Đầu xuân, tuyết lạnh tích tụ trên chồi non đã tan. Khi cành hoa trắng muốt bị đóa hoa rực rỡ đè nặng mà rũ xuống bên dòng Hàn Hà, thì Yêu sơn cũng vừa tỉnh giấc sau giấc ngủ đông dài. Lũ yêu tinh đã ngủ suốt cả mùa đông, trong khoảnh khắc làn gió xuân đầu tiên lướt qua, liền đồng loạt cất tiếng hú dài trong hang sâu tối tăm, khiến người ta nghe mà giật mình thót tim. Tiếng gào khàn đặc, dày nặng, vang vọng từng đợt như sóng xô, đến mức tiểu yêu đi ngang cũng bị dọa cho chân mềm nhũn, ngã nhào tại chỗ. Hàn Giang Tuyết cũng ngã. Chỉ là... không phải vì bị dọa, mà vì không nhìn thấy dây leo dưới chân đã trồi lên khỏi mặt đất. Cũng không trách y được, hôm nay hai cái móng trước của y đang ôm quá nhiều đồ, mấy hộp lễ vật chồng lên nhau còn cao hơn cả người con thỏ lông mượt mịn này. "Rầm" một tiếng, Hàn Giang Tuyết nhào xuống bãi cỏ xanh non vừa mới mọc, khuôn mặt tròn trịa lông xù dính đầy lá cỏ. Nghe tiếng ngã thôi đã đủ thấy đau, nhưng y chẳng hề để ý, ngược lại còn ngẩng đầu cười toe…

Truyện chữ