Trên con phố nhỏ lúc hoàng hôn,cảnh vật như nhuộm một màu đỏ tĩnh lặng, cái bóng nàng lặng lẽ rảo từng bước chân nhẹ nhàng. Một vài người quen biết đi bộ gần đó,nhìn thấy nàng tựa hồ mỉm cười,bước lại chào hỏi vài câu hoặc xán lại tán chuyện,cho nàng vài thứ đồ ăn vặt rồi rời đi. Nàng nhẹ cười,cơ hồ nụ cười đẹp nhất,đôi tay nhỏ bé nhẹ nâng thứ đồ ăn vừa được nhận,nhấp nháp. Cơn gió chiều nhẹ nhàng lay động hàng cây,làm bay mái tóc dài để xõa của nàng. Nàng là Trương Lam Nguyệt,cô gái hoàn hảo nhất trong tất cả những cô gái hoàn hảo. Nàng đẹp,đẹp thuần khiết như một đóa cẩm tú cầu nhưng cũng thanh lệ,mị hoặc người ta như một đóa anh đào. Nàng giỏi,là học viên danh giá của trường đại học A,hát hay đàn giỏi,đảm đang và dịu dàng. Nàng là tình nhân trong mộng của bao nhiêu chàng trai,là nữ thần trong mắt bao nhiêu cô gái,là niềm tự hào của bao giáo viên trường đại học A. "Bạn...bạn học Lam Nguyệt,xin dừng bước. Không biết,chúng...chúng ta có thể nói chuyện một chút không?"-Một cậu bạn trai…
Chương 21: Cướp giữa ban ngày(2)
Xấu Nữ Khuynh ThànhTác giả: Lạc Thiên YTruyện Cổ Đại, Truyện Xuyên KhôngTrên con phố nhỏ lúc hoàng hôn,cảnh vật như nhuộm một màu đỏ tĩnh lặng, cái bóng nàng lặng lẽ rảo từng bước chân nhẹ nhàng. Một vài người quen biết đi bộ gần đó,nhìn thấy nàng tựa hồ mỉm cười,bước lại chào hỏi vài câu hoặc xán lại tán chuyện,cho nàng vài thứ đồ ăn vặt rồi rời đi. Nàng nhẹ cười,cơ hồ nụ cười đẹp nhất,đôi tay nhỏ bé nhẹ nâng thứ đồ ăn vừa được nhận,nhấp nháp. Cơn gió chiều nhẹ nhàng lay động hàng cây,làm bay mái tóc dài để xõa của nàng. Nàng là Trương Lam Nguyệt,cô gái hoàn hảo nhất trong tất cả những cô gái hoàn hảo. Nàng đẹp,đẹp thuần khiết như một đóa cẩm tú cầu nhưng cũng thanh lệ,mị hoặc người ta như một đóa anh đào. Nàng giỏi,là học viên danh giá của trường đại học A,hát hay đàn giỏi,đảm đang và dịu dàng. Nàng là tình nhân trong mộng của bao nhiêu chàng trai,là nữ thần trong mắt bao nhiêu cô gái,là niềm tự hào của bao giáo viên trường đại học A. "Bạn...bạn học Lam Nguyệt,xin dừng bước. Không biết,chúng...chúng ta có thể nói chuyện một chút không?"-Một cậu bạn trai… Trương Lam Nguyệt không để ý đến sắc mặt vô cùng khó coi của Khương mama ở đằng sau,trong lòng cười lạnh một tiếng. Khương mama thấy chính mình bị tiểu thư tam thất khi dễ thì giận run người,đầu đang không ngừng bốc khói. Hừm,chỉ là loại tiểu thư phế vật,từ trên xuống dưới chẳng được cái gì tốt,khuôn mặt đầy sẹo,cầm kỳ thi hoạ chẳng biết một cái gì,thân thể lại suy nhược yếu đuối chẳng thể luyện võ,chẳng qua nhờ có Khúc vương gia chống lưng nên dần trở nên không sợ trời đất chứ gì? Khương mama nhìn Trương Lam Nguyệt ánh mắt đầy âm độc rồi lại chuyển sang cười hả hê,đại tiểu thư đã ra tay hạ độc vào thuốc và thức ăn nàng ta ăn hàng ngày,bà lo gì không thể trừng trị nàng. Đợi đến lúc độc dược phát tác thì xem phế vật này có thể đắc chí được đến đâu.Trương Lam Nguyệt sao không biết suy nghĩ cùng biểu cảm Khương mama giành cho nàng,ha,muốn âm thầm ở trong bóng tối hạ độc chết nàng. Tiếc quá,hình như bọn họ chọn nhầm đối tượng thì phải nhưng không sao,nàng sẽ phối hợp cùng họ để màn