Tác giả:

-Thiên Nhi con đã biết tội c*̉a mình chưa. Ngọc Hoàng hướng ánh mắt xuống điện_nơi đứa con gái út c*̉a mình đang quỳ. -Phụ Hoàng,con chẳng biết mình đã mắc tội gì nữa..con bị oan mà. Cô gái nhỏ tỏ ra vô tội,đưa ánh mắt cầu cứu sang mẫu hậu_chính là vương mẫu nương nương. Vương mẫu chỉ biết lắc đầu với đứa tiểu qủy hay phá phách này.Bao nhiêu lần,trư thần đã bẩm báo với Ngọc Hoàng rằng công chúa phá hỏng đồ đạc,nhân lúc họ đi dự trầu trời về nhẹ thì dùng mưa làm ướt y phục,nặng thì tạo sét làm tóc họ cháy khét lẹt....Những lúc ấy bà đều lên tiếng cầu xin Ngọc Hoàng nể tình nhi nữ nhỏ tuổi mà tha cho. Nhưng nay trông vẻ Thiên Nhi ngày một phá phách hơn khiến cho Ngọc Hoàng vô c*̀ng khó xử,xen lẫn tức giận.Lần này quyết k tha cho tam công chúa. -Đã đến lúc này rồi mà con còn k chịu nhận lỗi..Nhữg ai đã bị tam công chúa phá rối hãy nói ra cho nó biết…

Chương 155

Công Chúa Thời TiếtTác giả: Hangantuyet-Thiên Nhi con đã biết tội c*̉a mình chưa. Ngọc Hoàng hướng ánh mắt xuống điện_nơi đứa con gái út c*̉a mình đang quỳ. -Phụ Hoàng,con chẳng biết mình đã mắc tội gì nữa..con bị oan mà. Cô gái nhỏ tỏ ra vô tội,đưa ánh mắt cầu cứu sang mẫu hậu_chính là vương mẫu nương nương. Vương mẫu chỉ biết lắc đầu với đứa tiểu qủy hay phá phách này.Bao nhiêu lần,trư thần đã bẩm báo với Ngọc Hoàng rằng công chúa phá hỏng đồ đạc,nhân lúc họ đi dự trầu trời về nhẹ thì dùng mưa làm ướt y phục,nặng thì tạo sét làm tóc họ cháy khét lẹt....Những lúc ấy bà đều lên tiếng cầu xin Ngọc Hoàng nể tình nhi nữ nhỏ tuổi mà tha cho. Nhưng nay trông vẻ Thiên Nhi ngày một phá phách hơn khiến cho Ngọc Hoàng vô c*̀ng khó xử,xen lẫn tức giận.Lần này quyết k tha cho tam công chúa. -Đã đến lúc này rồi mà con còn k chịu nhận lỗi..Nhữg ai đã bị tam công chúa phá rối hãy nói ra cho nó biết… 7h30p.m_nhà hàng Pháp.-Xin lỗi anh chị chúng tôi tới muộn.Ông bà vương tỏ ra lịch sự,chứ thực ra thì là do nhà kia tới sớm hơn thôi chứ họ tới vừa tầm đúng giờ.Bởi vì người nước ngoài rất coi trọng thời gian.-Là do chúng tôi đã tới sớm quá thôi,anh chị Vương!Mời ngồi!Ông Lâm đứng dậy bắt tay,rồi làm động tác mời.-Con bé Sam dạo này bận rộn lắm sao mà chẳng thấy qua nhà chúng tôi chơi gì cả?-À,cái này!Ông bà Vương đưa mắt nhìn nhau.Không phải hai ngày trước con bé nói tới nhà chú Lâm chơi tới chiều muộn mới về sao?-Con chào pama,con chào chú,con chào dì!Sam lễ phép,cười duyên,nhẹ nhàng tới ôm ông bà Lâm,một cách chào hỏi xã giao nhất ở bên Mĩ.-Con bé này càng ngày càng dẻo miệng nha.Thật thích hợp làm con dâu dì quá!Bà Lâm nựng mũi nhỏ,giọng điệu ra vẻ rất cưng nhỏ.-Dì này!-Xem con bé này xấu hổ kìa,thật đáng yêu quá đi!Bốn ông bà nhìn nhỏ đỏ mặt mà cười rộ lên.Không khí quanh bàn ăn rất nhanh trở lên vui vẻ.-Công tử nhà anh chị bận việc gì sao?-Không có,chắc đang bị kẹt xe thôi,anh chị thông cảm.Kìa,nó tới rồi.Bà Lâm mỉm cười,tuy con trai tới muộn nhưng bà c*̃ng khá hài lòng vì cuối c*̀ng hắn c*̃ng chịu tới.Xem ra thằng nhỏ này rất thương bà nội thì phải.Hắn ngông ngênh kéo ghế ra ngồi,ánh mắt cứ chăm chú nhìn vào chiếc điện thoại mà chẳng thèm chào hỏi ai.Như thể coi tất cả mọi người không tồn tại vậy.Ông bà vương thấy hắn kiêu ngạo không coi ai ra gì thì giận tím mặt.Bàn tay đặt dưới bàn khẽ nắm chặt thành quyền.Con gái họ đã để ý tới loại người gì vậy,tính cách hoang dã thế này thì ai mà chịu nổi.Nếu không phải vì đứa con gái cưng duy nhất để mắt tới hắn thì đừng hòng họ chịu nhún nhường.Nhà họ Lâm có tiền tài,thế lực nhưng nhà họ Vương bọn họ c*̃ng không phải thứ bù nhìn,dễ khinh thường.Thấy được thái độ bất mãn c*̉a ông bà vương,ông Lâm khẽ hắng giọng giới thiệu.-Đây là Lâm Hoàng,con trai tôi.Hoàng,đây là gia đình chú Vương,người mà pama đã đề cập với con sáng nay.Ông Lâm lên tiếng nhắc nhở hắn,còn cố tình nhấn mạnh vế sau.Hắn đang định ngước mặt lên thì giật mình bởi giọng nói c*̉a người ngồi đối diện.-Hoàng,thì ra cậu là con c*̉a chú dì hả?Thật bất ngờ nha!-Hải Anh,sao lại là cậu?Chẳng lẽ cậu là Sam sao?-Ừ,tên Việt c*̉a tớ là Hải Anh,còn tên gọi bên Mĩ là Sam.Nhỏ cười.Thái độ c*̉a hắn làm nhỏ rất hài lòng.Vậy là bước đầu nhỏ đề ra đã thành công được một nửa rồi.

7h30p.m_nhà hàng Pháp.

-Xin lỗi anh chị chúng tôi tới muộn.

Ông bà vương tỏ ra lịch sự,chứ thực ra thì là do nhà kia tới sớm hơn thôi chứ họ tới vừa tầm đúng giờ.Bởi vì người nước ngoài rất coi trọng thời gian.

-Là do chúng tôi đã tới sớm quá thôi,anh chị Vương!Mời ngồi!

Ông Lâm đứng dậy bắt tay,rồi làm động tác mời.

-Con bé Sam dạo này bận rộn lắm sao mà chẳng thấy qua nhà chúng tôi chơi gì cả?

-À,cái này!

Ông bà Vương đưa mắt nhìn nhau.Không phải hai ngày trước con bé nói tới nhà chú Lâm chơi tới chiều muộn mới về sao?

-Con chào pama,con chào chú,con chào dì!

Sam lễ phép,cười duyên,nhẹ nhàng tới ôm ông bà Lâm,một cách chào hỏi xã giao nhất ở bên Mĩ.

-Con bé này càng ngày càng dẻo miệng nha.Thật thích hợp làm con dâu dì quá!

Bà Lâm nựng mũi nhỏ,giọng điệu ra vẻ rất cưng nhỏ.

-Dì này!

-Xem con bé này xấu hổ kìa,thật đáng yêu quá đi!

Bốn ông bà nhìn nhỏ đỏ mặt mà cười rộ lên.Không khí quanh bàn ăn rất nhanh trở lên vui vẻ.

-Công tử nhà anh chị bận việc gì sao?

-Không có,chắc đang bị kẹt xe thôi,anh chị thông cảm.Kìa,nó tới rồi.

Bà Lâm mỉm cười,tuy con trai tới muộn nhưng bà c*̃ng khá hài lòng vì cuối c*̀ng hắn c*̃ng chịu tới.Xem ra thằng nhỏ này rất thương bà nội thì phải.

Hắn ngông ngênh kéo ghế ra ngồi,ánh mắt cứ chăm chú nhìn vào chiếc điện thoại mà chẳng thèm chào hỏi ai.Như thể coi tất cả mọi người không tồn tại vậy.

Ông bà vương thấy hắn kiêu ngạo không coi ai ra gì thì giận tím mặt.Bàn tay đặt dưới bàn khẽ nắm chặt thành quyền.Con gái họ đã để ý tới loại người gì vậy,tính cách hoang dã thế này thì ai mà chịu nổi.Nếu không phải vì đứa con gái cưng duy nhất để mắt tới hắn thì đừng hòng họ chịu nhún nhường.Nhà họ Lâm có tiền tài,thế lực nhưng nhà họ Vương bọn họ c*̃ng không phải thứ bù nhìn,dễ khinh thường.

Thấy được thái độ bất mãn c*̉a ông bà vương,ông Lâm khẽ hắng giọng giới thiệu.

-Đây là Lâm Hoàng,con trai tôi.Hoàng,đây là gia đình chú Vương,người mà pama đã đề cập với con sáng nay.

Ông Lâm lên tiếng nhắc nhở hắn,còn cố tình nhấn mạnh vế sau.Hắn đang định ngước mặt lên thì giật mình bởi giọng nói c*̉a người ngồi đối diện.

-Hoàng,thì ra cậu là con c*̉a chú dì hả?Thật bất ngờ nha!

-Hải Anh,sao lại là cậu?Chẳng lẽ cậu là Sam sao?

-Ừ,tên Việt c*̉a tớ là Hải Anh,còn tên gọi bên Mĩ là Sam.

Nhỏ cười.Thái độ c*̉a hắn làm nhỏ rất hài lòng.Vậy là bước đầu nhỏ đề ra đã thành công được một nửa rồi.

Công Chúa Thời TiếtTác giả: Hangantuyet-Thiên Nhi con đã biết tội c*̉a mình chưa. Ngọc Hoàng hướng ánh mắt xuống điện_nơi đứa con gái út c*̉a mình đang quỳ. -Phụ Hoàng,con chẳng biết mình đã mắc tội gì nữa..con bị oan mà. Cô gái nhỏ tỏ ra vô tội,đưa ánh mắt cầu cứu sang mẫu hậu_chính là vương mẫu nương nương. Vương mẫu chỉ biết lắc đầu với đứa tiểu qủy hay phá phách này.Bao nhiêu lần,trư thần đã bẩm báo với Ngọc Hoàng rằng công chúa phá hỏng đồ đạc,nhân lúc họ đi dự trầu trời về nhẹ thì dùng mưa làm ướt y phục,nặng thì tạo sét làm tóc họ cháy khét lẹt....Những lúc ấy bà đều lên tiếng cầu xin Ngọc Hoàng nể tình nhi nữ nhỏ tuổi mà tha cho. Nhưng nay trông vẻ Thiên Nhi ngày một phá phách hơn khiến cho Ngọc Hoàng vô c*̀ng khó xử,xen lẫn tức giận.Lần này quyết k tha cho tam công chúa. -Đã đến lúc này rồi mà con còn k chịu nhận lỗi..Nhữg ai đã bị tam công chúa phá rối hãy nói ra cho nó biết… 7h30p.m_nhà hàng Pháp.-Xin lỗi anh chị chúng tôi tới muộn.Ông bà vương tỏ ra lịch sự,chứ thực ra thì là do nhà kia tới sớm hơn thôi chứ họ tới vừa tầm đúng giờ.Bởi vì người nước ngoài rất coi trọng thời gian.-Là do chúng tôi đã tới sớm quá thôi,anh chị Vương!Mời ngồi!Ông Lâm đứng dậy bắt tay,rồi làm động tác mời.-Con bé Sam dạo này bận rộn lắm sao mà chẳng thấy qua nhà chúng tôi chơi gì cả?-À,cái này!Ông bà Vương đưa mắt nhìn nhau.Không phải hai ngày trước con bé nói tới nhà chú Lâm chơi tới chiều muộn mới về sao?-Con chào pama,con chào chú,con chào dì!Sam lễ phép,cười duyên,nhẹ nhàng tới ôm ông bà Lâm,một cách chào hỏi xã giao nhất ở bên Mĩ.-Con bé này càng ngày càng dẻo miệng nha.Thật thích hợp làm con dâu dì quá!Bà Lâm nựng mũi nhỏ,giọng điệu ra vẻ rất cưng nhỏ.-Dì này!-Xem con bé này xấu hổ kìa,thật đáng yêu quá đi!Bốn ông bà nhìn nhỏ đỏ mặt mà cười rộ lên.Không khí quanh bàn ăn rất nhanh trở lên vui vẻ.-Công tử nhà anh chị bận việc gì sao?-Không có,chắc đang bị kẹt xe thôi,anh chị thông cảm.Kìa,nó tới rồi.Bà Lâm mỉm cười,tuy con trai tới muộn nhưng bà c*̃ng khá hài lòng vì cuối c*̀ng hắn c*̃ng chịu tới.Xem ra thằng nhỏ này rất thương bà nội thì phải.Hắn ngông ngênh kéo ghế ra ngồi,ánh mắt cứ chăm chú nhìn vào chiếc điện thoại mà chẳng thèm chào hỏi ai.Như thể coi tất cả mọi người không tồn tại vậy.Ông bà vương thấy hắn kiêu ngạo không coi ai ra gì thì giận tím mặt.Bàn tay đặt dưới bàn khẽ nắm chặt thành quyền.Con gái họ đã để ý tới loại người gì vậy,tính cách hoang dã thế này thì ai mà chịu nổi.Nếu không phải vì đứa con gái cưng duy nhất để mắt tới hắn thì đừng hòng họ chịu nhún nhường.Nhà họ Lâm có tiền tài,thế lực nhưng nhà họ Vương bọn họ c*̃ng không phải thứ bù nhìn,dễ khinh thường.Thấy được thái độ bất mãn c*̉a ông bà vương,ông Lâm khẽ hắng giọng giới thiệu.-Đây là Lâm Hoàng,con trai tôi.Hoàng,đây là gia đình chú Vương,người mà pama đã đề cập với con sáng nay.Ông Lâm lên tiếng nhắc nhở hắn,còn cố tình nhấn mạnh vế sau.Hắn đang định ngước mặt lên thì giật mình bởi giọng nói c*̉a người ngồi đối diện.-Hoàng,thì ra cậu là con c*̉a chú dì hả?Thật bất ngờ nha!-Hải Anh,sao lại là cậu?Chẳng lẽ cậu là Sam sao?-Ừ,tên Việt c*̉a tớ là Hải Anh,còn tên gọi bên Mĩ là Sam.Nhỏ cười.Thái độ c*̉a hắn làm nhỏ rất hài lòng.Vậy là bước đầu nhỏ đề ra đã thành công được một nửa rồi.

Chương 155