Tác giả:

Leah nhìn qua khe hở giữa hai tấm rèm để nhìn ngôi nhà đối diện bên đường. Tách biệt với hàng xóm láng giềng cả bởi vị trí và diện mạo, số 31 đường Thợ Bạc là một ngôi nhà kỳ dị đứng lẻ loi. Ngôi nhà ba tầng được cặp vợ chồng người thợ bạc về hưu xây cách đây một trăm năm mươi năm trên một mảnh đất được họ chọn lựa bởi từ đó có thể thưởng ngoạn toàn bộ quang cảnh nông thôn vùng Hertfordshire. Để tận hưởng cảnh quan, họ đã đặt làm một hàng hiên bằng sắt uốn cầu kỳ bao lấy toàn bộ tầng một của ngôi nhà. Ngày nay, ai đó ngồi ở hiên nhà chả còn thưởng thức được gì hơn ngoài mấy khoảnh vườn của những ngôi nhà nông thôn tầm thường thời Victoria ngay đối diện, và tiếp sau đó là mấy tầng phía trên của ba khối nhà cao tầng thô thiển, mọc lên giữa hoang dại của vùng Enfield. Vợ chồng người thợ bạc, một cặp lập dị, đã chọn trang trí phía ngoài căn nhà bằng những thứ gạch men màu sắc rực rỡ mà họ thu thập ở các chợ trời trong những chuyến du lịch khắp nơi trên thế giới. Hai bên cửa chính có ốp…

