Tác giả:

Leah nhìn qua khe hở giữa hai tấm rèm để nhìn ngôi nhà đối diện bên đường. Tách biệt với hàng xóm láng giềng cả bởi vị trí và diện mạo, số 31 đường Thợ Bạc là một ngôi nhà kỳ dị đứng lẻ loi. Ngôi nhà ba tầng được cặp vợ chồng người thợ bạc về hưu xây cách đây một trăm năm mươi năm trên một mảnh đất được họ chọn lựa bởi từ đó có thể thưởng ngoạn toàn bộ quang cảnh nông thôn vùng Hertfordshire. Để tận hưởng cảnh quan, họ đã đặt làm một hàng hiên bằng sắt uốn cầu kỳ bao lấy toàn bộ tầng một của ngôi nhà. Ngày nay, ai đó ngồi ở hiên nhà chả còn thưởng thức được gì hơn ngoài mấy khoảnh vườn của những ngôi nhà nông thôn tầm thường thời Victoria ngay đối diện, và tiếp sau đó là mấy tầng phía trên của ba khối nhà cao tầng thô thiển, mọc lên giữa hoang dại của vùng Enfield. Vợ chồng người thợ bạc, một cặp lập dị, đã chọn trang trí phía ngoài căn nhà bằng những thứ gạch men màu sắc rực rỡ mà họ thu thập ở các chợ trời trong những chuyến du lịch khắp nơi trên thế giới. Hai bên cửa chính có ốp…

Chương 51

Số 31 Đường Giấc MơTác giả: Lisa JewellTruyện Phương TâyLeah nhìn qua khe hở giữa hai tấm rèm để nhìn ngôi nhà đối diện bên đường. Tách biệt với hàng xóm láng giềng cả bởi vị trí và diện mạo, số 31 đường Thợ Bạc là một ngôi nhà kỳ dị đứng lẻ loi. Ngôi nhà ba tầng được cặp vợ chồng người thợ bạc về hưu xây cách đây một trăm năm mươi năm trên một mảnh đất được họ chọn lựa bởi từ đó có thể thưởng ngoạn toàn bộ quang cảnh nông thôn vùng Hertfordshire. Để tận hưởng cảnh quan, họ đã đặt làm một hàng hiên bằng sắt uốn cầu kỳ bao lấy toàn bộ tầng một của ngôi nhà. Ngày nay, ai đó ngồi ở hiên nhà chả còn thưởng thức được gì hơn ngoài mấy khoảnh vườn của những ngôi nhà nông thôn tầm thường thời Victoria ngay đối diện, và tiếp sau đó là mấy tầng phía trên của ba khối nhà cao tầng thô thiển, mọc lên giữa hoang dại của vùng Enfield. Vợ chồng người thợ bạc, một cặp lập dị, đã chọn trang trí phía ngoài căn nhà bằng những thứ gạch men màu sắc rực rỡ mà họ thu thập ở các chợ trời trong những chuyến du lịch khắp nơi trên thế giới. Hai bên cửa chính có ốp… Anh đang nghĩ đến em, Ruby-cô gái của anh, anh nghĩ anh yêu em! Anh cần em. không thể hít thở khi không có em. Gặp em tối nay. TxxxRuby mỉm cười gượng gạo và tắt điện thoại. Cô đang ở trong một hiệu giặt công cộng trên đường High Road, dõi theo những đồ lót của mình quay lên, quay xuống chậm chạp trong chiếc máy sấy to đùng. Chiếc máy sấy ở nhà không làm việc vì đang sửa sang trong bếp và cô buộc phải mang đồ giặt ra đây. Cô cũng không phiền. Cô thích các hiệu giặt công cộng. Cô thích những người sử dụng dịch vụ của hiệu giặt công cộng. Cô cảm thấy mình gần gũi với họ. Những người không sở hữu máy giặt thường cũng không nợ tiền mua nhà hoặc có con hoặc có việc. Họ thường là sinh viên hoặc người về hưu hoặc những người nhập cư đang sống ở những nơi tạm bợ. Cô thích mùi hương của tiệm giặt, thích hơi nóng khô, cảm giác không có việc gì khác hay hơn là ngồi đọc tạp chí trong một giờ. Cô thích những biển hiệu lỗi thời, những chiếc máy chia bột giặt; cô thích ở những nơi mà hai mươi năm về trước cũng giống y hệt hôm nay.Cô mở hộp thư của mình và đọc lại tin nhắn của Tim. Cô nên trả lời, nhưng cô không biết phải nói gì. Cô chưa bao giờ nói với một người đàn ông là cô yêu anh ta trước đây, kể cả khi cô có yêu. Cái ý nghĩ sử dụng gian dối những từ ngữ ấy khiến cô rúm lại. Một khi đã những lời ấy đã thốt ra, mọi chuyện đều thay đổi. Cô sẽ mất đi uy lực của mình; anh ta sẽ mong đợi nhiều hơn ở cô. Nhưng tệ hơn cả, Tim Kennedy sẽ rời bỏ vợ mình.Trước đây Ruby đã từng ngủ với những người đàn ông có vợ khác. Cô đã nghe tất cả những lời nói rập khuôn về những cuộc hôn nhân trục trặc và những bà vợ đáng ghét. Khoảng một tá đàn ông đã kể với cô rằng họ bất hạnh ra sao ở nhà, rằng họ chỉ ở lại vì những đứa trẻ. Nhưng Tim thì khác. Anh ta thực sự bất hạnh. Và anh ta thực sự sẽ rời bỏ vợ mình. Anh ta sẽ rời bỏ cô ta tối nay. Anh ta rời bỏ cô ta ngay lúc này. Tất cả những gì Ruby cần làm là nói ra điều ấy. Tim Kennedy đang yêu, như chưa có ai từng yêu cô như thế trước đây. Anh ta gửi tin nhắn cho cô cả hai chục lần một ngày. Anh ta gửi tặng cô hoa, anh ta mua đồ trang sức cho cô. Anh đặt cả trái tim lên chiếc gối và dâng cho cô.Tim là một người môi giới chứng khoán.Anh ta sống với vợ, Sophie, trong một ngôi nhà thời George kiểu điền trang ở Hammersmith, chỉ cách dòng sông một phút đi bộ. Anh ta mới cưới vợ được một năm. Nhưng họ đã bên nhau từ năm năm trước. Họ không có con, nhưng có một con chó bulldog tên là Mojo được nhắc đến trong hợp đồng hôn nhân. Họ vừa mới đi trượt tuyết ở Áo hay Thụy Sĩ hay đại loại thế, và họ chơi tennis thường xuyên - đánh đôi. Tim uống rượu vang đỏ và chơi squash và lo lắng về cân nặng. Sophie, dường như, rất mảnh mai và đi tập ở phòng tập năm lần một tuần, sau khi đi làm về, cô ta là một giám đốc bán lẻ của một chuỗi cửa hàng bán đồ nội thất.Tất cả đều quá, quá tẻ ngắt để mô tả. Chẳng có gì lạ là anh ta điên dại vì cô. Anh ta chưa bao giờ gặp ai như cô trong đời, và nếu chẳng phải vì một chuỗi các sự kiện đã dẫn dắt Ruby đến cùng một quán bar ở Soho với anh ta đêm ấy. Và nếu như cô đang không ở trong một trạng thái tinh thần đặc biệt đêm ấy, thì anh ta đã chẳng bao giờ gặp được. Họ ở hai thế giới hoàn toàn khác nhau.Anh ta đến cậu lạc bộ ở đường Holloway tuần trước, ngay sau khi ra khỏi chỗ làm, với complet và cà vạt, ngồi bên những người đàn ông mồ hôi nhễ nhại mặc những chiếc áo phông mỏng và những người phụ nữ với hình xăm, tay cầm một cốc bia bằng nhựa, chỉ để xem cô hát. Và khi cô bước xuống sân khấu, anh ta nhìn cô kính sợ, mắt chớp chớp, miệng không cất nổi thành lời những gì anh ta muốn nói. “Em tuyệt quá,” rút cuộc anh ta cũng cố nói ra, “thực sự tuyệt vời.”Anh ta sùng bái cô. Và Ruby cũng phải thú nhận, cô cũng khá thích như thế. Đã lâu lắm rồi kể từ khi ai đó có cảm xúc mạnh mẽ như vậy với cô và điều đó không thể nào đến đúng lúc hơn. Nhưng cô không yêu anh ta. Cô thậm chí còn không đặc biệt thích anh ta là đằng khác. Cô chỉ có thể cố gắng chịu được việc l*m t*nh với anh ta. Nhưng ngay lúc này đây, khi mọi người khác trong đời cô khiến cô thất vọng, khi Toby sắp bán nhà, khi mẹ cô chơi cô, Con lờ tịt cô đi và Paul bỏ rơi cô, Tim là tất cả những gì còn lại, và Ruby cần anh ta, nhiều hơn là cô nghĩ.Cô ấn nút trả lời và bắt đầu viết:Nghĩ có khi em cũng yêu anh. Hẹn gặp anh tối nay nhé xxx.

Anh đang nghĩ đến em, Ruby-cô gái của anh, anh nghĩ anh yêu em! Anh cần em. không thể hít thở khi không có em. Gặp em tối nay. Txxx

Ruby mỉm cười gượng gạo và tắt điện thoại. Cô đang ở trong một hiệu giặt công cộng trên đường High Road, dõi theo những đồ lót của mình quay lên, quay xuống chậm chạp trong chiếc máy sấy to đùng. Chiếc máy sấy ở nhà không làm việc vì đang sửa sang trong bếp và cô buộc phải mang đồ giặt ra đây. Cô cũng không phiền. Cô thích các hiệu giặt công cộng. Cô thích những người sử dụng dịch vụ của hiệu giặt công cộng. Cô cảm thấy mình gần gũi với họ. Những người không sở hữu máy giặt thường cũng không nợ tiền mua nhà hoặc có con hoặc có việc. Họ thường là sinh viên hoặc người về hưu hoặc những người nhập cư đang sống ở những nơi tạm bợ. Cô thích mùi hương của tiệm giặt, thích hơi nóng khô, cảm giác không có việc gì khác hay hơn là ngồi đọc tạp chí trong một giờ. Cô thích những biển hiệu lỗi thời, những chiếc máy chia bột giặt; cô thích ở những nơi mà hai mươi năm về trước cũng giống y hệt hôm nay.

Cô mở hộp thư của mình và đọc lại tin nhắn của Tim. Cô nên trả lời, nhưng cô không biết phải nói gì. Cô chưa bao giờ nói với một người đàn ông là cô yêu anh ta trước đây, kể cả khi cô có yêu. Cái ý nghĩ sử dụng gian dối những từ ngữ ấy khiến cô rúm lại. Một khi đã những lời ấy đã thốt ra, mọi chuyện đều thay đổi. Cô sẽ mất đi uy lực của mình; anh ta sẽ mong đợi nhiều hơn ở cô. Nhưng tệ hơn cả, Tim Kennedy sẽ rời bỏ vợ mình.

Trước đây Ruby đã từng ngủ với những người đàn ông có vợ khác. Cô đã nghe tất cả những lời nói rập khuôn về những cuộc hôn nhân trục trặc và những bà vợ đáng ghét. Khoảng một tá đàn ông đã kể với cô rằng họ bất hạnh ra sao ở nhà, rằng họ chỉ ở lại vì những đứa trẻ. Nhưng Tim thì khác. Anh ta thực sự bất hạnh. Và anh ta thực sự sẽ rời bỏ vợ mình. Anh ta sẽ rời bỏ cô ta tối nay. Anh ta rời bỏ cô ta ngay lúc này. Tất cả những gì Ruby cần làm là nói ra điều ấy. Tim Kennedy đang yêu, như chưa có ai từng yêu cô như thế trước đây. Anh ta gửi tin nhắn cho cô cả hai chục lần một ngày. Anh ta gửi tặng cô hoa, anh ta mua đồ trang sức cho cô. Anh đặt cả trái tim lên chiếc gối và dâng cho cô.

Tim là một người môi giới chứng khoán.Anh ta sống với vợ, Sophie, trong một ngôi nhà thời George kiểu điền trang ở Hammersmith, chỉ cách dòng sông một phút đi bộ. Anh ta mới cưới vợ được một năm. Nhưng họ đã bên nhau từ năm năm trước. Họ không có con, nhưng có một con chó bulldog tên là Mojo được nhắc đến trong hợp đồng hôn nhân. Họ vừa mới đi trượt tuyết ở Áo hay Thụy Sĩ hay đại loại thế, và họ chơi tennis thường xuyên - đánh đôi. Tim uống rượu vang đỏ và chơi squash và lo lắng về cân nặng. Sophie, dường như, rất mảnh mai và đi tập ở phòng tập năm lần một tuần, sau khi đi làm về, cô ta là một giám đốc bán lẻ của một chuỗi cửa hàng bán đồ nội thất.

Tất cả đều quá, quá tẻ ngắt để mô tả. Chẳng có gì lạ là anh ta điên dại vì cô. Anh ta chưa bao giờ gặp ai như cô trong đời, và nếu chẳng phải vì một chuỗi các sự kiện đã dẫn dắt Ruby đến cùng một quán bar ở Soho với anh ta đêm ấy. Và nếu như cô đang không ở trong một trạng thái tinh thần đặc biệt đêm ấy, thì anh ta đã chẳng bao giờ gặp được. Họ ở hai thế giới hoàn toàn khác nhau.

Anh ta đến cậu lạc bộ ở đường Holloway tuần trước, ngay sau khi ra khỏi chỗ làm, với complet và cà vạt, ngồi bên những người đàn ông mồ hôi nhễ nhại mặc những chiếc áo phông mỏng và những người phụ nữ với hình xăm, tay cầm một cốc bia bằng nhựa, chỉ để xem cô hát. Và khi cô bước xuống sân khấu, anh ta nhìn cô kính sợ, mắt chớp chớp, miệng không cất nổi thành lời những gì anh ta muốn nói. “Em tuyệt quá,” rút cuộc anh ta cũng cố nói ra, “thực sự tuyệt vời.”

Anh ta sùng bái cô. Và Ruby cũng phải thú nhận, cô cũng khá thích như thế. Đã lâu lắm rồi kể từ khi ai đó có cảm xúc mạnh mẽ như vậy với cô và điều đó không thể nào đến đúng lúc hơn. Nhưng cô không yêu anh ta. Cô thậm chí còn không đặc biệt thích anh ta là đằng khác. Cô chỉ có thể cố gắng chịu được việc l*m t*nh với anh ta. Nhưng ngay lúc này đây, khi mọi người khác trong đời cô khiến cô thất vọng, khi Toby sắp bán nhà, khi mẹ cô chơi cô, Con lờ tịt cô đi và Paul bỏ rơi cô, Tim là tất cả những gì còn lại, và Ruby cần anh ta, nhiều hơn là cô nghĩ.

Cô ấn nút trả lời và bắt đầu viết:

Nghĩ có khi em cũng yêu anh. Hẹn gặp anh tối nay nhé xxx.

