh vui vẻ. vậy thì ăn thôi- anh vui vẻ cầm đũa lên cùng ăn

-
đừng…-
nó chưa kịp ngăn thì anh đã gắp miếng trứng bỏ vào miệng

-
cái
gì thế này? Thế mà cô bảo là ngon – anh nhăn mặt vì vị của nó

-
ngon
thật mà- cô nhìn anh cười thật lòng

-

đừng ăn nữa, bụng dạ cô kén chọn ăn những thứ này vào thì tôi không biết được
hậu quả đâu- anh lo lắng từ nãy đến giờ nó đã ăn mấy thứ có mùi vị lạ này rồi.

-
không
sao đâu. Nó ngon thật mà- cô gắp miếng thịt lên ăn ngon lành.

-
Tại
sao cô lại nói dối- anh vừa cảm động nhưng cũng buồn hỏi nó

-

chú đã rất cố gắng nấu cho cháu nên nó có vị rất ngon- nó nhìn anh nói mà miệng
cười tươi.

Nghe anh nói thế anh cũng vui vui,
không ngờ nó mọi ngày hay cãi nhau với anh nhưng lại vì anh mà ăn những món mà
nó không thể chứng tỏ nó cũng rất thật tâm đấy chứ. anh vui vẻ cùng nó ăn bữa
tối hôm đó. Dù hôm đó món ăn không ngon nhưng hình như hai người lại ăn rất vui
vẻ và hạnh phúc.

