Tác giả:

Leah nhìn qua khe hở giữa hai tấm rèm để nhìn ngôi nhà đối diện bên đường. Tách biệt với hàng xóm láng giềng cả bởi vị trí và diện mạo, số 31 đường Thợ Bạc là một ngôi nhà kỳ dị đứng lẻ loi. Ngôi nhà ba tầng được cặp vợ chồng người thợ bạc về hưu xây cách đây một trăm năm mươi năm trên một mảnh đất được họ chọn lựa bởi từ đó có thể thưởng ngoạn toàn bộ quang cảnh nông thôn vùng Hertfordshire. Để tận hưởng cảnh quan, họ đã đặt làm một hàng hiên bằng sắt uốn cầu kỳ bao lấy toàn bộ tầng một của ngôi nhà. Ngày nay, ai đó ngồi ở hiên nhà chả còn thưởng thức được gì hơn ngoài mấy khoảnh vườn của những ngôi nhà nông thôn tầm thường thời Victoria ngay đối diện, và tiếp sau đó là mấy tầng phía trên của ba khối nhà cao tầng thô thiển, mọc lên giữa hoang dại của vùng Enfield. Vợ chồng người thợ bạc, một cặp lập dị, đã chọn trang trí phía ngoài căn nhà bằng những thứ gạch men màu sắc rực rỡ mà họ thu thập ở các chợ trời trong những chuyến du lịch khắp nơi trên thế giới. Hai bên cửa chính có ốp…