Chương 63

Số 31 Đường Giấc MơTác giả: Lisa JewellTruyện Phương TâyLeah nhìn qua khe hở giữa hai tấm rèm để nhìn ngôi nhà đối diện bên đường. Tách biệt với hàng xóm láng giềng cả bởi vị trí và diện mạo, số 31 đường Thợ Bạc là một ngôi nhà kỳ dị đứng lẻ loi. Ngôi nhà ba tầng được cặp vợ chồng người thợ bạc về hưu xây cách đây một trăm năm mươi năm trên một mảnh đất được họ chọn lựa bởi từ đó có thể thưởng ngoạn toàn bộ quang cảnh nông thôn vùng Hertfordshire. Để tận hưởng cảnh quan, họ đã đặt làm một hàng hiên bằng sắt uốn cầu kỳ bao lấy toàn bộ tầng một của ngôi nhà. Ngày nay, ai đó ngồi ở hiên nhà chả còn thưởng thức được gì hơn ngoài mấy khoảnh vườn của những ngôi nhà nông thôn tầm thường thời Victoria ngay đối diện, và tiếp sau đó là mấy tầng phía trên của ba khối nhà cao tầng thô thiển, mọc lên giữa hoang dại của vùng Enfield. Vợ chồng người thợ bạc, một cặp lập dị, đã chọn trang trí phía ngoài căn nhà bằng những thứ gạch men màu sắc rực rỡ mà họ thu thập ở các chợ trời trong những chuyến du lịch khắp nơi trên thế giới. Hai bên cửa chính có ốp… Địa điểm đầu tiên mà Ruby và Tim đi xem vào buổi sáng ngày thứ Bảy là một căn hộ hai phòng nhỏ xíu ở phố Meard. Nó có các phòng với tường ốp gỗ, một lò sưởi bằng đá cẩm thạch chạm trổ và một gian bếp to đúng bằng một chiếc xe Smart[37]. Đó là một căn hộ rất nhỏ và rất đẹp.[37] Xe hơi siêu nhỏ của hãng Mercedes.Điểm tiếp theo họ ghé thăm là một căn hộ một phòng ngủ ở phố Brewer, phía trên một siêu thị bán thực phẩm hữu cơ. Căn hộ hiện đại và choáng lộn, với một căn bếp kim loại và một sân trời bé nhỏ. Tới khi họ đi xem căn hộ một phòng ngủ ở phố Wardour với bồn tắm nước nóng đặt trên sân thượng và một căn hộ hai phòng ngủ ở phố Neal với phòng thay đồ thông vào phòng ngủ, Ruby thấy đầu óc quay cuồng.Sống ở Soho là đạt được ước nguyện suốt đời của Ruby, một điều cô hằng ao ước kể từ khi cô mười sáu tuổi và bắt đầu tìm lối ở London. Cái ý nghĩ trong một đến hai tuần nữa cô sẽ thu xếp đồ đạc và chuyển ra khỏi căn nhà khốn khổ của Toby và thoát khỏi những con người khốn khổ ở đó là tất cả những gì cô có thể tập trung nghĩ đến vào lúc này.Lúc một giờ chiều họ ghé vào ăn trưa ở quán Bam-Bou trên phố Percy. Họ được bố trí ngồi tại một bàn ấm cúng trên tầng hai nhìn ra phố. Tim mặc trang phục cuối tuần của mình - quần vải bông xanh, áo phông rugby dài tay cổ bẻ, một chiếc áo len màu kem với một biểu tượng gì đó trên ngực trái. Trông anh ta thật lạc lõng ở đây, giữa bầu không khí hoài cổ chung quanh và cô bạn gái mảnh khảnh, với chiếc quần jeans bó sát và mái tóc rối bù. Anh ta đã gợi ý đến Bertorelli để ăn trưa. Anh ta lẽ ra đã vui vẻ hơn ở đó, trong khung cảnh mang hơi hướng của những năm 1980 với màu sơn trắng. Chính Ruby đã có ý định đến đây, nơi có vẻ tối tăm, quanh co và liều lĩnh hơn. Tim đang phải uốn mình khác bình thường để làm Ruby vui lòng. Anh ta chẳng thích sống trong một căn hộ bé xíu ở Soho. Anh ta muốn sống trong một căn hộ rộng lớn dạng loft với tường sơn trắng. Anh ta không muốn ăn đồ ăn Việt Nam. Anh ta muốn đồ ăn Ý.“Nào,” anh ta nói, “em gợi ý món nào?”“Em chẳng biết,” cô đáp, “em đã đến đây bao giờ đâu.”“Ồ,” anh ta nói. “Rồi. Anh cứ tưởng…”“Một tay bồ cũ của em thường hay ăn ở đây. Anh ta suốt ngày kể về nó.” Cô lôi một điếu thuốc trong túi ra và châm lửa.Tim mang vẻ mặt buồn so của một chú mèo con như bất cứ khi nào cô nhắc đến điều gì liên quan đến lịch sử d*c t*nh của cô. Cô cố tình làm thế. Nó khiến cô buồn cười.Cô gọi đồ ăn nhẹ, nhưng đắt tiền và gọi một cốc champagne. “Thế nào,” cô hỏi, “cho đến lúc này, anh thấy thế nào?”Anh ta nhún vai và mỉm cười. “Anh thích tất cả mấy căn hộ.”“Vâng, nhưng chắc hẳn anh cũng thích một căn nào hơn chứ.”“À,” anh ta đáp, “Chỉ tính đến tiện lợi thôi thì anh nói là phố Neal. Đó là căn lớn nhất và chúng ta sẽ cần một phòng dành khi Mojo đến ở.”Ruby chặc lưỡi. “Vâng,” cô nói, hơi bĩu môi, “nhưng nó nằm ở Covent Garden. Và em thực sự, thực sự muốn sống ở Soho.”“À, thế thì mình phải tìm một căn hộ rộng hơn ở Soho, phải thế không nào.” Anh ta mỉm cười với cô và kéo tay cô về phía mình. Bàn tay Tim là điểm cô thấy kém hấp dẫn nhất ở anh ta. Chúng rất múp míp, điều ấy thì cô không phiền, nhưng chính chiều dài những ngón tay anh ta làm cô lo ngại.Chúng rất ngắn. Không cân đối với kích cỡ bàn tay. Và những móng tay của anh ta nhỏ tí tẹo. Cô cố nở nụ cười và bóp chặt tay anh ta.“Vâng,” cô đáp, “chúng mình sẽ làm thế.”

