Tác giả:

Anh – Hoàng Thiên Lâm con trai tập đoàn Thanh Loan lớn nhất châu á đồng thời là chủ tịch tập đoàn WIND chuyên về nữ trang lớn nhất châu á. Đã 30 tuổi nhưng chưa kết hôn. Là một người chín chắn lạnh lùng trong công việc nhưng rất ấm áp với gia đình. Đặc biệt yêu quý em gái và không hiểu sao lại cãi nhau với nó như trẻ con. Là chồng được chỉ định của nó theo hôn ước của 2 gia đình. Nó – Phương Ngọc Bảo - con gái duy nhất của tập đoàn Long Phụng. Mới 18 tuổi đang học phổ thông ( thực ra đã có mấy bằng quản trị kinh doanh nhưng đi học để kiếm bạn ấy mà). Kiến thức thì vô biên nhưng những điều cần thiết về tình cảm lại là “ zero” .Xinh đẹp có thừa.Tính tình: ngây thơ, trong sáng, tốt bụng rất hay đấu khẩu với anh. Là vị hôn thê của anh đặc biệt thân với em gái anh. Cô – Hoàng Thiên Thanh- 18 tuổi là em gái của hắn, bạn thân của nó. Xinh đẹp, tài năng, tốt bụng. Rất hợp gu với chị dâu( là nó) vào hùa bắt nạt anh trai. Hai nhà Hoàng- Phương từ lâu đã thân thiết với nhau. Trên thương trường…