Chương 58

Số 31 Đường Giấc MơTác giả: Lisa JewellTruyện Phương TâyLeah nhìn qua khe hở giữa hai tấm rèm để nhìn ngôi nhà đối diện bên đường. Tách biệt với hàng xóm láng giềng cả bởi vị trí và diện mạo, số 31 đường Thợ Bạc là một ngôi nhà kỳ dị đứng lẻ loi. Ngôi nhà ba tầng được cặp vợ chồng người thợ bạc về hưu xây cách đây một trăm năm mươi năm trên một mảnh đất được họ chọn lựa bởi từ đó có thể thưởng ngoạn toàn bộ quang cảnh nông thôn vùng Hertfordshire. Để tận hưởng cảnh quan, họ đã đặt làm một hàng hiên bằng sắt uốn cầu kỳ bao lấy toàn bộ tầng một của ngôi nhà. Ngày nay, ai đó ngồi ở hiên nhà chả còn thưởng thức được gì hơn ngoài mấy khoảnh vườn của những ngôi nhà nông thôn tầm thường thời Victoria ngay đối diện, và tiếp sau đó là mấy tầng phía trên của ba khối nhà cao tầng thô thiển, mọc lên giữa hoang dại của vùng Enfield. Vợ chồng người thợ bạc, một cặp lập dị, đã chọn trang trí phía ngoài căn nhà bằng những thứ gạch men màu sắc rực rỡ mà họ thu thập ở các chợ trời trong những chuyến du lịch khắp nơi trên thế giới. Hai bên cửa chính có ốp… Tối thứ Ba, Melinda đi đến phòng Toby. Chị cầm theo một chiếc hộp.“Bây giờ,” chị nói, đi qua mặt Toby về phía giường của anh. “Đừng sợ nhé, nhưng chị đến để giải quyết cho em đây.”“Giải quyết cho em cái gì cơ?”Chị mở hộp và lấy ra một chiếc máy màu đen kèm theo một sợi dây. Nó to cỡ một chiếc điện thoại di động. Chị nhìn quanh tường để tìm ổ cắm, rồi chị cắm chiếc máy. “Bây giờ,” chị nói, đẩy chiếc ghế văn phòng của anh ra xa cái máy tính, về phía giường, “lại đây.” Chị vỗ vào cái ghế. “Ngồi xuống.”“Ờ, chị Melinda, cái gì...?”“Tin chị đi Toby. Đây là một điều tốt cho em. Em sẽ không bao giờ, không bao giờ ân hận về chuyện này, dù chỉ một phút. Giờ - ngồi - xuống.”Anh làm theo mệnh lệnh của chị và liếc nhìn chiếc máy màu đen trong tay chị, vẻ căng thẳng. Anh lại đứng lên, đột ngột, khi chị bật máy lên và nó bắt đầu rung rất, rất to.“Ồ, Jesus.” Anh nói, và nhìn nó chằm chằm vẻ hốt hoảng. “Chị định làm gì em thế?”“Cứ ngồi xuống nào, và em sẽ thấy.”Toby cố gắng thư giãn. Anh giả sử là cái thứ rung rung kia là một thiết bị mát xa và chuẩn bị tinh thần đón nhận một cảm giác dễ chịu giữa hai bả vai. Thay vào đó, Melinda bắt đầu cọ cọ nó vào xương gò má anh. Chị đưa đi đưa lại nó ở phía mặt bên trái của anh và, anh phải thú nhận là, nó cũng không hoàn toàn gây cảm giác khó chịu.“Dễ chịu không?”“À, cũng không tệ, nhưng…” Anh dừng lời khi mắt anh bắt gặp chiếc hộp nằm trên giường. Có một hình ảnh của chiếc máy trên nắp hộp kèm theo dòng chữ “Bộ tạo kiểu tóc” và “tông đơ”. Anh nhìn xuống sàn nhà. Những lọn tóc nhỏ xíu đang nằm trên sàn. Anh vỗ tay vào má, nơi gần nửa đời anh luôn luôn có hàm râu. Anh cảm nhận làn da, mịn màng và mềm mại, giống như da bụng của một con mèo con. “Ồ, Chúa tôi! Chị Melinda! Không!”Anh đứng dậy và cảm thấy cái máy đang lướt đi trong tóc.“Cứt thật, Toby, ngồi yên nào?”“Ồ, Chúa ơi,” anh tóm lấy bên đầu mình và cảm thấy một đường trọc lóc. “Ồ Jesus!”“Toby, hãy ngồi xuống nào.”“Không! Em không ngồi. Ồ, Chúa ơi, chị đã làm gì thế! Chị đã làm gì thế?!” Anh chạy vội lại chỗ gương và nhìn vào bóng mình. Anh thiếu mất râu một bên má và một phần tóc. Trông anh giống như đang mang một căn bệnh kinh khủng, kinh khủng.“Toby, đừng có sợ. Lại đây và chị sẽ giải quyết nốt nó cho em.”“Em không thể tin là chị lại cạo râu má của em.”“À, thế em nghĩ chị sẽ làm gì với một cái tông đơ chứ?”“Em đâu có biết đó là cái tông đơ.”“Này, thế em nghĩ chúng là cái gì mới được chứ?”“Em không biết, một cái thiết bị mát xa nào đó. Em nghĩ chị sắp sửa mát xa cho em.”Melinda đưa tay lên miệng và phì ra cười. “Ồ, cứt thật,” chị nói. “Ồ cha mẹ ơi, Toby. Chị xin lỗi. Chị cứ nghĩ là ai cũng biết trông cái tông đơ như thế nào.”“Vâng, à, có lẽ không phải thế.” Toby nhìn mình trong gương lần nữa. Anh quay đi, trong kinh hoàng. “Ồ, Chúa tôi, Melinda. Chúng ta phải làm gì bây giờ?”

Tối thứ Ba, Melinda đi đến phòng Toby. Chị cầm theo một chiếc hộp.

“Bây giờ,” chị nói, đi qua mặt Toby về phía giường của anh. “Đừng sợ nhé, nhưng chị đến để giải quyết cho em đây.”

“Giải quyết cho em cái gì cơ?”

Chị mở hộp và lấy ra một chiếc máy màu đen kèm theo một sợi dây. Nó to cỡ một chiếc điện thoại di động. Chị nhìn quanh tường để tìm ổ cắm, rồi chị cắm chiếc máy. “Bây giờ,” chị nói, đẩy chiếc ghế văn phòng của anh ra xa cái máy tính, về phía giường, “lại đây.” Chị vỗ vào cái ghế. “Ngồi xuống.”

“Ờ, chị Melinda, cái gì...?”

“Tin chị đi Toby. Đây là một điều tốt cho em. Em sẽ không bao giờ, không bao giờ ân hận về chuyện này, dù chỉ một phút. Giờ - ngồi - xuống.”

Anh làm theo mệnh lệnh của chị và liếc nhìn chiếc máy màu đen trong tay chị, vẻ căng thẳng. Anh lại đứng lên, đột ngột, khi chị bật máy lên và nó bắt đầu rung rất, rất to.

“Ồ, Jesus.” Anh nói, và nhìn nó chằm chằm vẻ hốt hoảng. “Chị định làm gì em thế?”