Địa điểm đầu tiên mà Ruby và Tim đi xem vào buổi sáng ngày thứ Bảy là một căn hộ hai phòng nhỏ xíu ở phố Meard. Nó có các phòng với tường ốp gỗ, một lò sưởi bằng đá cẩm thạch chạm trổ và một gian bếp to đúng bằng một chiếc xe Smart[37]. Đó là một căn hộ rất nhỏ và rất đẹp.

[37] Xe hơi siêu nhỏ của hãng Mercedes.

Điểm tiếp theo họ ghé thăm là một căn hộ một phòng ngủ ở phố Brewer, phía trên một siêu thị bán thực phẩm hữu cơ. Căn hộ hiện đại và choáng lộn, với một căn bếp kim loại và một sân trời bé nhỏ. Tới khi họ đi xem căn hộ một phòng ngủ ở phố Wardour với bồn tắm nước nóng đặt trên sân thượng và một căn hộ hai phòng ngủ ở phố Neal với phòng thay đồ thông vào phòng ngủ, Ruby thấy đầu óc quay cuồng.

Sống ở Soho là đạt được ước nguyện suốt đời của Ruby, một điều cô hằng ao ước kể từ khi cô mười sáu tuổi và bắt đầu tìm lối ở London. Cái ý nghĩ trong một đến hai tuần nữa cô sẽ thu xếp đồ đạc và chuyển ra khỏi căn nhà khốn khổ của Toby và thoát khỏi những con người khốn khổ ở đó là tất cả những gì cô có thể tập trung nghĩ đến vào lúc này.

Lúc một giờ chiều họ ghé vào ăn trưa ở quán Bam-Bou trên phố Percy. Họ được bố trí ngồi tại một bàn ấm cúng trên tầng hai nhìn ra phố. Tim mặc trang phục cuối tuần của mình - quần vải bông xanh, áo phông rugby dài tay cổ bẻ, một chiếc áo len màu kem với một biểu tượng gì đó trên ngực trái. Trông anh ta thật lạc lõng ở đây, giữa bầu không khí hoài cổ chung quanh và cô bạn gái mảnh khảnh, với chiếc quần jeans bó sát và mái tóc rối bù. Anh ta đã gợi ý đến Bertorelli để ăn trưa. Anh ta lẽ ra đã vui vẻ hơn ở đó, trong khung cảnh mang hơi hướng của những năm 1980 với màu sơn trắng. Chính Ruby đã có ý định đến đây, nơi có vẻ tối tăm, quanh co và liều lĩnh hơn. Tim đang phải uốn mình khác bình thường để làm Ruby vui lòng. Anh ta chẳng thích sống trong một căn hộ bé xíu ở Soho. Anh ta muốn sống trong một căn hộ rộng lớn dạng loft với tường sơn trắng. Anh ta không muốn ăn đồ ăn Việt Nam. Anh ta muốn đồ ăn Ý.

“Nào,” anh ta nói, “em gợi ý món nào?”

“Em chẳng biết,” cô đáp, “em đã đến đây bao giờ đâu.”

“Ồ,” anh ta nói. “Rồi. Anh cứ tưởng…”

“Một tay bồ cũ của em thường hay ăn ở đây. Anh ta suốt ngày kể về nó.” Cô lôi một điếu thuốc trong túi ra và châm lửa.

Tim mang vẻ mặt buồn so của một chú mèo con như bất cứ khi nào cô nhắc đến điều gì liên quan đến lịch sử d*c t*nh của cô. Cô cố tình làm thế. Nó khiến cô buồn cười.

Cô gọi đồ ăn nhẹ, nhưng đắt tiền và gọi một cốc champagne. “Thế nào,” cô hỏi, “cho đến lúc này, anh thấy thế nào?”

Anh ta nhún vai và mỉm cười. “Anh thích tất cả mấy căn hộ.”

“Vâng, nhưng chắc hẳn anh cũng thích một căn nào hơn chứ.”

“À,” anh ta đáp, “Chỉ tính đến tiện lợi thôi thì anh nói là phố Neal. Đó là căn lớn nhất và chúng ta sẽ cần một phòng dành khi Mojo đến ở.”

Ruby chặc lưỡi. “Vâng,” cô nói, hơi bĩu môi, “nhưng nó nằm ở Covent Garden. Và em thực sự, thực sự muốn sống ở Soho.”

“À, thế thì mình phải tìm một căn hộ rộng hơn ở Soho, phải thế không nào.” Anh ta mỉm cười với cô và kéo tay cô về phía mình. Bàn tay Tim là điểm cô thấy kém hấp dẫn nhất ở anh ta. Chúng rất múp míp, điều ấy thì cô không phiền, nhưng chính chiều dài những ngón tay anh ta làm cô lo ngại.

Chúng rất ngắn. Không cân đối với kích cỡ bàn tay. Và những móng tay của anh ta nhỏ tí tẹo. Cô cố nở nụ cười và bóp chặt tay anh ta.

“Vâng,” cô đáp, “chúng mình sẽ làm thế.”

Số 31 Đường Giấc MơTác giả: Lisa JewellTruyện Phương TâyLeah nhìn qua khe hở giữa hai tấm rèm để nhìn ngôi nhà đối diện bên đường. Tách biệt với hàng xóm láng giềng cả bởi vị trí và diện mạo, số 31 đường Thợ Bạc là một ngôi nhà kỳ dị đứng lẻ loi. Ngôi nhà ba tầng được cặp vợ chồng người thợ bạc về hưu xây cách đây một trăm năm mươi năm trên một mảnh đất được họ chọn lựa bởi từ đó có thể thưởng ngoạn toàn bộ quang cảnh nông thôn vùng Hertfordshire. Để tận hưởng cảnh quan, họ đã đặt làm một hàng hiên bằng sắt uốn cầu kỳ bao lấy toàn bộ tầng một của ngôi nhà. Ngày nay, ai đó ngồi ở hiên nhà chả còn thưởng thức được gì hơn ngoài mấy khoảnh vườn của những ngôi nhà nông thôn tầm thường thời Victoria ngay đối diện, và tiếp sau đó là mấy tầng phía trên của ba khối nhà cao tầng thô thiển, mọc lên giữa hoang dại của vùng Enfield. Vợ chồng người thợ bạc, một cặp lập dị, đã chọn trang trí phía ngoài căn nhà bằng những thứ gạch men màu sắc rực rỡ mà họ thu thập ở các chợ trời trong những chuyến du lịch khắp nơi trên thế giới. Hai bên cửa chính có ốp… Địa điểm đầu tiên mà Ruby và Tim đi xem vào buổi sáng ngày thứ Bảy là một căn hộ hai phòng nhỏ xíu ở phố Meard. Nó có các phòng với tường ốp gỗ, một lò sưởi bằng đá cẩm thạch chạm trổ và một gian bếp to đúng bằng một chiếc xe Smart[37]. Đó là một căn hộ rất nhỏ và rất đẹp.[37] Xe hơi siêu nhỏ của hãng Mercedes.Điểm tiếp theo họ ghé thăm là một căn hộ một phòng ngủ ở phố Brewer, phía trên một siêu thị bán thực phẩm hữu cơ. Căn hộ hiện đại và choáng lộn, với một căn bếp kim loại và một sân trời bé nhỏ. Tới khi họ đi xem căn hộ một phòng ngủ ở phố Wardour với bồn tắm nước nóng đặt trên sân thượng và một căn hộ hai phòng ngủ ở phố Neal với phòng thay đồ thông vào phòng ngủ, Ruby thấy đầu óc quay cuồng.Sống ở Soho là đạt được ước nguyện suốt đời của Ruby, một điều cô hằng ao ước kể từ khi cô mười sáu tuổi và bắt đầu tìm lối ở London. Cái ý nghĩ trong một đến hai tuần nữa cô sẽ thu xếp đồ đạc và chuyển ra khỏi căn nhà khốn khổ của Toby và thoát khỏi những con người khốn khổ ở đó là tất cả những gì cô có thể tập trung nghĩ đến vào lúc này.Lúc một giờ chiều họ ghé vào ăn trưa ở quán Bam-Bou trên phố Percy. Họ được bố trí ngồi tại một bàn ấm cúng trên tầng hai nhìn ra phố. Tim mặc trang phục cuối tuần của mình - quần vải bông xanh, áo phông rugby dài tay cổ bẻ, một chiếc áo len màu kem với một biểu tượng gì đó trên ngực trái. Trông anh ta thật lạc lõng ở đây, giữa bầu không khí hoài cổ chung quanh và cô bạn gái mảnh khảnh, với chiếc quần jeans bó sát và mái tóc rối bù. Anh ta đã gợi ý đến Bertorelli để ăn trưa. Anh ta lẽ ra đã vui vẻ hơn ở đó, trong khung cảnh mang hơi hướng của những năm 1980 với màu sơn trắng. Chính Ruby đã có ý định đến đây, nơi có vẻ tối tăm, quanh co và liều lĩnh hơn. Tim đang phải uốn mình khác bình thường để làm Ruby vui lòng. Anh ta chẳng thích sống trong một căn hộ bé xíu ở Soho. Anh ta muốn sống trong một căn hộ rộng lớn dạng loft với tường sơn trắng. Anh ta không muốn ăn đồ ăn Việt Nam. Anh ta muốn đồ ăn Ý.“Nào,” anh ta nói, “em gợi ý món nào?”“Em chẳng biết,” cô đáp, “em đã đến đây bao giờ đâu.”“Ồ,” anh ta nói. “Rồi. Anh cứ tưởng…”“Một tay bồ cũ của em thường hay ăn ở đây. Anh ta suốt ngày kể về nó.” Cô lôi một điếu thuốc trong túi ra và châm lửa.Tim mang vẻ mặt buồn so của một chú mèo con như bất cứ khi nào cô nhắc đến điều gì liên quan đến lịch sử d*c t*nh của cô. Cô cố tình làm thế. Nó khiến cô buồn cười.Cô gọi đồ ăn nhẹ, nhưng đắt tiền và gọi một cốc champagne. “Thế nào,” cô hỏi, “cho đến lúc này, anh thấy thế nào?”Anh ta nhún vai và mỉm cười. “Anh thích tất cả mấy căn hộ.”“Vâng, nhưng chắc hẳn anh cũng thích một căn nào hơn chứ.”“À,” anh ta đáp, “Chỉ tính đến tiện lợi thôi thì anh nói là phố Neal. Đó là căn lớn nhất và chúng ta sẽ cần một phòng dành khi Mojo đến ở.”Ruby chặc lưỡi. “Vâng,” cô nói, hơi bĩu môi, “nhưng nó nằm ở Covent Garden. Và em thực sự, thực sự muốn sống ở Soho.”“À, thế thì mình phải tìm một căn hộ rộng hơn ở Soho, phải thế không nào.” Anh ta mỉm cười với cô và kéo tay cô về phía mình. Bàn tay Tim là điểm cô thấy kém hấp dẫn nhất ở anh ta. Chúng rất múp míp, điều ấy thì cô không phiền, nhưng chính chiều dài những ngón tay anh ta làm cô lo ngại.Chúng rất ngắn. Không cân đối với kích cỡ bàn tay. Và những móng tay của anh ta nhỏ tí tẹo. Cô cố nở nụ cười và bóp chặt tay anh ta.“Vâng,” cô đáp, “chúng mình sẽ làm thế.”

Chương 63