Chương 12: Một chút xa nhau, một chút nhớ

Đừng Gọi Là Chú Nữa Vì... Anh Yêu EmTác giả: muathubuonAnh – Hoàng Thiên Lâm con trai tập đoàn Thanh Loan lớn nhất châu á đồng thời là chủ tịch tập đoàn WIND chuyên về nữ trang lớn nhất châu á. Đã 30 tuổi nhưng chưa kết hôn. Là một người chín chắn lạnh lùng trong công việc nhưng rất ấm áp với gia đình. Đặc biệt yêu quý em gái và không hiểu sao lại cãi nhau với nó như trẻ con. Là chồng được chỉ định của nó theo hôn ước của 2 gia đình. Nó – Phương Ngọc Bảo - con gái duy nhất của tập đoàn Long Phụng. Mới 18 tuổi đang học phổ thông ( thực ra đã có mấy bằng quản trị kinh doanh nhưng đi học để kiếm bạn ấy mà). Kiến thức thì vô biên nhưng những điều cần thiết về tình cảm lại là “ zero” .Xinh đẹp có thừa.Tính tình: ngây thơ, trong sáng, tốt bụng rất hay đấu khẩu với anh. Là vị hôn thê của anh đặc biệt thân với em gái anh. Cô – Hoàng Thiên Thanh- 18 tuổi là em gái của hắn, bạn thân của nó. Xinh đẹp, tài năng, tốt bụng. Rất hợp gu với chị dâu( là nó) vào hùa bắt nạt anh trai. Hai nhà Hoàng- Phương từ lâu đã thân thiết với nhau. Trên thương trường… Hai người cứ đấu khẩu nhau như vậy, họ sẽ chẳng thể nào nhận ra tình cảm mình dành cho nhau nếu như không có ngày xa nhau. Họ không nhận ra tình yêu dành cho nhau hoặc ngộ nhận họ như vậy thì không thể yêu nhau được cho đến khi họ rời xa nhau một thời gian.Tập đoàn anh có chi nhánh ở nước ngoài đang phải làm một dự án lớn nên anh phải ra nước ngoài công tác trong nửa tháng. Nó nhận được thông báo tư trước rồi nhưng không thấy có gì cả bởi trước khi gặp anh thì nó cũng ở một mình có sao đâu nên nó vẫn cứ vô tư như thế. Anh nghĩ rời xa nó một thời gian như thế sẽ giúp cho anh và nó có khoảng thời gian yên tĩnh mà suy nghĩ về tình cảm của mình.Tối trước ngày lên đường.- mai tôi đi rồi, cô có gì muốn nói không vậy?- anh từ dưới đất hỏi nó- chú đi rồi về có gì đâu mà phải nói ạ?- nó vừa làm bài vừa trả lời.- cô có muốn gì không để tôi mua?- anh hỏi nó. Thực ra anh muốn hỏi nó liệu khi anh đi nó có buồn không, nó có muốn đi cùng anh không nhưng anh không mở miệng được.- cháu còn thiếu gì nữa đâu ạ. Chú đi cẩn thận nhé- nó nhẹ nhàng ở câu dặn dò.- Biết rồi. cô ở nhà cũng phải cẩn thận đấy- anh tắt điện. thấy nó lo lắng cho mình anh cũng thấy vui vui. Anh đi ngủ sớm để mai ra sang đó sớm.Sáng hôm sau anh dậy rất sớm, sắp xếp xong giấy tờ và dặn dò xong người làm chú ý về cuộc sống của nó anh trở lại phòng lấy đồ định đi.- anh đi nhé- anh thơm lên mái tóc nó nhỏ nhẹ. xa em anh sẽ buồn lắm đấy nhưng anh sẽ nhanh về thôi.- nói xong anh bước ra khỏi phòng, đóng cửa phòng.Cửa phòng vừa đóng lại, nó mở mắt ra. Thực ra hôm nay nó dậy rất sớm định tiễn anh nhưng nó không biết phải nói gì với anh vì mọi hôm nó cứ lắm mồm vậy thôi chứ những lúc chia tay thế này nó chẳng biết phải làm gì cả, thế là nó cứ năm im trên giường đợi anh đi thì ra nhìn tạm biệt. thật không ngở anh lại thơm nó khiến nó tí nữa thì ngồi bật dậy.Nó đứng từ cửa sổ nhìn xuống sân lúc trời vẫn còn mịt mù. Chiếc xe của anh từ từ lon ra cổng, ánh mắt nó cứ dõi theo đến khi không còn nhìn thấy chiếc xe mới thôi- chú về nhanh nhé, không có chú cháu cũng sẽ buồn lắm- nó thì thầm như muốn gió đem theo lời nó đến cho anh.Trong lớp học nó thấy lòng mình buồn hơn, không hiểu sao nữa.- sao vậy chị dâu? Anh hai vừa đi chị đã nhớ rồi hả- thiên thanh thấy cô không vui nên trêu trọc- ai…nhớ…ai chứ?- nó giật mình không kịp phản ứng trước câu đùa của thiên thanh.- Trông cái mặt chị buồn thiu từ sáng đến giờ, lại thêm phản ứng vừa rồi thì chắc đền 99,99% là nhớ anh rồi- Tiếc là nó rơi vào 0,01% còn lại- nó cố chống chế- * tít tít…tít tít*- chuông báo tin nhắn của nó. “ tôi đến nơi rồi không phải lo đâu”- tin nhắn của anh. Nó nhìn tin nhắn mỉm cười- Ai lo cho chú chứ?- nó nhắn lại- Tôi cũng gửi nhầm chứ?- anh nhắn lại cho nó- Hứ. vật thì xin lỗi nhé- nó vừa cười vừa nhắn lại.- Anh phải không?- thiên thanh ngó điện thoại hỏi nó- ừ - cô cười tươi- đúng là tình yêu thật phi thường, nó khiến một người vừa nãy như bông hoa tàn giờ lại tươi như vùa nở. thật khâm phục thứ gọi là tình yêu- thiên thanh lắc đầu như bác học phán.- Chị đã tàn đâu- nó cố cãi- Thôi, yêu anh thì cứ nhận sao phải xoắn- thiên thanh nói rồi vọt ra cửa để mình nó ngơ ngác. Chẳng lẽ mình yêu thật sao?- nó tự nghĩ.Reng reng reng- tiếng chuông vào lớp cắt dòng suy nghĩ của nó. nếu không không biết nó còn nghĩ đến bao giờ

Hai người cứ đấu khẩu nhau như vậy,
họ sẽ chẳng thể nào nhận ra tình cảm mình dành cho nhau nếu như không có ngày
xa nhau. Họ không nhận ra tình yêu dành cho nhau hoặc ngộ nhận họ như vậy thì không
thể yêu nhau được cho đến khi họ rời xa nhau một thời gian.

Tập đoàn anh có chi nhánh ở nước
ngoài đang phải làm một dự án lớn nên anh phải ra nước ngoài công tác trong nửa
tháng. Nó nhận được thông báo tư trước rồi nhưng không thấy có gì cả bởi trước
khi gặp anh thì nó cũng ở một mình có sao đâu nên nó vẫn cứ vô tư như thế. Anh
nghĩ rời xa nó một thời gian như thế sẽ giúp cho anh và nó có khoảng thời gian
yên tĩnh mà suy nghĩ về tình cảm của mình.

Tối trước ngày lên đường.

-
mai
tôi đi rồi, cô có gì muốn nói không vậy?- anh từ dưới đất hỏi nó

-
chú
đi rồi về có gì đâu mà phải nói ạ?- nó vừa làm bài vừa trả lời.

-

có muốn gì không để tôi mua?- anh hỏi nó. Thực ra anh muốn hỏi nó liệu khi anh
đi nó có buồn không, nó có muốn đi cùng anh không nhưng anh không mở miệng
được.

-
cháu
còn thiếu gì nữa đâu ạ. Chú đi cẩn thận nhé- nó nhẹ nhàng ở câu dặn dò.

-
Biết
rồi. cô ở nhà cũng phải cẩn thận đấy- anh tắt điện. thấy nó lo lắng cho mình
anh cũng thấy vui vui. Anh đi ngủ sớm để mai ra sang đó sớm.

Sáng hôm sau anh dậy rất sớm, sắp xếp
xong giấy tờ và dặn dò xong người làm chú ý về cuộc sống của nó anh trở lại
phòng lấy đồ định đi.

-
anh
đi nhé- anh thơm lên mái tóc nó nhỏ nhẹ. xa em anh sẽ buồn lắm đấy nhưng anh sẽ
nhanh về thôi.- nói xong anh bước ra khỏi phòng, đóng cửa phòng.

Cửa phòng vừa đóng lại, nó mở mắt ra.
Thực ra hôm nay nó dậy rất sớm định tiễn anh nhưng nó không biết phải nói gì
với anh vì mọi hôm nó cứ lắm mồm vậy thôi chứ những lúc chia tay thế này nó
chẳng biết phải làm gì cả, thế là nó cứ năm im trên giường đợi anh đi thì ra
nhìn tạm biệt. thật không ngở anh lại thơm nó khiến nó tí nữa thì ngồi bật dậy.

Nó đứng từ cửa sổ nhìn xuống sân lúc
trời vẫn còn mịt mù. Chiếc xe của anh từ từ lon ra cổng, ánh mắt nó cứ dõi theo
đến khi không còn nhìn thấy chiếc xe mới thôi

-
chú
về nhanh nhé, không có chú cháu cũng sẽ buồn lắm- nó thì thầm như muốn gió đem
theo lời nó đến cho anh.

Trong lớp học nó thấy lòng mình buồn
hơn, không hiểu sao nữa.

-
sao
vậy chị dâu? Anh hai vừa đi chị đã nhớ rồi hả- thiên thanh thấy cô không vui
nên trêu trọc

-
ai…nhớ…ai
chứ?- nó giật mình không kịp phản ứng trước câu đùa của thiên thanh.

