Sau khi bị giảm biên chế, Lâm Trán Lam vừa ý khu chợ đêm Thành Nam, dùng số tiền để dành ít ỏi của mình để chọn một phòng đơn trong tòa nhà cho thuê gần đó, và mua một gian hàng ở chợ đêm. Cậu hưng phấn tới mức thậm chí không khảo sát xem nên bán cái gì cho thích hợp. Liếc nhìn các chú dì đang buôn bán xung quanh, bán kẹo hồ lô bán dưa muối, còn bán đồ nướng và ma lạt trộn, chua ngọt mặn cay đều đủ cả, chỉ cần rao to một chút, muốn ế khách cũng khó. Chả trách gian hàng này vẫn còn trống. Lâm Trán Lam do dự hai ba ngày, không thể cướp chén cơm của người ta được. Nghĩ tới nghĩ lui, Lâm Trán Lam quyết định. Cậu sẽ bán cơm chiên. Cả con phố này chưa ai bán cơm chiên hết. Hơn nữa, tay nghề chiên cơm của cậu là hạng nhất. Do hồi còn đi thực tập, cậu không đủ tiền ăn thức ăn nhanh đắt đỏ, tự cậu ở nhà mày mò làm đủ loại mì xào với cơm chiên, rồi mang đến công ty. Chẳng qua là. Cậu đã quên mất một chuyện. Sao mấy cặp đôi, mấy cặp vợ chồng, nhóm bạn thân và sinh viên đại học ra dạo chợ đêm lại…
Tác giả: