Tác giả:

-Thiên Nhi con đã biết tội c*̉a mình chưa. Ngọc Hoàng hướng ánh mắt xuống điện_nơi đứa con gái út c*̉a mình đang quỳ. -Phụ Hoàng,con chẳng biết mình đã mắc tội gì nữa..con bị oan mà. Cô gái nhỏ tỏ ra vô tội,đưa ánh mắt cầu cứu sang mẫu hậu_chính là vương mẫu nương nương. Vương mẫu chỉ biết lắc đầu với đứa tiểu qủy hay phá phách này.Bao nhiêu lần,trư thần đã bẩm báo với Ngọc Hoàng rằng công chúa phá hỏng đồ đạc,nhân lúc họ đi dự trầu trời về nhẹ thì dùng mưa làm ướt y phục,nặng thì tạo sét làm tóc họ cháy khét lẹt....Những lúc ấy bà đều lên tiếng cầu xin Ngọc Hoàng nể tình nhi nữ nhỏ tuổi mà tha cho. Nhưng nay trông vẻ Thiên Nhi ngày một phá phách hơn khiến cho Ngọc Hoàng vô c*̀ng khó xử,xen lẫn tức giận.Lần này quyết k tha cho tam công chúa. -Đã đến lúc này rồi mà con còn k chịu nhận lỗi..Nhữg ai đã bị tam công chúa phá rối hãy nói ra cho nó biết…

Chương 154

Công Chúa Thời TiếtTác giả: Hangantuyet-Thiên Nhi con đã biết tội c*̉a mình chưa. Ngọc Hoàng hướng ánh mắt xuống điện_nơi đứa con gái út c*̉a mình đang quỳ. -Phụ Hoàng,con chẳng biết mình đã mắc tội gì nữa..con bị oan mà. Cô gái nhỏ tỏ ra vô tội,đưa ánh mắt cầu cứu sang mẫu hậu_chính là vương mẫu nương nương. Vương mẫu chỉ biết lắc đầu với đứa tiểu qủy hay phá phách này.Bao nhiêu lần,trư thần đã bẩm báo với Ngọc Hoàng rằng công chúa phá hỏng đồ đạc,nhân lúc họ đi dự trầu trời về nhẹ thì dùng mưa làm ướt y phục,nặng thì tạo sét làm tóc họ cháy khét lẹt....Những lúc ấy bà đều lên tiếng cầu xin Ngọc Hoàng nể tình nhi nữ nhỏ tuổi mà tha cho. Nhưng nay trông vẻ Thiên Nhi ngày một phá phách hơn khiến cho Ngọc Hoàng vô c*̀ng khó xử,xen lẫn tức giận.Lần này quyết k tha cho tam công chúa. -Đã đến lúc này rồi mà con còn k chịu nhận lỗi..Nhữg ai đã bị tam công chúa phá rối hãy nói ra cho nó biết… Cô nằm bò ra bàn,khẽ cựa đầu.Đôi mắt mở lớn nhìn xuống dưới đất.Hắn làm như vậy có phải là muốn cô biết khó mà lùi không?Người có lỗi là hắn mà,vậy mà hai ngày nay cô không nhận được bất kì một tin nhắn hay một cuộc gọi nào từ hắn.Ừ,buông tay thì buông tay.Tam công chúa cô dám yêu,dám hận,nâng lên được c*̃ng có thể đặt xuống được.Chỉ có điều!Cô thật sự không cam lòng.Chẳng lẽ hắn không có gì để nói với cô sao?-Quách Thiên Thiên!Trong giờ c*̉a tôi mà chị c*̃ng dám ngủ gục à?Mau đi ra ngoài cho tôi!Bà cô Mai tức giận khua tay múa chân loạn xạ,nước mưa văng tung toé.Cô vẫn im lặng nằm bẹp trên bàn không nhúc nhích.Đám tiểu quỷ trông theo mà đau lòng không thôi.Rút cuộc đã xảy ra chuyện gì mà tiểu công chúa lớp họ hai ngày nay lại có vẻ không được vui thế?Mấy lần định tới hỏi nhưng toàn bị Thiên Hà ngăn cản,hỏi nhỏ thì nhỏ c*̃ng nhăn mặt không chịu tiết lộ.-Thiên,cô kêu bạn kìa!Hải Anh ra vẻ lo lắng mà huých tay cô gọi nhỏ giọng.Cô cựa mình,nhăn mặt ngồi dậy,nhìn xung quanh lớp một vòng thấy ai c*̃ng nhìn cô thì thấy hơi ngạc nhiên nhưng khi nhìn thấy Hải Anh thì cô lại cảm thấy không vui,là cực kì khó chịu mới đúng!-Chuyện gì??-Á à,chị lại còn dám hỏi chuyện gì à,chị xem lời nói c*̉a tôi như nước chảy qua tai đúng không?-Cô biết vậy thì tốt!Cô nhăn mi,trưng ra vẻ mặt coi thường.Đến đám tiên trên trời cô còn không thèm để trong mắt thì cái bà già nhiều lời này có là cái gì?Muốn dạy đời cô sao?Nếu so về tuổi dưới trần gian thì tính ra cô còn sinh trước c*̣ tổ c*̉a c*̣ tổ mấy chục đời c*̉a nhà bà ta.Vậy lấy tư cách gì mà muốn cô phải coi trọng bà ta?-Chị...chị mau c*́t ra ngoài cho tôi!Bà giáo Mai thẹn quá hoá giận gào rống lên.-Rầm!bà già kia,bà là cái thá gì mà dám đuổi em tôi hả?Thiên Hà đập bàn đứng dậy.c*̃ng theo tiếng động đó mà cái quạt trần hiên ngang rơi xuống đập vào đầu bà giáo rồi tiếp đất.Bà giáo say sẩm mặt mày hoa lệ ngất đi.-Đáng đời!Cả lớp choáng váng.Trường Phương Nam xem ra bị người ta rút lõi nhiều quá rồi.Đến quạt trần mà c*̃ng rớt xuống được!c*̃ng may người phải hứng chịu không phải là ai trong bất cứ thành viên lớp họ.Bà giáo già mắng công chúa lớp họ như vậy,bị rớt vào đầu c*̃ng chẳng ai thương.hứ