kịch này thật đúng theo kịch bản cho đến khi hạ màn. Trương Lam Nguyệt dừng bước trước cửa Trường Nhạc hiên,ghé tai gần sát vào cửa nghe lén,Huyên Huyên cũng hướng thú làm theo nàng. Hình như bây giờ trong phòng ngoài Triệu thị còn có Thượng Quan Lâm Vân,Thượng Quan Ngọc Kỷ,chắc chắn đang bàn bạc về chuyện của nàng đây mà. Aiya,tự tiện đi vào không phải hành động lịch sự chút nào,mà Trương Lam Nguyệt là một người rất lịch sự và có phép tắc,vậy nên nàng sẽ ở đầy nghe cho hết chuyện của ba người này rồi mới bước vào,như vậy thể hiện lịch sự và quy củ của một tiểu thư a.------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------Thượng Quan Lâm Vân sắc mặt giờ đen do với đít nồi cũng không kém cạnh là bao nhiêu,hung hăng đập thật mạnh xuống bàn nhưng để một thiên kim tiểu thư tay trói gà không chặt đập bàn kêu to vậy,chắc chắn không tránh khỏi đau đớn. Thượng Quan Lâm Vân cũng vậy,vừa mới đạp một cái,liền nắm đấm chuyển đến một cảnh giác ran rát làm nàng ta không dám đạp nữa. Thượng Quan Ngọc Kỷ thấy vậy,trong lòng cười khoái trá không thôi,bên ngoài lại trưng ra khuôn mặt "tốt bụng" định tranh thủ thời cơ vuốt mông ngựa:"Đại tỉ,không cần vì một tiện nhân mà tức giận làm tổn hại sắc đẹp của tỉ."Rõ ràng là một câu vuốt mông ngựa,vậy mà rơi vào tai Thượng Quan Lâm Vân lại thành châm chọc khinh bỉ,nàng ta không kìm chế được lửa giận đang muốn bùng nổ trong lòng,lớn tiếng quát:"Ngươi câm miệng lại,ngươi nghĩ chính mình rất xinh đẹp sao còn chê ta xấu. Ta nói cho ngươi biết,Thượng Quan Lâm Vân ta là chính thất,là đệ nhất mỹ nữ kinh thành,không phải loại thứ xuất thấp kém như ngươi. Ngươi nên nhớ chính mình còn phải dựa vào bọn ta nhiều lắm đấy."Thượng Quan Ngọc Kỷ thân mình run rẩy,lấy hết sức khống chế tức giận đang sôi sục,trong đầu không ngừng khinh bỉ Thượng Quan Lâm Vân. Đệ nhất mỹ nữ kinh thành,nàng phi,Thượng Quan Lâm Vân này đúng thật không biết xấu hổ,cư nhiên tự nhận chính mình là đệ nhất mỹ nữ. Đệ nhất cái thá gì? Sao phải chỉ suốt ngày trang điểm lòe loẹt,y phục từ vải thượng hạng sao? Thật sự so với mấy ả kĩ nữ trong khách đ**m chỉ biết đi vẫy khách thì không khác biệt là bao nhiêu. Tuy nhiên đó chỉ là suy nghĩ trong đầu thôi,còn Thượng Quan Ngọc Kỷ dù không có đầu óc vẫn biết phải im lặng,cuối đầu hối lỗi:"Dạ,đại tỉ. Đều do muội muội ngu ngốc,nhất thời quên mất diễm lệ động lòng của tỉ."Thượng Quan Lâm Vân lúc này sắc mặt mới hơi hòa nhã một chút,lập tức lên tiếng:"Mẫu thân,người nghĩ xem,con tiện nhân Lam Nguyệt kia tại sao đột nhiên lại có thể suy nghĩ thấu đáo và quyết đoán đến như vậy? Không phải do chúng ta đánh nó,làm nó nghĩ thông đấy chứ?""Không thể. Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời,nó không thể nào dể dàng trở nên quyết đoán như vậy được. Trừ khi"Triệu thị giọng quả quyết rồi trầm xuống dần nhìn Thượng Quan Lâm Vân cùng Thượng Quan Ngọc Kỷ. Thượng Quan Ngọc Kỷ có lẽ hiểu ý Triệu thị nghi hoặc hỏi:"Mẫu thân,lẽ nào Thượng Quan Lam Nguyệt là,là bị oan hồn nhập vào mới trở thành thế."Đúng luc Thượng Quan Lâm Vân dứt lời,cán cửa phòng đang đóng chặt chợt bật mở,Trương Lam Nguyệt cứ thế thoang dong bước vào.
Trương Lam Nguyệt không để ý đến sắc mặt vô cùng khó coi của Khương mama ở đằng sau,trong lòng cười lạnh một tiếng. Khương mama thấy chính mình bị tiểu thư tam thất khi dễ thì giận run người,đầu đang không ngừng bốc khói. Hừm,chỉ là loại tiểu thư phế vật,từ trên xuống dưới chẳng được cái gì tốt,khuôn mặt đầy sẹo,cầm kỳ thi hoạ chẳng biết một cái gì,thân thể lại suy nhược yếu đuối chẳng thể luyện võ,chẳng qua nhờ có Khúc vương gia chống lưng nên dần trở nên không sợ trời đất chứ gì? Khương mama nhìn Trương Lam Nguyệt ánh mắt đầy âm độc rồi lại chuyển sang cười hả hê,đại tiểu thư đã ra tay hạ độc vào thuốc và thức ăn nàng ta ăn hàng ngày,bà lo gì không thể trừng trị nàng. Đợi đến lúc độc dược phát tác thì xem phế vật này có thể đắc chí được đến đâu.
Trương Lam Nguyệt sao không biết suy nghĩ cùng biểu cảm Khương mama giành cho nàng,ha,muốn âm thầm ở trong bóng tối hạ độc chết nàng. Tiếc quá,hình như bọn họ chọn nhầm đối tượng thì phải nhưng không sao,nàng sẽ phối hợp cùng họ để màn kịch này thật đúng theo kịch bản cho đến khi hạ màn. Trương Lam Nguyệt dừng bước trước cửa Trường Nhạc hiên,ghé tai gần sát vào cửa nghe lén,Huyên Huyên cũng hướng thú làm theo nàng. Hình như bây giờ trong phòng ngoài Triệu thị còn có Thượng Quan Lâm Vân,Thượng Quan Ngọc Kỷ,chắc chắn đang bàn bạc về chuyện của nàng đây mà. Aiya,tự tiện đi vào không phải hành động lịch sự chút nào,mà Trương Lam Nguyệt là một người rất lịch sự và có phép tắc,vậy nên nàng sẽ ở đầy nghe cho hết chuyện của ba người này rồi mới bước vào,như vậy thể hiện lịch sự và quy củ của một tiểu thư a.
------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Thượng Quan Lâm Vân sắc mặt giờ đen do với đít nồi cũng không kém cạnh là bao nhiêu,hung hăng đập thật mạnh xuống bàn nhưng để một thiên kim tiểu thư tay trói gà không chặt đập bàn kêu to vậy,chắc chắn không tránh khỏi đau đớn. Thượng Quan Lâm Vân cũng vậy,vừa mới đạp một cái,liền nắm đấm chuyển đến một cảnh giác ran rát làm nàng ta không dám đạp nữa. Thượng Quan Ngọc Kỷ thấy vậy,trong lòng cười khoái trá không thôi,bên ngoài lại trưng ra khuôn mặt "tốt bụng" định tranh thủ thời cơ vuốt mông ngựa:
"Đại tỉ,không cần vì một tiện nhân mà tức giận làm tổn hại sắc đẹp của tỉ."
Rõ ràng là một câu vuốt mông ngựa,vậy mà rơi vào tai Thượng Quan Lâm Vân lại thành châm chọc khinh bỉ,nàng ta không kìm chế được lửa giận đang muốn bùng nổ trong lòng,lớn tiếng quát:
"Ngươi câm miệng lại,ngươi nghĩ chính mình rất xinh đẹp sao còn chê ta xấu. Ta nói cho ngươi biết,Thượng Quan Lâm Vân ta là chính thất,là đệ nhất mỹ nữ kinh thành,không phải loại thứ xuất thấp kém như ngươi. Ngươi nên nhớ chính mình còn phải dựa vào bọn ta nhiều lắm đấy."
Thượng Quan Ngọc Kỷ thân mình run rẩy,lấy hết sức khống chế tức giận đang sôi sục,trong đầu không ngừng khinh bỉ Thượng Quan Lâm Vân. Đệ nhất mỹ nữ kinh thành,nàng phi,Thượng Quan Lâm Vân này đúng thật không biết xấu hổ,cư nhiên tự nhận chính mình là đệ nhất mỹ nữ. Đệ nhất cái thá gì? Sao phải chỉ suốt ngày trang điểm lòe loẹt,y phục từ vải thượng hạng sao? Thật sự so với mấy ả kĩ nữ trong khách đ**m chỉ biết đi vẫy khách thì không khác biệt là bao nhiêu. Tuy nhiên đó chỉ là suy nghĩ trong đầu thôi,còn Thượng Quan Ngọc Kỷ dù không có đầu óc vẫn biết phải im lặng,cuối đầu hối lỗi:
"Dạ,đại tỉ. Đều do muội muội ngu ngốc,nhất thời quên mất diễm lệ động lòng của tỉ."