“Cứ ngồi xuống nào, và em sẽ thấy.”

Toby cố gắng thư giãn. Anh giả sử là cái thứ rung rung kia là một thiết bị mát xa và chuẩn bị tinh thần đón nhận một cảm giác dễ chịu giữa hai bả vai. Thay vào đó, Melinda bắt đầu cọ cọ nó vào xương gò má anh. Chị đưa đi đưa lại nó ở phía mặt bên trái của anh và, anh phải thú nhận là, nó cũng không hoàn toàn gây cảm giác khó chịu.

“Dễ chịu không?”

“À, cũng không tệ, nhưng…” Anh dừng lời khi mắt anh bắt gặp chiếc hộp nằm trên giường. Có một hình ảnh của chiếc máy trên nắp hộp kèm theo dòng chữ “Bộ tạo kiểu tóc” và “tông đơ”. Anh nhìn xuống sàn nhà. Những lọn tóc nhỏ xíu đang nằm trên sàn. Anh vỗ tay vào má, nơi gần nửa đời anh luôn luôn có hàm râu. Anh cảm nhận làn da, mịn màng và mềm mại, giống như da bụng của một con mèo con. “Ồ, Chúa tôi! Chị Melinda! Không!”

Anh đứng dậy và cảm thấy cái máy đang lướt đi trong tóc.

“Cứt thật, Toby, ngồi yên nào?”

“Ồ, Chúa ơi,” anh tóm lấy bên đầu mình và cảm thấy một đường trọc lóc. “Ồ Jesus!”

“Toby, hãy ngồi xuống nào.”

“Không! Em không ngồi. Ồ, Chúa ơi, chị đã làm gì thế! Chị đã làm gì thế?!” Anh chạy vội lại chỗ gương và nhìn vào bóng mình. Anh thiếu mất râu một bên má và một phần tóc. Trông anh giống như đang mang một căn bệnh kinh khủng, kinh khủng.

“Toby, đừng có sợ. Lại đây và chị sẽ giải quyết nốt nó cho em.”

“Em không thể tin là chị lại cạo râu má của em.”

“À, thế em nghĩ chị sẽ làm gì với một cái tông đơ chứ?”

“Em đâu có biết đó là cái tông đơ.”

“Này, thế em nghĩ chúng là cái gì mới được chứ?”

“Em không biết, một cái thiết bị mát xa nào đó. Em nghĩ chị sắp sửa mát xa cho em.”

Melinda đưa tay lên miệng và phì ra cười. “Ồ, cứt thật,” chị nói. “Ồ cha mẹ ơi, Toby. Chị xin lỗi. Chị cứ nghĩ là ai cũng biết trông cái tông đơ như thế nào.”

“Vâng, à, có lẽ không phải thế.” Toby nhìn mình trong gương lần nữa. Anh quay đi, trong kinh hoàng. “Ồ, Chúa tôi, Melinda. Chúng ta phải làm gì bây giờ?”

