Chu Gia Ngư tỉnh dậy giữa bóng đêm. Cậu mở mắt, xung quanh tối đến độ giơ tay lên cũng không thấy ngón. Cậu khẽ cựa quậy, phát hiện tay chân mình đều bị trói chặt, không nhúc nhích nổi. Chu Gia Ngư nằm úp mặt dưới đất, mũi ngửi thấy mùi máu tanh thoang thoảng. Không phải mình đã chết rồi sao? Đây là đâu, chẳng lẽ địa ngục có thật? Đầu óc Chu Gia Ngư hơi hỗn loạn, nhưng cậu còn chưa kịp suy nghĩ đáp án, bóng tối phía trước đã bị một luồng sáng xua tan. “Là hắn à?” Một giọng nam vang lên. “Ừ.” Người còn lại trả lời. Chu Gia Ngư nghe tiếng, cậu vừa định hỏi, nào ngờ hai người kia đã đi thẳng tới trước mặt cậu, thô bạo túm tay cậu rồi lôi ra khỏi phòng như lôi bao tải. Có lẽ do ở lâu trong bóng tối nên lúc bị đưa ra ngoài, Chu Gia Ngư không quen với ánh mặt trời chói lọi ngay được. Cậu nhắm nghiền mắt, cảm thấy mình bị kéo qua một hành lang dài đằng đẵng, sau đó bị ném giữa một đại sảnh rộng lớn. “Tiên sinh.” Giọng nói ban nãy lại vang lên, nhưng hình như đang nói với ai khác: “Mang đến…
Tác giả: