Tác giả:

- Ơ. Em ngồi đây à – Mình quay sang thấy Hoa - Vâng – Hoa nói - Có đề rồi kìa – Bé nhắc mình - Làm thôi – Mình quay sang nói với Bé Nhìn vào màn hình, thấy có đề rồi. Mấy câu này à. Cũng không khó lắm - Câu này sao? – Bé hỏi sang - Là B ấy – Mình trả lời - Rồi - Ơ. Cùng mã đề này – Mình ngó sang màn hình máy tính của Bé - Vậy thì càng dễ. Hihi – Bé nói - Anh H. Chỉ em câu này với – Hoa nói - Đâu? - Mình quay sang - Đây này – Hoa chỉ vào màn hình - Câu này anh chưa làm tới – Mình nhìn vào màn hình - Làm đi tý nữa thế nào chẳng có – Hoa nói thúc dục mình - Vậy đợi tý nữa đi – Mình quay lại màn hình. Lúc đó mình chẳng nghĩ gì cả chỉ biết cần làm xong bài - Anh – Hóa nói xong rồi nhìn vào màn hình của nó làm bài - Xem nào – Mình nhìn vào màn hình của mình nói Hoa cũng chẳng quay sang hỏi mình nữa. Từ đầu buổi đến cuối buổi cứ ngồi vậy làm bài. Mình cũng chẳng quan tâm nhiều thi thoảng quay sang nhìn rồi chỉ cho nó những câu mình làm được. Nó chỉ vâng rồi tích thôi Ngồi trong phòng thi 60…

Chương 20: Vũ khí mới

Cho Em Mượn Bờ Vai Anh Lần Nữa IITác giả: Chipendipro- Ơ. Em ngồi đây à – Mình quay sang thấy Hoa - Vâng – Hoa nói - Có đề rồi kìa – Bé nhắc mình - Làm thôi – Mình quay sang nói với Bé Nhìn vào màn hình, thấy có đề rồi. Mấy câu này à. Cũng không khó lắm - Câu này sao? – Bé hỏi sang - Là B ấy – Mình trả lời - Rồi - Ơ. Cùng mã đề này – Mình ngó sang màn hình máy tính của Bé - Vậy thì càng dễ. Hihi – Bé nói - Anh H. Chỉ em câu này với – Hoa nói - Đâu? - Mình quay sang - Đây này – Hoa chỉ vào màn hình - Câu này anh chưa làm tới – Mình nhìn vào màn hình - Làm đi tý nữa thế nào chẳng có – Hoa nói thúc dục mình - Vậy đợi tý nữa đi – Mình quay lại màn hình. Lúc đó mình chẳng nghĩ gì cả chỉ biết cần làm xong bài - Anh – Hóa nói xong rồi nhìn vào màn hình của nó làm bài - Xem nào – Mình nhìn vào màn hình của mình nói Hoa cũng chẳng quay sang hỏi mình nữa. Từ đầu buổi đến cuối buổi cứ ngồi vậy làm bài. Mình cũng chẳng quan tâm nhiều thi thoảng quay sang nhìn rồi chỉ cho nó những câu mình làm được. Nó chỉ vâng rồi tích thôi Ngồi trong phòng thi 60… - Cứ đưa tay ra đây – Tiến Sĩ nóiMình giơ tay ra phía trước. Tiến Sĩ mở chiếc hộp ra. Là một chiếc đồng hồ điện tử. Tiến Sĩ đeo nó lên tay mình.- Ui da! Tiến Sĩ buộc chặt quá – Mình nói- Như vậy là được rồi – Tiến Sĩ nói rồi bỏ tay ra- Cái này là gì thế ạ? – Mình ngắm nó thấy chỉ là một cái đồng hồ bình thường- Thử vận lực chưởng một c*́ vào tâm điểm kia đi – Tiến Sĩ chỉ vào cái bia hồng tâm đặt trong phòng- Dạ được rồiMình toan bước đi thì- Cậu đi đâu vậy? Đứng ở đây thôi – Tiến Sĩ gọi mình- Dạ. Đứng ở đây thì sao? – Mình ngạc nhiên. Nó xa đến ba mét là ít nữa- Cậu cứ đứng ở đây rồi làm thôi – Tiến Sĩ nói tiếp- Nhưng mà... – Mình nói- Chậc. Tôi nói gì cậu cứ làm thế đi – Tiến Sĩ cắt ngang lời mình- VângMình dồn lực vào cánh tay. Bỗng nhiên cảm thấy có một nguồn khí dày bao lấy quanh tay mình. Mình thả lỏng tay ra thì nguồn khí đó biến mất. Mình quay sang nhìn Tiến Sĩ- Thấy sự khác biệt rồi chứ – Tiến Sĩ khoanh tay nóiMình gật đầu. Thì ra là đồ chơi c*̉a Tiến Sĩ- Cậu thử đi. Sức cậu có bao nhiêu thì nó mạnh lên bấy nhiêu đấy – Tiến Sĩ nói tiếp- DạMình dồn toàn lực vào cánh tay, rồi bàn tay. Luồng khí đó khá nặng và rồi"Uỳnh". Một chưởng đó làm cho bức tường trước mặt vỡ nát. Mình còn đang ngẩn ngơ với cái thứ đồ chơi mới này c*̉a Tiến Sĩ thì- Chỉ có ba người có cái này thôi – Tiến Sĩ nói- Là những ai vậy ạ? – Mình hỏi- Herry, Lão Đại và cậu- Herry?- Đúng vậy. Năm xưa hắn là chiến binh giỏi nhất. Cái c*̉a hắn là cái đầu tiên tôi sáng chế ra. Cái c*̉a cậu mạnh hơn hắn. Tích hợp thêm một số chức năng nữa. Tự tìm hiểu nhé- Dạ vâng- Tháng này cậu chưa tiêm thuốc thì phải – Tiến Sĩ lại nói về bệnh tật c*̉a mình- Tôi c*̃ng không thấy đau như trước nữa rồi – Mình nói. Dạo này không thấy sao nữa- Không được chủ quan. Lại đây nào – Tiến sĩ kéo mình lạiMình ngồi lên trên ghế tay để lên bàn. Tiến Sĩ lấy trong hộp lạnh ra một mũi tiêm. Loiạ này nhìn rất khác. Mọi lần thấy màu vàng. Lần này lại thấy màu đỏ. Chắc là loại thuốc mới- Đây là loại thuốc mới. Nó sẽ đau hơn đấy – Tiến Sĩ nói- Vâng. Không sao đâuTiến Sĩ cắm mũi tiêm xuống dưới làn da và tiêm vào"Uỳnh".....