-
Trông
cái mặt chị buồn thiu từ sáng đến giờ, lại thêm phản ứng vừa rồi thì chắc đền
99,99% là nhớ anh rồi

-
Tiếc
là nó rơi vào 0,01% còn lại- nó cố chống chế

-
*
tít tít…tít tít*- chuông báo tin nhắn của nó. “ tôi đến nơi rồi không phải lo
đâu”- tin nhắn của anh. Nó nhìn tin nhắn mỉm cười

-
Ai
lo cho chú chứ?- nó nhắn lại

-
Tôi
cũng gửi nhầm chứ?- anh nhắn lại cho nó

-
Hứ.
vật thì xin lỗi nhé- nó vừa cười vừa nhắn lại.

-
Anh
phải không?- thiên thanh ngó điện thoại hỏi nó

-

- cô cười tươi

-
đúng
là tình yêu thật phi thường, nó khiến một người vừa nãy như bông hoa tàn giờ
lại tươi như vùa nở. thật khâm phục thứ gọi là tình yêu- thiên thanh lắc đầu
như bác học phán.

-
Chị
đã tàn đâu- nó cố cãi

-
Thôi,
yêu anh thì cứ nhận sao phải xoắn- thiên thanh nói rồi vọt ra cửa để mình nó
ngơ ngác. Chẳng lẽ mình yêu thật sao?- nó tự nghĩ.

Reng reng reng- tiếng chuông vào lớp
cắt dòng suy nghĩ của nó. nếu không không biết nó còn nghĩ đến bao giờ

Đừng Gọi Là Chú Nữa Vì... Anh Yêu EmTác giả: muathubuonAnh – Hoàng Thiên Lâm con trai tập đoàn Thanh Loan lớn nhất châu á đồng thời là chủ tịch tập đoàn WIND chuyên về nữ trang lớn nhất châu á. Đã 30 tuổi nhưng chưa kết hôn. Là một người chín chắn lạnh lùng trong công việc nhưng rất ấm áp với gia đình. Đặc biệt yêu quý em gái và không hiểu sao lại cãi nhau với nó như trẻ con. Là chồng được chỉ định của nó theo hôn ước của 2 gia đình. Nó – Phương Ngọc Bảo - con gái duy nhất của tập đoàn Long Phụng. Mới 18 tuổi đang học phổ thông ( thực ra đã có mấy bằng quản trị kinh doanh nhưng đi học để kiếm bạn ấy mà). Kiến thức thì vô biên nhưng những điều cần thiết về tình cảm lại là “ zero” .Xinh đẹp có thừa.Tính tình: ngây thơ, trong sáng, tốt bụng rất hay đấu khẩu với anh. Là vị hôn thê của anh đặc biệt thân với em gái anh. Cô – Hoàng Thiên Thanh- 18 tuổi là em gái của hắn, bạn thân của nó. Xinh đẹp, tài năng, tốt bụng. Rất hợp gu với chị dâu( là nó) vào hùa bắt nạt anh trai. Hai nhà Hoàng- Phương từ lâu đã thân thiết với nhau. Trên thương trường… Hai người cứ đấu khẩu nhau như vậy, họ sẽ chẳng thể nào nhận ra tình cảm mình dành cho nhau nếu như không có ngày xa nhau. Họ không nhận ra tình yêu dành cho nhau hoặc ngộ nhận họ như vậy thì không thể yêu nhau được cho đến khi họ rời xa nhau một thời gian.Tập đoàn anh có chi nhánh ở nước ngoài đang phải làm một dự án lớn nên anh phải ra nước ngoài công tác trong nửa tháng. Nó nhận được thông báo tư trước rồi nhưng không thấy có gì cả bởi trước khi gặp anh thì nó cũng ở một mình có sao đâu nên nó vẫn cứ vô tư như thế. Anh nghĩ rời xa nó một thời gian như thế sẽ giúp cho anh và nó có khoảng thời gian yên tĩnh mà suy nghĩ về tình cảm của mình.Tối trước ngày lên đường.- mai tôi đi rồi, cô có gì muốn nói không vậy?- anh từ dưới đất hỏi nó- chú đi rồi về có gì đâu mà phải nói ạ?- nó vừa làm bài vừa trả lời.- cô có muốn gì không để tôi mua?- anh hỏi nó. Thực ra anh muốn hỏi nó liệu khi anh đi nó có buồn không, nó có muốn đi cùng anh không nhưng anh không mở miệng được.- cháu còn thiếu gì nữa đâu ạ. Chú đi cẩn thận nhé- nó nhẹ nhàng ở câu dặn dò.- Biết rồi. cô ở nhà cũng phải cẩn thận đấy- anh tắt điện. thấy nó lo lắng cho mình anh cũng thấy vui vui. Anh đi ngủ sớm để mai ra sang đó sớm.Sáng hôm sau anh dậy rất sớm, sắp xếp xong giấy tờ và dặn dò xong người làm chú ý về cuộc sống của nó anh trở lại phòng lấy đồ định đi.- anh đi nhé- anh thơm lên mái tóc nó nhỏ nhẹ. xa em anh sẽ buồn lắm đấy nhưng anh sẽ nhanh về thôi.- nói xong anh bước ra khỏi phòng, đóng cửa phòng.Cửa phòng vừa đóng lại, nó mở mắt ra. Thực ra hôm nay nó dậy rất sớm định tiễn anh nhưng nó không biết phải nói gì với anh vì mọi hôm nó cứ lắm mồm vậy thôi chứ những lúc chia tay thế này nó chẳng biết phải làm gì cả, thế là nó cứ năm im trên giường đợi anh đi thì ra nhìn tạm biệt. thật không ngở anh lại thơm nó khiến nó tí nữa thì ngồi bật dậy.Nó đứng từ cửa sổ nhìn xuống sân lúc trời vẫn còn mịt mù. Chiếc xe của anh từ từ lon ra cổng, ánh mắt nó cứ dõi theo đến khi không còn nhìn thấy chiếc xe mới thôi- chú về nhanh nhé, không có chú cháu cũng sẽ buồn lắm- nó thì thầm như muốn gió đem theo lời nó đến cho anh.Trong lớp học nó thấy lòng mình buồn hơn, không hiểu sao nữa.- sao vậy chị dâu? Anh hai vừa đi chị đã nhớ rồi hả- thiên thanh thấy cô không vui nên trêu trọc- ai…nhớ…ai chứ?- nó giật mình không kịp phản ứng trước câu đùa của thiên thanh.- Trông cái mặt chị buồn thiu từ sáng đến giờ, lại thêm phản ứng vừa rồi thì chắc đền 99,99% là nhớ anh rồi- Tiếc là nó rơi vào 0,01% còn lại- nó cố chống chế- * tít tít…tít tít*- chuông báo tin nhắn của nó. “ tôi đến nơi rồi không phải lo đâu”- tin nhắn của anh. Nó nhìn tin nhắn mỉm cười- Ai lo cho chú chứ?- nó nhắn lại- Tôi cũng gửi nhầm chứ?- anh nhắn lại cho nó- Hứ. vật thì xin lỗi nhé- nó vừa cười vừa nhắn lại.- Anh phải không?- thiên thanh ngó điện thoại hỏi nó- ừ - cô cười tươi- đúng là tình yêu thật phi thường, nó khiến một người vừa nãy như bông hoa tàn giờ lại tươi như vùa nở. thật khâm phục thứ gọi là tình yêu- thiên thanh lắc đầu như bác học phán.- Chị đã tàn đâu- nó cố cãi- Thôi, yêu anh thì cứ nhận sao phải xoắn- thiên thanh nói rồi vọt ra cửa để mình nó ngơ ngác. Chẳng lẽ mình yêu thật sao?- nó tự nghĩ.Reng reng reng- tiếng chuông vào lớp cắt dòng suy nghĩ của nó. nếu không không biết nó còn nghĩ đến bao giờ

Chương 12: Một chút xa nhau, một chút nhớ