Thượng Quan Lâm Vân lúc này sắc mặt mới hơi hòa nhã một chút,lập tức lên tiếng:
"Mẫu thân,người nghĩ xem,con tiện nhân Lam Nguyệt kia tại sao đột nhiên lại có thể suy nghĩ thấu đáo và quyết đoán đến như vậy? Không phải do chúng ta đánh nó,làm nó nghĩ thông đấy chứ?"
"Không thể. Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời,nó không thể nào dể dàng trở nên quyết đoán như vậy được. Trừ khi"
Triệu thị giọng quả quyết rồi trầm xuống dần nhìn Thượng Quan Lâm Vân cùng Thượng Quan Ngọc Kỷ. Thượng Quan Ngọc Kỷ có lẽ hiểu ý Triệu thị nghi hoặc hỏi:
"Mẫu thân,lẽ nào Thượng Quan Lam Nguyệt là,là bị oan hồn nhập vào mới trở thành thế."
Đúng luc Thượng Quan Lâm Vân dứt lời,cán cửa phòng đang đóng chặt chợt bật mở,Trương Lam Nguyệt cứ thế thoang dong bước vào.
Xấu Nữ Khuynh ThànhTác giả: Lạc Thiên YTruyện Cổ Đại, Truyện Xuyên KhôngTrên con phố nhỏ lúc hoàng hôn,cảnh vật như nhuộm một màu đỏ tĩnh lặng, cái bóng nàng lặng lẽ rảo từng bước chân nhẹ nhàng. Một vài người quen biết đi bộ gần đó,nhìn thấy nàng tựa hồ mỉm cười,bước lại chào hỏi vài câu hoặc xán lại tán chuyện,cho nàng vài thứ đồ ăn vặt rồi rời đi. Nàng nhẹ cười,cơ hồ nụ cười đẹp nhất,đôi tay nhỏ bé nhẹ nâng thứ đồ ăn vừa được nhận,nhấp nháp. Cơn gió chiều nhẹ nhàng lay động hàng cây,làm bay mái tóc dài để xõa của nàng. Nàng là Trương Lam Nguyệt,cô gái hoàn hảo nhất trong tất cả những cô gái hoàn hảo. Nàng đẹp,đẹp thuần khiết như một đóa cẩm tú cầu nhưng cũng thanh lệ,mị hoặc người ta như một đóa anh đào. Nàng giỏi,là học viên danh giá của trường đại học A,hát hay đàn giỏi,đảm đang và dịu dàng. Nàng là tình nhân trong mộng của bao nhiêu chàng trai,là nữ thần trong mắt bao nhiêu cô gái,là niềm tự hào của bao giáo viên trường đại học A. "Bạn...bạn học Lam Nguyệt,xin dừng bước. Không biết,chúng...chúng ta có thể nói chuyện một chút không?"-Một cậu bạn trai… Trương Lam Nguyệt không để ý đến sắc mặt vô cùng khó coi của Khương mama ở đằng sau,trong lòng cười lạnh một tiếng. Khương mama thấy chính mình bị tiểu thư tam thất khi dễ thì giận run người,đầu đang không ngừng bốc khói. Hừm,chỉ là loại tiểu thư phế vật,từ trên xuống dưới chẳng được cái gì tốt,khuôn mặt đầy sẹo,cầm kỳ thi hoạ chẳng biết một cái gì,thân thể lại suy nhược yếu đuối chẳng thể luyện võ,chẳng qua nhờ có Khúc vương gia chống lưng nên dần trở nên không sợ trời đất chứ gì? Khương mama nhìn Trương Lam Nguyệt ánh mắt đầy âm độc rồi lại chuyển sang cười hả hê,đại tiểu thư đã ra tay hạ độc vào thuốc và thức ăn nàng ta ăn hàng ngày,bà lo gì không thể trừng trị nàng. Đợi đến lúc độc dược phát tác thì xem phế vật này có thể đắc chí được đến đâu.Trương Lam Nguyệt sao không biết suy nghĩ cùng biểu cảm Khương mama giành cho nàng,ha,muốn âm thầm ở trong bóng tối hạ độc chết nàng. Tiếc quá,hình như bọn họ chọn nhầm đối tượng thì phải nhưng không sao,nàng sẽ phối hợp cùng họ để màn kịch này thật đúng theo kịch bản cho đến khi hạ màn. Trương Lam Nguyệt dừng bước trước cửa Trường Nhạc hiên,ghé tai gần sát vào cửa nghe lén,Huyên Huyên cũng hướng thú làm theo nàng. Hình như bây giờ trong phòng ngoài Triệu thị còn có Thượng Quan Lâm Vân,Thượng Quan Ngọc Kỷ,chắc chắn đang bàn bạc về chuyện của nàng đây mà. Aiya,tự tiện đi vào không phải hành động lịch sự chút nào,mà Trương Lam Nguyệt là một người rất lịch sự và có phép tắc,vậy nên nàng sẽ ở đầy nghe cho hết chuyện của ba người này rồi mới bước vào,như vậy thể hiện lịch sự và quy củ của một tiểu thư a.