Tác giả:

Trước thềm Tết Nguyên đán năm hai không hai tư, cha gọi một cuộc điện thoại, réo tôi từ Cam Túc xa xôi ngàn dặm trở về. Mấy ngày đó, thời tiết ở Cam Túc tệ vô cùng. Tôi đã đến Cam Túc không biết bao nhiêu lần, nhưng đó là trận bão cát lớn nhất tôi từng gặp. Tôi kẹp điện thoại vào vai, đầu óc trống rỗng lắng nghe giọng nói đã nhuốm màu tuổi tác không thể che giấu của cha qua điện thoại. Trước mắt tôi, cát vàng mịt mù giăng kín cả đất trời. Xe của tôi chết máy giữa đường, và lúc cha gọi tới, tôi đã chờ bên vệ đường được ba tiếng đồng hồ rồi. Thời tiết khắc nghiệt, đài khí tượng đã phát cảnh báo, cao tốc bị phong tỏa. Vô số người xa xứ buộc phải dừng chân tại thành phố này. Bão cát siết chặt lấy những đôi mắt đang mong ngóng ngày về, nhưng trong đó không có đôi mắt của tôi. Lẽ ra tôi phải phiêu bạt nơi đất khách, bị cuồng phong và mưa lớn cuốn đi rồi quật ngã, đôi mắt phải ngâm trong nước biển và mưa rào. Đó mới là cuộc sống của tôi. Trong điện thoại, tôi nói với cha rằng năm nay tôi vẫn…

Truyện chữ