Thẩm Dự khó nhọc mở mắt, dưới ánh sáng chói lòa, đồng tử vừa mới hội tụ, bỗng một gương mặt nữ tử lo lắng phóng đại đột ngột hiện ra trước mắt, suýt nữa đập thẳng vào mặt hắn. “Sư tôn! Cuối cùng người cũng tỉnh rồi!” Đầu óc Thẩm Dự hỗn loạn, vẫn chưa hoàn hồn. “Sư tôn”? Là ai? Là ta? Gì thế này? Người này là ai? Đau quá... đầu đau như muốn nổ tung. Hắn muốn giơ tay lên xoa huyệt thái dương, nhưng tay lại nặng như chì, không thể nhấc nổi. “Được rồi, được rồi, đừng ồn nữa, lui hết ra ngoài đi, để Chưởng giáo sư huynh nghỉ ngơi một lát. Không thấy huynh ấy khó chịu lắm sao?” Nghe thấy giọng nói ấy, Thẩm Dự đảo mắt nhìn về phía đó, chỉ thấy một nam tử mặc thanh y cao gầy đang như đuổi gà, lùa cô gái vừa nãy hét to ra khỏi phòng. Ánh sáng bên ngoài rọi ngược vào khiến hắn không kịp nhìn rõ gương mặt, cửa phòng đã sập lại. Lúc này, Thẩm Dự mới nhìn kỹ khung cảnh xung quanh và nam tử vừa đóng cửa. Hắn đang nằm trên một chiếc giường gỗ lớn. Màn giường và chăn đệm tuy mộc mạc nhưng tinh tế,…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...