Trên con phố nhỏ lúc hoàng hôn,cảnh vật như nhuộm một màu đỏ tĩnh lặng, cái bóng nàng lặng lẽ rảo từng bước chân nhẹ nhàng. Một vài người quen biết đi bộ gần đó,nhìn thấy nàng tựa hồ mỉm cười,bước lại chào hỏi vài câu hoặc xán lại tán chuyện,cho nàng vài thứ đồ ăn vặt rồi rời đi. Nàng nhẹ cười,cơ hồ nụ cười đẹp nhất,đôi tay nhỏ bé nhẹ nâng thứ đồ ăn vừa được nhận,nhấp nháp. Cơn gió chiều nhẹ nhàng lay động hàng cây,làm bay mái tóc dài để xõa của nàng. Nàng là Trương Lam Nguyệt,cô gái hoàn hảo nhất trong tất cả những cô gái hoàn hảo. Nàng đẹp,đẹp thuần khiết như một đóa cẩm tú cầu nhưng cũng thanh lệ,mị hoặc người ta như một đóa anh đào. Nàng giỏi,là học viên danh giá của trường đại học A,hát hay đàn giỏi,đảm đang và dịu dàng. Nàng là tình nhân trong mộng của bao nhiêu chàng trai,là nữ thần trong mắt bao nhiêu cô gái,là niềm tự hào của bao giáo viên trường đại học A. "Bạn...bạn học Lam Nguyệt,xin dừng bước. Không biết,chúng...chúng ta có thể nói chuyện một chút không?"-Một cậu bạn trai…
Tác giả: