Tác giả:

Longbury, Tháng 10 Năm 1815 Edwina Gunn nhào qua cửa sau của căn nhà nông thôn và nhanh chóng xoay chiếc chìa trong ổ khóa. Cái then cài cửa cũng đã được bà đóng sầm cài chặt lại. Tim bà đập loạn xạ. Bà th* d*c. Bà đã hỏi quá nhiều, chõ mũi vào những chuyện mà người khác không muốn. Và điều duy nhất bà đạt được là đánh thức một con hổ đang chìm trong giấc ngủ. “Hãy bình tĩnh lại đi Edwina,” bà tự nói với mình một cách cứng rắn. “Bà đã sáu mươi tuổi. Cứ cái đà này, bà sẽ tự khiến cho mình bị tai biến mạch máu! Bà không phải là mối đe dọa! Bà không thể chứng minh bất cứ điều gì. Và sau cả đoạn thời gian dài như thế trôi qua, hắn ta hẳn đã cảm thấy được an toàn.” Khi bà đã lấy lại hơi, bà bước đến gần cửa sổ, nhưng vẫn giữ một khoảng cách khá xa để không bị nhìn thấy, rồi mới dòm ra ngoài. Ngôi nhà nhỏ của bà nằm ngay bên ngoài khu trang viện, và thứ duy nhất bà có thể nhìn thấy ngoài những mảnh vườn và các căn nhà chỉ là những gốc cây thủy tùng, cây sơn trà, và cây sồi mà giờ cũng chỉ…

Truyện chữ