Cô nằm bò ra bàn,khẽ cựa đầu.Đôi mắt mở lớn nhìn xuống dưới đất.Hắn làm như vậy có phải là muốn cô biết khó mà lùi không?Người có lỗi là hắn mà,vậy mà hai ngày nay cô không nhận được bất kì một tin nhắn hay một cuộc gọi nào từ hắn.Ừ,buông tay thì buông tay.Tam công chúa cô dám yêu,dám hận,nâng lên được c*̃ng có thể đặt xuống được.Chỉ có điều!Cô thật sự không cam lòng.Chẳng lẽ hắn không có gì để nói với cô sao?

-Quách Thiên Thiên!Trong giờ c*̉a tôi mà chị c*̃ng dám ngủ gục à?Mau đi ra ngoài cho tôi!

Bà cô Mai tức giận khua tay múa chân loạn xạ,nước mưa văng tung toé.

Cô vẫn im lặng nằm bẹp trên bàn không nhúc nhích.Đám tiểu quỷ trông theo mà đau lòng không thôi.Rút cuộc đã xảy ra chuyện gì mà tiểu công chúa lớp họ hai ngày nay lại có vẻ không được vui thế?Mấy lần định tới hỏi nhưng toàn bị Thiên Hà ngăn cản,hỏi nhỏ thì nhỏ c*̃ng nhăn mặt không chịu tiết lộ.

-Thiên,cô kêu bạn kìa!

Hải Anh ra vẻ lo lắng mà huých tay cô gọi nhỏ giọng.Cô cựa mình,nhăn mặt ngồi dậy,nhìn xung quanh lớp một vòng thấy ai c*̃ng nhìn cô thì thấy hơi ngạc nhiên nhưng khi nhìn thấy Hải Anh thì cô lại cảm thấy không vui,là cực kì khó chịu mới đúng!

-Chuyện gì??

-Á à,chị lại còn dám hỏi chuyện gì à,chị xem lời nói c*̉a tôi như nước chảy qua tai đúng không?

-Cô biết vậy thì tốt!

Cô nhăn mi,trưng ra vẻ mặt coi thường.Đến đám tiên trên trời cô còn không thèm để trong mắt thì cái bà già nhiều lời này có là cái gì?Muốn dạy đời cô sao?Nếu so về tuổi dưới trần gian thì tính ra cô còn sinh trước c*̣ tổ c*̉a c*̣ tổ mấy chục đời c*̉a nhà bà ta.Vậy lấy tư cách gì mà muốn cô phải coi trọng bà ta?

-Chị...chị mau c*́t ra ngoài cho tôi!

Bà giáo Mai thẹn quá hoá giận gào rống lên.

-Rầm!bà già kia,bà là cái thá gì mà dám đuổi em tôi hả?

Thiên Hà đập bàn đứng dậy.c*̃ng theo tiếng động đó mà cái quạt trần hiên ngang rơi xuống đập vào đầu bà giáo rồi tiếp đất.

Bà giáo say sẩm mặt mày hoa lệ ngất đi.

-Đáng đời!