Số 31 Đường Giấc MơTác giả: Lisa JewellTruyện Phương TâyLeah nhìn qua khe hở giữa hai tấm rèm để nhìn ngôi nhà đối diện bên đường. Tách biệt với hàng xóm láng giềng cả bởi vị trí và diện mạo, số 31 đường Thợ Bạc là một ngôi nhà kỳ dị đứng lẻ loi. Ngôi nhà ba tầng được cặp vợ chồng người thợ bạc về hưu xây cách đây một trăm năm mươi năm trên một mảnh đất được họ chọn lựa bởi từ đó có thể thưởng ngoạn toàn bộ quang cảnh nông thôn vùng Hertfordshire. Để tận hưởng cảnh quan, họ đã đặt làm một hàng hiên bằng sắt uốn cầu kỳ bao lấy toàn bộ tầng một của ngôi nhà. Ngày nay, ai đó ngồi ở hiên nhà chả còn thưởng thức được gì hơn ngoài mấy khoảnh vườn của những ngôi nhà nông thôn tầm thường thời Victoria ngay đối diện, và tiếp sau đó là mấy tầng phía trên của ba khối nhà cao tầng thô thiển, mọc lên giữa hoang dại của vùng Enfield. Vợ chồng người thợ bạc, một cặp lập dị, đã chọn trang trí phía ngoài căn nhà bằng những thứ gạch men màu sắc rực rỡ mà họ thu thập ở các chợ trời trong những chuyến du lịch khắp nơi trên thế giới. Hai bên cửa chính có ốp… Tối thứ Ba, Melinda đi đến phòng Toby. Chị cầm theo một chiếc hộp.“Bây giờ,” chị nói, đi qua mặt Toby về phía giường của anh. “Đừng sợ nhé, nhưng chị đến để giải quyết cho em đây.”“Giải quyết cho em cái gì cơ?”Chị mở hộp và lấy ra một chiếc máy màu đen kèm theo một sợi dây. Nó to cỡ một chiếc điện thoại di động. Chị nhìn quanh tường để tìm ổ cắm, rồi chị cắm chiếc máy. “Bây giờ,” chị nói, đẩy chiếc ghế văn phòng của anh ra xa cái máy tính, về phía giường, “lại đây.” Chị vỗ vào cái ghế. “Ngồi xuống.”“Ờ, chị Melinda, cái gì...?”“Tin chị đi Toby. Đây là một điều tốt cho em. Em sẽ không bao giờ, không bao giờ ân hận về chuyện này, dù chỉ một phút. Giờ - ngồi - xuống.”Anh làm theo mệnh lệnh của chị và liếc nhìn chiếc máy màu đen trong tay chị, vẻ căng thẳng. Anh lại đứng lên, đột ngột, khi chị bật máy lên và nó bắt đầu rung rất, rất to.“Ồ, Jesus.” Anh nói, và nhìn nó chằm chằm vẻ hốt hoảng. “Chị định làm gì em thế?”“Cứ ngồi xuống nào, và em sẽ thấy.”Toby cố gắng thư giãn. Anh giả sử là cái thứ rung rung kia là một thiết bị mát xa và chuẩn bị tinh thần đón nhận một cảm giác dễ chịu giữa hai bả vai. Thay vào đó, Melinda bắt đầu cọ cọ nó vào xương gò má anh. Chị đưa đi đưa lại nó ở phía mặt bên trái của anh và, anh phải thú nhận là, nó cũng không hoàn toàn gây cảm giác khó chịu.“Dễ chịu không?”“À, cũng không tệ, nhưng…” Anh dừng lời khi mắt anh bắt gặp chiếc hộp nằm trên giường. Có một hình ảnh của chiếc máy trên nắp hộp kèm theo dòng chữ “Bộ tạo kiểu tóc” và “tông đơ”. Anh nhìn xuống sàn nhà. Những lọn tóc nhỏ xíu đang nằm trên sàn. Anh vỗ tay vào má, nơi gần nửa đời anh luôn luôn có hàm râu. Anh cảm nhận làn da, mịn màng và mềm mại, giống như da bụng của một con mèo con. “Ồ, Chúa tôi! Chị Melinda! Không!”Anh đứng dậy và cảm thấy cái máy đang lướt đi trong tóc.“Cứt thật, Toby, ngồi yên nào?”“Ồ, Chúa ơi,” anh tóm lấy bên đầu mình và cảm thấy một đường trọc lóc. “Ồ Jesus!”“Toby, hãy ngồi xuống nào.”“Không! Em không ngồi. Ồ, Chúa ơi, chị đã làm gì thế! Chị đã làm gì thế?!” Anh chạy vội lại chỗ gương và nhìn vào bóng mình. Anh thiếu mất râu một bên má và một phần tóc. Trông anh giống như đang mang một căn bệnh kinh khủng, kinh khủng.“Toby, đừng có sợ. Lại đây và chị sẽ giải quyết nốt nó cho em.”“Em không thể tin là chị lại cạo râu má của em.”“À, thế em nghĩ chị sẽ làm gì với một cái tông đơ chứ?”“Em đâu có biết đó là cái tông đơ.”“Này, thế em nghĩ chúng là cái gì mới được chứ?”“Em không biết, một cái thiết bị mát xa nào đó. Em nghĩ chị sắp sửa mát xa cho em.”Melinda đưa tay lên miệng và phì ra cười. “Ồ, cứt thật,” chị nói. “Ồ cha mẹ ơi, Toby. Chị xin lỗi. Chị cứ nghĩ là ai cũng biết trông cái tông đơ như thế nào.”“Vâng, à, có lẽ không phải thế.” Toby nhìn mình trong gương lần nữa. Anh quay đi, trong kinh hoàng. “Ồ, Chúa tôi, Melinda. Chúng ta phải làm gì bây giờ?”

Chương 58