------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------Thượng Quan Lâm Vân sắc mặt giờ đen do với đít nồi cũng không kém cạnh là bao nhiêu,hung hăng đập thật mạnh xuống bàn nhưng để một thiên kim tiểu thư tay trói gà không chặt đập bàn kêu to vậy,chắc chắn không tránh khỏi đau đớn. Thượng Quan Lâm Vân cũng vậy,vừa mới đạp một cái,liền nắm đấm chuyển đến một cảnh giác ran rát làm nàng ta không dám đạp nữa. Thượng Quan Ngọc Kỷ thấy vậy,trong lòng cười khoái trá không thôi,bên ngoài lại trưng ra khuôn mặt "tốt bụng" định tranh thủ thời cơ vuốt mông ngựa:"Đại tỉ,không cần vì một tiện nhân mà tức giận làm tổn hại sắc đẹp của tỉ."Rõ ràng là một câu vuốt mông ngựa,vậy mà rơi vào tai Thượng Quan Lâm Vân lại thành châm chọc khinh bỉ,nàng ta không kìm chế được lửa giận đang muốn bùng nổ trong lòng,lớn tiếng quát:"Ngươi câm miệng lại,ngươi nghĩ chính mình rất xinh đẹp sao còn chê ta xấu. Ta nói cho ngươi biết,Thượng Quan Lâm Vân ta là chính thất,là đệ nhất mỹ nữ kinh thành,không phải loại thứ xuất thấp kém như ngươi. Ngươi nên nhớ chính mình còn phải dựa vào bọn ta nhiều lắm đấy."Thượng Quan Ngọc Kỷ thân mình run rẩy,lấy hết sức khống chế tức giận đang sôi sục,trong đầu không ngừng khinh bỉ Thượng Quan Lâm Vân. Đệ nhất mỹ nữ kinh thành,nàng phi,Thượng Quan Lâm Vân này đúng thật không biết xấu hổ,cư nhiên tự nhận chính mình là đệ nhất mỹ nữ. Đệ nhất cái thá gì? Sao phải chỉ suốt ngày trang điểm lòe loẹt,y phục từ vải thượng hạng sao? Thật sự so với mấy ả kĩ nữ trong khách đ**m chỉ biết đi vẫy khách thì không khác biệt là bao nhiêu. Tuy nhiên đó chỉ là suy nghĩ trong đầu thôi,còn Thượng Quan Ngọc Kỷ dù không có đầu óc vẫn biết phải im lặng,cuối đầu hối lỗi:"Dạ,đại tỉ. Đều do muội muội ngu ngốc,nhất thời quên mất diễm lệ động lòng của tỉ."Thượng Quan Lâm Vân lúc này sắc mặt mới hơi hòa nhã một chút,lập tức lên tiếng:"Mẫu thân,người nghĩ xem,con tiện nhân Lam Nguyệt kia tại sao đột nhiên lại có thể suy nghĩ thấu đáo và quyết đoán đến như vậy? Không phải do chúng ta đánh nó,làm nó nghĩ thông đấy chứ?""Không thể. Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời,nó không thể nào dể dàng trở nên quyết đoán như vậy được. Trừ khi"Triệu thị giọng quả quyết rồi trầm xuống dần nhìn Thượng Quan Lâm Vân cùng Thượng Quan Ngọc Kỷ. Thượng Quan Ngọc Kỷ có lẽ hiểu ý Triệu thị nghi hoặc hỏi:"Mẫu thân,lẽ nào Thượng Quan Lam Nguyệt là,là bị oan hồn nhập vào mới trở thành thế."Đúng luc Thượng Quan Lâm Vân dứt lời,cán cửa phòng đang đóng chặt chợt bật mở,Trương Lam Nguyệt cứ thế thoang dong bước vào.