Tác giả:

-Thiên Nhi con đã biết tội c*̉a mình chưa. Ngọc Hoàng hướng ánh mắt xuống điện_nơi đứa con gái út c*̉a mình đang quỳ. -Phụ Hoàng,con chẳng biết mình đã mắc tội gì nữa..con bị oan mà. Cô gái nhỏ tỏ ra vô tội,đưa ánh mắt cầu cứu sang mẫu hậu_chính là vương mẫu nương nương. Vương mẫu chỉ biết lắc đầu với đứa tiểu qủy hay phá phách này.Bao nhiêu lần,trư thần đã bẩm báo với Ngọc Hoàng rằng công chúa phá hỏng đồ đạc,nhân lúc họ đi dự trầu trời về nhẹ thì dùng mưa làm ướt y phục,nặng thì tạo sét làm tóc họ cháy khét lẹt....Những lúc ấy bà đều lên tiếng cầu xin Ngọc Hoàng nể tình nhi nữ nhỏ tuổi mà tha cho. Nhưng nay trông vẻ Thiên Nhi ngày một phá phách hơn khiến cho Ngọc Hoàng vô c*̀ng khó xử,xen lẫn tức giận.Lần này quyết k tha cho tam công chúa. -Đã đến lúc này rồi mà con còn k chịu nhận lỗi..Nhữg ai đã bị tam công chúa phá rối hãy nói ra cho nó biết…

Chương 156

Công Chúa Thời TiếtTác giả: Hangantuyet-Thiên Nhi con đã biết tội c*̉a mình chưa. Ngọc Hoàng hướng ánh mắt xuống điện_nơi đứa con gái út c*̉a mình đang quỳ. -Phụ Hoàng,con chẳng biết mình đã mắc tội gì nữa..con bị oan mà. Cô gái nhỏ tỏ ra vô tội,đưa ánh mắt cầu cứu sang mẫu hậu_chính là vương mẫu nương nương. Vương mẫu chỉ biết lắc đầu với đứa tiểu qủy hay phá phách này.Bao nhiêu lần,trư thần đã bẩm báo với Ngọc Hoàng rằng công chúa phá hỏng đồ đạc,nhân lúc họ đi dự trầu trời về nhẹ thì dùng mưa làm ướt y phục,nặng thì tạo sét làm tóc họ cháy khét lẹt....Những lúc ấy bà đều lên tiếng cầu xin Ngọc Hoàng nể tình nhi nữ nhỏ tuổi mà tha cho. Nhưng nay trông vẻ Thiên Nhi ngày một phá phách hơn khiến cho Ngọc Hoàng vô c*̀ng khó xử,xen lẫn tức giận.Lần này quyết k tha cho tam công chúa. -Đã đến lúc này rồi mà con còn k chịu nhận lỗi..Nhữg ai đã bị tam công chúa phá rối hãy nói ra cho nó biết… -Hai đứa quen nhau sao?-Dạ,con và Hoàng học chung lớp đó dì.Nhỏ nhìn hắn cười tươi.-Vậy sao?Nếu vậy thì hai đứa đã quen thân rồi chắc dì không cần phải giới thiệu nữa nhỉ?Mẹ hắn trầm tĩnh nói.Xưa nay những người làm kinh doanh đều tối kị nhất chính là việc để lộ cảm xúc ra ngoài.Cả bữa ăn diễn ra có vẻ khá suôn sẻ,không "sóng gió"như trong kế hoạch mà hắn đã đề ra trước đó.Ăn xong mấy bậc phụ huynh rất biết điều mà giao việc đưa nhỏ Hải Anh về cho hắn rồi chuồn êm.Yên vị trên xe hắn khẽ hít một hơi thật sâu,nếu là Hải Anh thì dễ thương lượng hơn rồi,nhưng sao cứ nhìn vào đôi mắt long lanh đầy mong đợi c*̉a nhỏ là những lời hắn định nói lại tắc nghẹn trong cổ họng.Biết mở lời sao đây?-Wow,cảnh khuya ở đây thật đẹp quá!Cầu này có tên là gì vậy Hoàng?Nhỏ hớn hở hỏi hắn,những cơn gió mát lạnh phả vào mặt khiến cho tâm can ai c*̃ng phải tỉnh táo,phải thích thú.-Cầu Trường Tam!Ánh mắt hắn nhìn về phía xa xa,những hình ảnh c*̉a cô từ buồn,vui,giận,hờn đều lần lượt hiện về trong hắn.Có lẽ bầu trời cao kia mới là nơi cô thuộc về,còn hắn,chỉ là một sinh linh người trần mắt thịt,dù có sống dài bao nhiêu c*̃ng chẳng thể qua nổi tuổi một trăm.Vẫn là hắn nên buông tay cô ra.Nhưng nói thì dễ mà làm mới biết khó ra sao.Mới hai hôm chưa được nhìn thấy cô thôi mà hắn đã thấy khó chịu như người nghiện lâu năm vậy.Đưa Hải Anh về thế nào mà lại thành tới đây.-Cậu đang nhớ ai hả?Nhỏ khó chịu mở miệng,nhỏ không muốn chồng chưa cưới c*̉a nhỏ được phép nghĩ về bất cứ ai.Thân xác hắn,nhỏ muốn!Trái tim hắn,nhỏ muốn!Linh hồn c*̉a hắn,nhỏ c*̃ng muốn!Tất cả những thứ c*̉a hắn nhỏ đều muốn.-Không có!Mà Hải Anh à!-Sao vậy?-Chúng ta thử yêu nhau đi.Cậu làm bạn gái tớ được chứ?Hắn nhìn nhỏ kiên quyết.Hắn biết hắn lợi dụng nhỏ là sai,nhưng lúc này chỉ có nhỏ mới có thể giúp hắn.Hắn cần một lí do hợp lí nhất để buông tay cô.Mà Hải Anh chính là một sự lựa chọn tốt nhất lúc này.Vị hôn thê sắp cưới c*̉a hắn!Nhỏ như hoá đá tại chỗ.Là nhỏ nghe lầm sao?Hắn muốn làm bạn trai c*̉a nhỏ ư?-Nếu cậu không muốn thì thôi,tớ c*̃ng không ép.Hazz,lạnh quá,lên xe đi,tớ đưa cậu về!Gì vậy?Đúng là chẳng có thành ý gì cả.Chẳng lẽ không thèm cho người ta một phút bất ngờ nữa sao?Chờ đợi mười mấy năm để được nghe câu này từ hắn,lẽ nào nhỏ lại ngu ngốc bỏ qua sao?Đừng mơ!-Được thôi,dù sao chúng ta c*̃ng là vị hôn thê c*̉a nhau mà.Nhỏ cố nén sự hưng phấn lại,bình thản nói.-Ừ,về thôi!Mai còn đi học nữa.Hắn mở cửa xe giúp nhỏ sau đó đi về vị trí c*̉a mình.Nhỏ hậm hực giậm chân,nhưng c*̃ng chui vào xe.Tuy hoàn cảnh hắn tỏ tình không được lãng mạn cho lắm nhưng mà không sao,thời gian còn dài,có thể từ từ vun đắp c*̃ng được.