Đừng Gọi Là Chú Nữa Vì... Anh Yêu EmTác giả: muathubuonAnh – Hoàng Thiên Lâm con trai tập đoàn Thanh Loan lớn nhất châu á đồng thời là chủ tịch tập đoàn WIND chuyên về nữ trang lớn nhất châu á. Đã 30 tuổi nhưng chưa kết hôn. Là một người chín chắn lạnh lùng trong công việc nhưng rất ấm áp với gia đình. Đặc biệt yêu quý em gái và không hiểu sao lại cãi nhau với nó như trẻ con. Là chồng được chỉ định của nó theo hôn ước của 2 gia đình. Nó – Phương Ngọc Bảo - con gái duy nhất của tập đoàn Long Phụng. Mới 18 tuổi đang học phổ thông ( thực ra đã có mấy bằng quản trị kinh doanh nhưng đi học để kiếm bạn ấy mà). Kiến thức thì vô biên nhưng những điều cần thiết về tình cảm lại là “ zero” .Xinh đẹp có thừa.Tính tình: ngây thơ, trong sáng, tốt bụng rất hay đấu khẩu với anh. Là vị hôn thê của anh đặc biệt thân với em gái anh. Cô – Hoàng Thiên Thanh- 18 tuổi là em gái của hắn, bạn thân của nó. Xinh đẹp, tài năng, tốt bụng. Rất hợp gu với chị dâu( là nó) vào hùa bắt nạt anh trai. Hai nhà Hoàng- Phương từ lâu đã thân thiết với nhau. Trên thương trường… Anh xắn tay bắt đầu mở bếp. chỉ 10 phút sau cái bếp như trở thành bãi chiến trường trong khi đống đồ mà anh và nó vừa chuẩn bị thì vẫn chưa món gì ra món gì cả. nó cũng định đứng dậy nấu nhưng thôi phải quyết trả thù anh cái đã.- này đổ mỡ vào trước hay cho trứng và mỡ vào cùng lúc- anh chẳng biết rán trứng ra sao nên quay sang hỏi nó cách nấu- cho mỡ vào trước đi, thế mà chú cũng hỏi cháu- nó cười tinh ma- xào rau này phải cho cái gì vào không nhỉ- anh nhìn nồi rau xào đang õng nước như luộc hỏi nó- cho hạt nêm và mỡ vào thôi cũng được chứ sợ chú tự chế gia vị thì không thể nào ăn được đâu- nó cười đùa- đừng có coi thường tôi nhé- đã bị nó khích đểu anh quyết tâm đổ mắm muối và chứ không dùng hạt nêm nữa.quyêt không để cho nó có cơ hội coi thường anh.- Xèo. Á. – tiếng mỡ vừa vang lên thì anh cũng kêu theo. Trong lúc bỏ món thịt vào chảo anh bị mỡ bắn vào tay- Chú không sao chứ?- nó tỏ vẻ lo lắng. đã bảo là nấu ăn không dễ như chú ngồi làm việc hàng ngày đâu mà- nó lại trêu trọc.- Đừng coi thường nhau thế chứ- anh không quan tâm.Nhìn thấy cái sự luýnh quýnh của anh trong bếp nó vừ buồn cười vừ lo lắng. trong lòng nó lại vui bội phần vì có một người không biết làm nhưng vẫn xông vào nấu cho nó ăn chỉ vì nó bảo đói, sự quan tâm ấy thật ấm áp.Sau gần một tiếng chiến đấu vã mồ hôi cuối cùng anh cũng nấu được cho nó mấy món ăn.- chú ơi, cái gì đây?- nó chỉ vào cái bát lõng bõng nước có vài thứ trăng xanh vàng đỏ nổi phập phềnh- xào thập cẩm đấy- anh thản nhiên- xào thập cẩm mà nhiều nước vậy ạ? Món này xứng đáng trở thành món xào lạ nhất thế giới đấy- nó cười tươi- tại tôi muốn cho cô dễ ăn chứ- anh chống chế- còn đây là gì ạ- nó chỉ vào đĩa đựng đầy những miếng chữ nhật đen đen hỏi- thịt rán đấy- anh đáp- hơi quá tay rồi đó chú.vừa nãy cháu bảo vặn nhỏ lửa thôi thì cứ tốc lửa lên?- nó lên mặt- thôi, cô có ăn không thì bảo- anh giục nó ăn để đỡ mất công nó lại chọc ngoáy nói xấu mình.- ăn chứ ạ. – nó nói. Dù nhìn mấy món anh nấu thật không tưởng nhưng anh đã cất công loay hoay nấy cho nó thì tất nhiên nó phải ăn đáp lại sự nhiệt tình ấy chứ.nó cầm đũa lên gắp thử một miếng trứng rán- món ăn duy nhất nó nhận ra trên bàn ăn. Phải nói thế nào nhỉ, món ăn nhìn hơi tệ nhưng mùi vị thì… quá tệ ấy chứ. vừa mãy đã bảo anh chỉ cần cho hạt nêm vào tất cả các món thế nhưng chẳng hiểu sao món trứng này có cả vị mặn, cay, ngọt, thật khó mà diễn tả được. nó vội vàng múc một thìa canh mong sao cái vị lạ kia trôi đi thì nó lại phải nhăn mặt một lần nữa vì món được gọi là xào thập cẩm này có vị kì quái không khác gì món trứng rán vừa nãy. Thấy những phản ứng của nó anh tò mò hỏi- sao? Có ngon không?- mặt anh hào hứng chờ đợi câu trả lời của nó.- Nhìn vậy nhưng ăn cũng được lắm- nó cười trả lời như thật để không làm anh mất hứng dù món nào cũng…- Thật à? Thế còn món này- anh gắp món thịt rán vào cho nóMấy món kia nhìn ra được còn không định được mùi vị huống chi móm này nó nhìn còn không biết là gì thì không biết mùi vị ra sao nữa. nhưng hôm nay trot làm người tốt thì làm cho trót nó gắp lên bỏ vào miệng. kì lạ là món này có hơi khét nhưng vị thì không kì lạ giống mấy món vừa nãy- món này ngon lắm- nó cười tươi vì không phải nếm vị lạ.- thật hả?- anh vui vẻ. vậy thì ăn thôi- anh vui vẻ cầm đũa lên cùng ăn- đừng…- nó chưa kịp ngăn thì anh đã gắp miếng trứng bỏ vào miệng- cái gì thế này? Thế mà cô bảo là ngon – anh nhăn mặt vì vị của nó- ngon thật mà- cô nhìn anh cười thật lòng- cô đừng ăn nữa, bụng dạ cô kén chọn ăn những thứ này vào thì tôi không biết được hậu quả đâu- anh lo lắng từ nãy đến giờ nó đã ăn mấy thứ có mùi vị lạ này rồi.- không sao đâu. Nó ngon thật mà- cô gắp miếng thịt lên ăn ngon lành.- Tại sao cô lại nói dối- anh vừa cảm động nhưng cũng buồn hỏi nó- Vì chú đã rất cố gắng nấu cho cháu nên nó có vị rất ngon- nó nhìn anh nói mà miệng cười tươi.Nghe anh nói thế anh cũng vui vui, không ngờ nó mọi ngày hay cãi nhau với anh nhưng lại vì anh mà ăn những món mà nó không thể chứng tỏ nó cũng rất thật tâm đấy chứ. anh vui vẻ cùng nó ăn bữa tối hôm đó. Dù hôm đó món ăn không ngon nhưng hình như hai người lại ăn rất vui vẻ và hạnh phúc.

Chương 11: Ngon thật mà vì nó do chú nấu