- Cứ đưa tay ra đây – Tiến Sĩ nói

Mình giơ tay ra phía trước. Tiến Sĩ mở chiếc hộp ra. Là một chiếc đồng hồ điện tử. Tiến Sĩ đeo nó lên tay mình.

- Ui da! Tiến Sĩ buộc chặt quá – Mình nói

- Như vậy là được rồi – Tiến Sĩ nói rồi bỏ tay ra

- Cái này là gì thế ạ? – Mình ngắm nó thấy chỉ là một cái đồng hồ bình thường

- Thử vận lực chưởng một c*́ vào tâm điểm kia đi – Tiến Sĩ chỉ vào cái bia hồng tâm đặt trong phòng

- Dạ được rồi

Mình toan bước đi thì

- Cậu đi đâu vậy? Đứng ở đây thôi – Tiến Sĩ gọi mình

- Dạ. Đứng ở đây thì sao? – Mình ngạc nhiên. Nó xa đến ba mét là ít nữa

- Cậu cứ đứng ở đây rồi làm thôi – Tiến Sĩ nói tiếp

- Nhưng mà... – Mình nói

- Chậc. Tôi nói gì cậu cứ làm thế đi – Tiến Sĩ cắt ngang lời mình

- Vâng

Mình dồn lực vào cánh tay. Bỗng nhiên cảm thấy có một nguồn khí dày bao lấy quanh tay mình. Mình thả lỏng tay ra thì nguồn khí đó biến mất. Mình quay sang nhìn Tiến Sĩ

- Thấy sự khác biệt rồi chứ – Tiến Sĩ khoanh tay nói

Mình gật đầu. Thì ra là đồ chơi c*̉a Tiến Sĩ

- Cậu thử đi. Sức cậu có bao nhiêu thì nó mạnh lên bấy nhiêu đấy – Tiến Sĩ nói tiếp

- Dạ

Mình dồn toàn lực vào cánh tay, rồi bàn tay. Luồng khí đó khá nặng và rồi

"Uỳnh". Một chưởng đó làm cho bức tường trước mặt vỡ nát. Mình còn đang ngẩn ngơ với cái thứ đồ chơi mới này c*̉a Tiến Sĩ thì

- Chỉ có ba người có cái này thôi – Tiến Sĩ nói

- Là những ai vậy ạ? – Mình hỏi

- Herry, Lão Đại và cậu

- Herry?

- Đúng vậy. Năm xưa hắn là chiến binh giỏi nhất. Cái c*̉a hắn là cái đầu tiên tôi sáng chế ra. Cái c*̉a cậu mạnh hơn hắn. Tích hợp thêm một số chức năng nữa. Tự tìm hiểu nhé

- Dạ vâng

- Tháng này cậu chưa tiêm thuốc thì phải – Tiến Sĩ lại nói về bệnh tật c*̉a mình

- Tôi c*̃ng không thấy đau như trước nữa rồi – Mình nói. Dạo này không thấy sao nữa

- Không được chủ quan. Lại đây nào – Tiến sĩ kéo mình lại

Mình ngồi lên trên ghế tay để lên bàn. Tiến Sĩ lấy trong hộp lạnh ra một mũi tiêm. Loiạ này nhìn rất khác. Mọi lần thấy màu vàng. Lần này lại thấy màu đỏ. Chắc là loại thuốc mới

- Đây là loại thuốc mới. Nó sẽ đau hơn đấy – Tiến Sĩ nói

- Vâng. Không sao đâu

Tiến Sĩ cắm mũi tiêm xuống dưới làn da và tiêm vào

"Uỳnh"

.

.

.

.

.

Cho Em Mượn Bờ Vai Anh Lần Nữa IITác giả: Chipendipro- Ơ. Em ngồi đây à – Mình quay sang thấy Hoa - Vâng – Hoa nói - Có đề rồi kìa – Bé nhắc mình - Làm thôi – Mình quay sang nói với Bé Nhìn vào màn hình, thấy có đề rồi. Mấy câu này à. Cũng không khó lắm - Câu này sao? – Bé hỏi sang - Là B ấy – Mình trả lời - Rồi - Ơ. Cùng mã đề này – Mình ngó sang màn hình máy tính của Bé - Vậy thì càng dễ. Hihi – Bé nói - Anh H. Chỉ em câu này với – Hoa nói - Đâu? - Mình quay sang - Đây này – Hoa chỉ vào màn hình - Câu này anh chưa làm tới – Mình nhìn vào màn hình - Làm đi tý nữa thế nào chẳng có – Hoa nói thúc dục mình - Vậy đợi tý nữa đi – Mình quay lại màn hình. Lúc đó mình chẳng nghĩ gì cả chỉ biết cần làm xong bài - Anh – Hóa nói xong rồi nhìn vào màn hình của nó làm bài - Xem nào – Mình nhìn vào màn hình của mình nói Hoa cũng chẳng quay sang hỏi mình nữa. Từ đầu buổi đến cuối buổi cứ ngồi vậy làm bài. Mình cũng chẳng quan tâm nhiều thi thoảng quay sang nhìn rồi chỉ cho nó những câu mình làm được. Nó chỉ vâng rồi tích thôi Ngồi trong phòng thi 60… - Cứ đưa tay ra đây – Tiến Sĩ nóiMình giơ tay ra phía trước. Tiến Sĩ mở chiếc hộp ra. Là một chiếc đồng hồ điện tử. Tiến Sĩ đeo nó lên tay mình.- Ui da! Tiến Sĩ buộc chặt quá – Mình nói- Như vậy là được rồi – Tiến Sĩ nói rồi bỏ tay ra- Cái này là gì thế ạ? – Mình ngắm nó thấy chỉ là một cái đồng hồ bình thường- Thử vận lực chưởng một c*́ vào tâm điểm kia đi – Tiến Sĩ chỉ vào cái bia hồng tâm đặt trong phòng- Dạ được rồiMình toan bước đi thì- Cậu đi đâu vậy? Đứng ở đây thôi – Tiến Sĩ gọi mình- Dạ. Đứng ở đây thì sao? – Mình ngạc nhiên. Nó xa đến ba mét là ít nữa- Cậu cứ đứng ở đây rồi làm thôi – Tiến Sĩ nói tiếp- Nhưng mà... – Mình nói- Chậc. Tôi nói gì cậu cứ làm thế đi – Tiến Sĩ cắt ngang lời mình- VângMình dồn lực vào cánh tay. Bỗng nhiên cảm thấy có một nguồn khí dày bao lấy quanh tay mình. Mình thả lỏng tay ra thì nguồn khí đó biến mất. Mình quay sang nhìn Tiến Sĩ- Thấy sự khác biệt rồi chứ – Tiến Sĩ khoanh tay nóiMình gật đầu. Thì ra là đồ chơi c*̉a Tiến Sĩ- Cậu thử đi. Sức cậu có bao nhiêu thì nó mạnh lên bấy nhiêu đấy – Tiến Sĩ nói tiếp- DạMình dồn toàn lực vào cánh tay, rồi bàn tay. Luồng khí đó khá nặng và rồi"Uỳnh". Một chưởng đó làm cho bức tường trước mặt vỡ nát. Mình còn đang ngẩn ngơ với cái thứ đồ chơi mới này c*̉a Tiến Sĩ thì- Chỉ có ba người có cái này thôi – Tiến Sĩ nói- Là những ai vậy ạ? – Mình hỏi- Herry, Lão Đại và cậu- Herry?- Đúng vậy. Năm xưa hắn là chiến binh giỏi nhất. Cái c*̉a hắn là cái đầu tiên tôi sáng chế ra. Cái c*̉a cậu mạnh hơn hắn. Tích hợp thêm một số chức năng nữa. Tự tìm hiểu nhé- Dạ vâng- Tháng này cậu chưa tiêm thuốc thì phải – Tiến Sĩ lại nói về bệnh tật c*̉a mình- Tôi c*̃ng không thấy đau như trước nữa rồi – Mình nói. Dạo này không thấy sao nữa- Không được chủ quan. Lại đây nào – Tiến sĩ kéo mình lạiMình ngồi lên trên ghế tay để lên bàn. Tiến Sĩ lấy trong hộp lạnh ra một mũi tiêm. Loiạ này nhìn rất khác. Mọi lần thấy màu vàng. Lần này lại thấy màu đỏ. Chắc là loại thuốc mới- Đây là loại thuốc mới. Nó sẽ đau hơn đấy – Tiến Sĩ nói- Vâng. Không sao đâuTiến Sĩ cắm mũi tiêm xuống dưới làn da và tiêm vào"Uỳnh".....

Chương 20: Vũ khí mới