Số 31 Đường Giấc MơTác giả: Lisa JewellTruyện Phương TâyLeah nhìn qua khe hở giữa hai tấm rèm để nhìn ngôi nhà đối diện bên đường. Tách biệt với hàng xóm láng giềng cả bởi vị trí và diện mạo, số 31 đường Thợ Bạc là một ngôi nhà kỳ dị đứng lẻ loi. Ngôi nhà ba tầng được cặp vợ chồng người thợ bạc về hưu xây cách đây một trăm năm mươi năm trên một mảnh đất được họ chọn lựa bởi từ đó có thể thưởng ngoạn toàn bộ quang cảnh nông thôn vùng Hertfordshire. Để tận hưởng cảnh quan, họ đã đặt làm một hàng hiên bằng sắt uốn cầu kỳ bao lấy toàn bộ tầng một của ngôi nhà. Ngày nay, ai đó ngồi ở hiên nhà chả còn thưởng thức được gì hơn ngoài mấy khoảnh vườn của những ngôi nhà nông thôn tầm thường thời Victoria ngay đối diện, và tiếp sau đó là mấy tầng phía trên của ba khối nhà cao tầng thô thiển, mọc lên giữa hoang dại của vùng Enfield. Vợ chồng người thợ bạc, một cặp lập dị, đã chọn trang trí phía ngoài căn nhà bằng những thứ gạch men màu sắc rực rỡ mà họ thu thập ở các chợ trời trong những chuyến du lịch khắp nơi trên thế giới. Hai bên cửa chính có ốp… Anh đang nghĩ đến em, Ruby-cô gái của anh, anh nghĩ anh yêu em! Anh cần em. không thể hít thở khi không có em. Gặp em tối nay. TxxxRuby mỉm cười gượng gạo và tắt điện thoại. Cô đang ở trong một hiệu giặt công cộng trên đường High Road, dõi theo những đồ lót của mình quay lên, quay xuống chậm chạp trong chiếc máy sấy to đùng. Chiếc máy sấy ở nhà không làm việc vì đang sửa sang trong bếp và cô buộc phải mang đồ giặt ra đây. Cô cũng không phiền. Cô thích các hiệu giặt công cộng. Cô thích những người sử dụng dịch vụ của hiệu giặt công cộng. Cô cảm thấy mình gần gũi với họ. Những người không sở hữu máy giặt thường cũng không nợ tiền mua nhà hoặc có con hoặc có việc. Họ thường là sinh viên hoặc người về hưu hoặc những người nhập cư đang sống ở những nơi tạm bợ. Cô thích mùi hương của tiệm giặt, thích hơi nóng khô, cảm giác không có việc gì khác hay hơn là ngồi đọc tạp chí trong một giờ. Cô thích những biển hiệu lỗi thời, những chiếc máy chia bột giặt; cô thích ở những nơi mà hai mươi năm về trước cũng giống y hệt hôm nay.Cô mở hộp thư của mình và đọc lại tin nhắn của Tim. Cô nên trả lời, nhưng cô không biết phải nói gì. Cô chưa bao giờ nói với một người đàn ông là cô yêu anh ta trước đây, kể cả khi cô có yêu. Cái ý nghĩ sử dụng gian dối những từ ngữ ấy khiến cô rúm lại. Một khi đã những lời ấy đã thốt ra, mọi chuyện đều thay đổi. Cô sẽ mất đi uy lực của mình; anh ta sẽ mong đợi nhiều hơn ở cô. Nhưng tệ hơn cả, Tim Kennedy sẽ rời bỏ vợ mình.Trước đây Ruby đã từng ngủ với những người đàn ông có vợ khác. Cô đã nghe tất cả những lời nói rập khuôn về những cuộc hôn nhân trục trặc và những bà vợ đáng ghét. Khoảng một tá đàn ông đã kể với cô rằng họ bất hạnh ra sao ở nhà, rằng họ chỉ ở lại vì những đứa trẻ. Nhưng Tim thì khác. Anh ta thực sự bất hạnh. Và anh ta thực sự sẽ rời bỏ vợ mình. Anh ta sẽ rời bỏ cô ta tối nay. Anh ta rời bỏ cô ta ngay lúc này. Tất cả những gì Ruby cần làm là nói ra điều ấy. Tim Kennedy đang yêu, như chưa có ai từng yêu cô như thế trước đây. Anh ta gửi tin nhắn cho cô cả hai chục lần một ngày. Anh ta gửi tặng cô hoa, anh ta mua đồ trang sức cho cô. Anh đặt cả trái tim lên chiếc gối và dâng cho cô.Tim là một người môi giới chứng khoán.Anh ta sống với vợ, Sophie, trong một ngôi nhà thời George kiểu điền trang ở Hammersmith, chỉ cách dòng sông một phút đi bộ. Anh ta mới cưới vợ được một năm. Nhưng họ đã bên nhau từ năm năm trước. Họ không có con, nhưng có một con chó bulldog tên là Mojo được nhắc đến trong hợp đồng hôn nhân. Họ vừa mới đi trượt tuyết ở Áo hay Thụy Sĩ hay đại loại thế, và họ chơi tennis thường xuyên - đánh đôi. Tim uống rượu vang đỏ và chơi squash và lo lắng về cân nặng. Sophie, dường như, rất mảnh mai và đi tập ở phòng tập năm lần một tuần, sau khi đi làm về, cô ta là một giám đốc bán lẻ của một chuỗi cửa hàng bán đồ nội thất.Tất cả đều quá, quá tẻ ngắt để mô tả. Chẳng có gì lạ là anh ta điên dại vì cô. Anh ta chưa bao giờ gặp ai như cô trong đời, và nếu chẳng phải vì một chuỗi các sự kiện đã dẫn dắt Ruby đến cùng một quán bar ở Soho với anh ta đêm ấy. Và nếu như cô đang không ở trong một trạng thái tinh thần đặc biệt đêm ấy, thì anh ta đã chẳng bao giờ gặp được. Họ ở hai thế giới hoàn toàn khác nhau.Anh ta đến cậu lạc bộ ở đường Holloway tuần trước, ngay sau khi ra khỏi chỗ làm, với complet và cà vạt, ngồi bên những người đàn ông mồ hôi nhễ nhại mặc những chiếc áo phông mỏng và những người phụ nữ với hình xăm, tay cầm một cốc bia bằng nhựa, chỉ để xem cô hát. Và khi cô bước xuống sân khấu, anh ta nhìn cô kính sợ, mắt chớp chớp, miệng không cất nổi thành lời những gì anh ta muốn nói. “Em tuyệt quá,” rút cuộc anh ta cũng cố nói ra, “thực sự tuyệt vời.”Anh ta sùng bái cô. Và Ruby cũng phải thú nhận, cô cũng khá thích như thế. Đã lâu lắm rồi kể từ khi ai đó có cảm xúc mạnh mẽ như vậy với cô và điều đó không thể nào đến đúng lúc hơn. Nhưng cô không yêu anh ta. Cô thậm chí còn không đặc biệt thích anh ta là đằng khác. Cô chỉ có thể cố gắng chịu được việc l*m t*nh với anh ta. Nhưng ngay lúc này đây, khi mọi người khác trong đời cô khiến cô thất vọng, khi Toby sắp bán nhà, khi mẹ cô chơi cô, Con lờ tịt cô đi và Paul bỏ rơi cô, Tim là tất cả những gì còn lại, và Ruby cần anh ta, nhiều hơn là cô nghĩ.Cô ấn nút trả lời và bắt đầu viết:Nghĩ có khi em cũng yêu anh. Hẹn gặp anh tối nay nhé xxx.

Chương 51