Cả lớp choáng váng.Trường Phương Nam xem ra bị người ta rút lõi nhiều quá rồi.Đến quạt trần mà c*̃ng rớt xuống được!c*̃ng may người phải hứng chịu không phải là ai trong bất cứ thành viên lớp họ.Bà giáo già mắng công chúa lớp họ như vậy,bị rớt vào đầu c*̃ng chẳng ai thương.hứ

Công Chúa Thời TiếtTác giả: Hangantuyet-Thiên Nhi con đã biết tội c*̉a mình chưa. Ngọc Hoàng hướng ánh mắt xuống điện_nơi đứa con gái út c*̉a mình đang quỳ. -Phụ Hoàng,con chẳng biết mình đã mắc tội gì nữa..con bị oan mà. Cô gái nhỏ tỏ ra vô tội,đưa ánh mắt cầu cứu sang mẫu hậu_chính là vương mẫu nương nương. Vương mẫu chỉ biết lắc đầu với đứa tiểu qủy hay phá phách này.Bao nhiêu lần,trư thần đã bẩm báo với Ngọc Hoàng rằng công chúa phá hỏng đồ đạc,nhân lúc họ đi dự trầu trời về nhẹ thì dùng mưa làm ướt y phục,nặng thì tạo sét làm tóc họ cháy khét lẹt....Những lúc ấy bà đều lên tiếng cầu xin Ngọc Hoàng nể tình nhi nữ nhỏ tuổi mà tha cho. Nhưng nay trông vẻ Thiên Nhi ngày một phá phách hơn khiến cho Ngọc Hoàng vô c*̀ng khó xử,xen lẫn tức giận.Lần này quyết k tha cho tam công chúa. -Đã đến lúc này rồi mà con còn k chịu nhận lỗi..Nhữg ai đã bị tam công chúa phá rối hãy nói ra cho nó biết… Cô nằm bò ra bàn,khẽ cựa đầu.Đôi mắt mở lớn nhìn xuống dưới đất.Hắn làm như vậy có phải là muốn cô biết khó mà lùi không?Người có lỗi là hắn mà,vậy mà hai ngày nay cô không nhận được bất kì một tin nhắn hay một cuộc gọi nào từ hắn.Ừ,buông tay thì buông tay.Tam công chúa cô dám yêu,dám hận,nâng lên được c*̃ng có thể đặt xuống được.Chỉ có điều!Cô thật sự không cam lòng.Chẳng lẽ hắn không có gì để nói với cô sao?-Quách Thiên Thiên!Trong giờ c*̉a tôi mà chị c*̃ng dám ngủ gục à?Mau đi ra ngoài cho tôi!Bà cô Mai tức giận khua tay múa chân loạn xạ,nước mưa văng tung toé.Cô vẫn im lặng nằm bẹp trên bàn không nhúc nhích.Đám tiểu quỷ trông theo mà đau lòng không thôi.Rút cuộc đã xảy ra chuyện gì mà tiểu công chúa lớp họ hai ngày nay lại có vẻ không được vui thế?Mấy lần định tới hỏi nhưng toàn bị Thiên Hà ngăn cản,hỏi nhỏ thì nhỏ c*̃ng nhăn mặt không chịu tiết lộ.-Thiên,cô kêu bạn kìa!Hải Anh ra vẻ lo lắng mà huých tay cô gọi nhỏ giọng.Cô cựa mình,nhăn mặt ngồi dậy,nhìn xung quanh lớp một vòng thấy ai c*̃ng nhìn cô thì thấy hơi ngạc nhiên nhưng khi nhìn thấy Hải Anh thì cô lại cảm thấy không vui,là cực kì khó chịu mới đúng!-Chuyện gì??-Á à,chị lại còn dám hỏi chuyện gì à,chị xem lời nói c*̉a tôi như nước chảy qua tai đúng không?-Cô biết vậy thì tốt!Cô nhăn mi,trưng ra vẻ mặt coi thường.Đến đám tiên trên trời cô còn không thèm để trong mắt thì cái bà già nhiều lời này có là cái gì?Muốn dạy đời cô sao?Nếu so về tuổi dưới trần gian thì tính ra cô còn sinh trước c*̣ tổ c*̉a c*̣ tổ mấy chục đời c*̉a nhà bà ta.Vậy lấy tư cách gì mà muốn cô phải coi trọng bà ta?-Chị...chị mau c*́t ra ngoài cho tôi!Bà giáo Mai thẹn quá hoá giận gào rống lên.-Rầm!bà già kia,bà là cái thá gì mà dám đuổi em tôi hả?Thiên Hà đập bàn đứng dậy.c*̃ng theo tiếng động đó mà cái quạt trần hiên ngang rơi xuống đập vào đầu bà giáo rồi tiếp đất.Bà giáo say sẩm mặt mày hoa lệ ngất đi.-Đáng đời!Cả lớp choáng váng.Trường Phương Nam xem ra bị người ta rút lõi nhiều quá rồi.Đến quạt trần mà c*̃ng rớt xuống được!c*̃ng may người phải hứng chịu không phải là ai trong bất cứ thành viên lớp họ.Bà giáo già mắng công chúa lớp họ như vậy,bị rớt vào đầu c*̃ng chẳng ai thương.hứ

Chương 154