-Hai đứa quen nhau sao?

-Dạ,con và Hoàng học chung lớp đó dì.

Nhỏ nhìn hắn cười tươi.

-Vậy sao?Nếu vậy thì hai đứa đã quen thân rồi chắc dì không cần phải giới thiệu nữa nhỉ?

Mẹ hắn trầm tĩnh nói.Xưa nay những người làm kinh doanh đều tối kị nhất chính là việc để lộ cảm xúc ra ngoài.Cả bữa ăn diễn ra có vẻ khá suôn sẻ,không "sóng gió"như trong kế hoạch mà hắn đã đề ra trước đó.

Ăn xong mấy bậc phụ huynh rất biết điều mà giao việc đưa nhỏ Hải Anh về cho hắn rồi chuồn êm.

Yên vị trên xe hắn khẽ hít một hơi thật sâu,nếu là Hải Anh thì dễ thương lượng hơn rồi,nhưng sao cứ nhìn vào đôi mắt long lanh đầy mong đợi c*̉a nhỏ là những lời hắn định nói lại tắc nghẹn trong cổ họng.Biết mở lời sao đây?

-Wow,cảnh khuya ở đây thật đẹp quá!Cầu này có tên là gì vậy Hoàng?

Nhỏ hớn hở hỏi hắn,những cơn gió mát lạnh phả vào mặt khiến cho tâm can ai c*̃ng phải tỉnh táo,phải thích thú.

-Cầu Trường Tam!

Ánh mắt hắn nhìn về phía xa xa,những hình ảnh c*̉a cô từ buồn,vui,giận,hờn đều lần lượt hiện về trong hắn.Có lẽ bầu trời cao kia mới là nơi cô thuộc về,còn hắn,chỉ là một sinh linh người trần mắt thịt,dù có sống dài bao nhiêu c*̃ng chẳng thể qua nổi tuổi một trăm.Vẫn là hắn nên buông tay cô ra.

Nhưng nói thì dễ mà làm mới biết khó ra sao.Mới hai hôm chưa được nhìn thấy cô thôi mà hắn đã thấy khó chịu như người nghiện lâu năm vậy.Đưa Hải Anh về thế nào mà lại thành tới đây.

-Cậu đang nhớ ai hả?

Nhỏ khó chịu mở miệng,nhỏ không muốn chồng chưa cưới c*̉a nhỏ được phép nghĩ về bất cứ ai.Thân xác hắn,nhỏ muốn!Trái tim hắn,nhỏ muốn!Linh hồn c*̉a hắn,nhỏ c*̃ng muốn!Tất cả những thứ c*̉a hắn nhỏ đều muốn.

-Không có!Mà Hải Anh à!

-Sao vậy?

-Chúng ta thử yêu nhau đi.Cậu làm bạn gái tớ được chứ?

Hắn nhìn nhỏ kiên quyết.Hắn biết hắn lợi dụng nhỏ là sai,nhưng lúc này chỉ có nhỏ mới có thể giúp hắn.Hắn cần một lí do hợp lí nhất để buông tay cô.Mà Hải Anh chính là một sự lựa chọn tốt nhất lúc này.Vị hôn thê sắp cưới c*̉a hắn!

Nhỏ như hoá đá tại chỗ.Là nhỏ nghe lầm sao?Hắn muốn làm bạn trai c*̉a nhỏ ư?

-Nếu cậu không muốn thì thôi,tớ c*̃ng không ép.Hazz,lạnh quá,lên xe đi,tớ đưa cậu về!

Gì vậy?Đúng là chẳng có thành ý gì cả.Chẳng lẽ không thèm cho người ta một phút bất ngờ nữa sao?Chờ đợi mười mấy năm để được nghe câu này từ hắn,lẽ nào nhỏ lại ngu ngốc bỏ qua sao?Đừng mơ!

-Được thôi,dù sao chúng ta c*̃ng là vị hôn thê c*̉a nhau mà.

Nhỏ cố nén sự hưng phấn lại,bình thản nói.

-Ừ,về thôi!Mai còn đi học nữa.

Hắn mở cửa xe giúp nhỏ sau đó đi về vị trí c*̉a mình.Nhỏ hậm hực giậm chân,nhưng c*̃ng chui vào xe.Tuy hoàn cảnh hắn tỏ tình không được lãng mạn cho lắm nhưng mà không sao,thời gian còn dài,có thể từ từ vun đắp c*̃ng được.

Công Chúa Thời TiếtTác giả: Hangantuyet-Thiên Nhi con đã biết tội c*̉a mình chưa. Ngọc Hoàng hướng ánh mắt xuống điện_nơi đứa con gái út c*̉a mình đang quỳ. -Phụ Hoàng,con chẳng biết mình đã mắc tội gì nữa..con bị oan mà. Cô gái nhỏ tỏ ra vô tội,đưa ánh mắt cầu cứu sang mẫu hậu_chính là vương mẫu nương nương. Vương mẫu chỉ biết lắc đầu với đứa tiểu qủy hay phá phách này.Bao nhiêu lần,trư thần đã bẩm báo với Ngọc Hoàng rằng công chúa phá hỏng đồ đạc,nhân lúc họ đi dự trầu trời về nhẹ thì dùng mưa làm ướt y phục,nặng thì tạo sét làm tóc họ cháy khét lẹt....Những lúc ấy bà đều lên tiếng cầu xin Ngọc Hoàng nể tình nhi nữ nhỏ tuổi mà tha cho. Nhưng nay trông vẻ Thiên Nhi ngày một phá phách hơn khiến cho Ngọc Hoàng vô c*̀ng khó xử,xen lẫn tức giận.Lần này quyết k tha cho tam công chúa. -Đã đến lúc này rồi mà con còn k chịu nhận lỗi..Nhữg ai đã bị tam công chúa phá rối hãy nói ra cho nó biết… -Hai đứa quen nhau sao?-Dạ,con và Hoàng học chung lớp đó dì.Nhỏ nhìn hắn cười tươi.-Vậy sao?Nếu vậy thì hai đứa đã quen thân rồi chắc dì không cần phải giới thiệu nữa nhỉ?Mẹ hắn trầm tĩnh nói.Xưa nay những người làm kinh doanh đều tối kị nhất chính là việc để lộ cảm xúc ra ngoài.Cả bữa ăn diễn ra có vẻ khá suôn sẻ,không "sóng gió"như trong kế hoạch mà hắn đã đề ra trước đó.Ăn xong mấy bậc phụ huynh rất biết điều mà giao việc đưa nhỏ Hải Anh về cho hắn rồi chuồn êm.Yên vị trên xe hắn khẽ hít một hơi thật sâu,nếu là Hải Anh thì dễ thương lượng hơn rồi,nhưng sao cứ nhìn vào đôi mắt long lanh đầy mong đợi c*̉a nhỏ là những lời hắn định nói lại tắc nghẹn trong cổ họng.Biết mở lời sao đây?-Wow,cảnh khuya ở đây thật đẹp quá!Cầu này có tên là gì vậy Hoàng?Nhỏ hớn hở hỏi hắn,những cơn gió mát lạnh phả vào mặt khiến cho tâm can ai c*̃ng phải tỉnh táo,phải thích thú.-Cầu Trường Tam!Ánh mắt hắn nhìn về phía xa xa,những hình ảnh c*̉a cô từ buồn,vui,giận,hờn đều lần lượt hiện về trong hắn.Có lẽ bầu trời cao kia mới là nơi cô thuộc về,còn hắn,chỉ là một sinh linh người trần mắt thịt,dù có sống dài bao nhiêu c*̃ng chẳng thể qua nổi tuổi một trăm.Vẫn là hắn nên buông tay cô ra.Nhưng nói thì dễ mà làm mới biết khó ra sao.Mới hai hôm chưa được nhìn thấy cô thôi mà hắn đã thấy khó chịu như người nghiện lâu năm vậy.Đưa Hải Anh về thế nào mà lại thành tới đây.-Cậu đang nhớ ai hả?Nhỏ khó chịu mở miệng,nhỏ không muốn chồng chưa cưới c*̉a nhỏ được phép nghĩ về bất cứ ai.Thân xác hắn,nhỏ muốn!Trái tim hắn,nhỏ muốn!Linh hồn c*̉a hắn,nhỏ c*̃ng muốn!Tất cả những thứ c*̉a hắn nhỏ đều muốn.-Không có!Mà Hải Anh à!-Sao vậy?-Chúng ta thử yêu nhau đi.Cậu làm bạn gái tớ được chứ?Hắn nhìn nhỏ kiên quyết.Hắn biết hắn lợi dụng nhỏ là sai,nhưng lúc này chỉ có nhỏ mới có thể giúp hắn.Hắn cần một lí do hợp lí nhất để buông tay cô.Mà Hải Anh chính là một sự lựa chọn tốt nhất lúc này.Vị hôn thê sắp cưới c*̉a hắn!Nhỏ như hoá đá tại chỗ.Là nhỏ nghe lầm sao?Hắn muốn làm bạn trai c*̉a nhỏ ư?-Nếu cậu không muốn thì thôi,tớ c*̃ng không ép.Hazz,lạnh quá,lên xe đi,tớ đưa cậu về!Gì vậy?Đúng là chẳng có thành ý gì cả.Chẳng lẽ không thèm cho người ta một phút bất ngờ nữa sao?Chờ đợi mười mấy năm để được nghe câu này từ hắn,lẽ nào nhỏ lại ngu ngốc bỏ qua sao?Đừng mơ!-Được thôi,dù sao chúng ta c*̃ng là vị hôn thê c*̉a nhau mà.Nhỏ cố nén sự hưng phấn lại,bình thản nói.-Ừ,về thôi!Mai còn đi học nữa.Hắn mở cửa xe giúp nhỏ sau đó đi về vị trí c*̉a mình.Nhỏ hậm hực giậm chân,nhưng c*̃ng chui vào xe.Tuy hoàn cảnh hắn tỏ tình không được lãng mạn cho lắm nhưng mà không sao,thời gian còn dài,có thể từ từ vun đắp c*̃ng được.

Chương 156