Tác giả:

Leah nhìn qua khe hở giữa hai tấm rèm để nhìn ngôi nhà đối diện bên đường. Tách biệt với hàng xóm láng giềng cả bởi vị trí và diện mạo, số 31 đường Thợ Bạc là một ngôi nhà kỳ dị đứng lẻ loi. Ngôi nhà ba tầng được cặp vợ chồng người thợ bạc về hưu xây cách đây một trăm năm mươi năm trên một mảnh đất được họ chọn lựa bởi từ đó có thể thưởng ngoạn toàn bộ quang cảnh nông thôn vùng Hertfordshire. Để tận hưởng cảnh quan, họ đã đặt làm một hàng hiên bằng sắt uốn cầu kỳ bao lấy toàn bộ tầng một của ngôi nhà. Ngày nay, ai đó ngồi ở hiên nhà chả còn thưởng thức được gì hơn ngoài mấy khoảnh vườn của những ngôi nhà nông thôn tầm thường thời Victoria ngay đối diện, và tiếp sau đó là mấy tầng phía trên của ba khối nhà cao tầng thô thiển, mọc lên giữa hoang dại của vùng Enfield. Vợ chồng người thợ bạc, một cặp lập dị, đã chọn trang trí phía ngoài căn nhà bằng những thứ gạch men màu sắc rực rỡ mà họ thu thập ở các chợ trời trong những chuyến du lịch khắp nơi trên thế giới. Hai bên cửa chính có ốp…

Chương 73

Số 31 Đường Giấc MơTác giả: Lisa JewellTruyện Phương TâyLeah nhìn qua khe hở giữa hai tấm rèm để nhìn ngôi nhà đối diện bên đường. Tách biệt với hàng xóm láng giềng cả bởi vị trí và diện mạo, số 31 đường Thợ Bạc là một ngôi nhà kỳ dị đứng lẻ loi. Ngôi nhà ba tầng được cặp vợ chồng người thợ bạc về hưu xây cách đây một trăm năm mươi năm trên một mảnh đất được họ chọn lựa bởi từ đó có thể thưởng ngoạn toàn bộ quang cảnh nông thôn vùng Hertfordshire. Để tận hưởng cảnh quan, họ đã đặt làm một hàng hiên bằng sắt uốn cầu kỳ bao lấy toàn bộ tầng một của ngôi nhà. Ngày nay, ai đó ngồi ở hiên nhà chả còn thưởng thức được gì hơn ngoài mấy khoảnh vườn của những ngôi nhà nông thôn tầm thường thời Victoria ngay đối diện, và tiếp sau đó là mấy tầng phía trên của ba khối nhà cao tầng thô thiển, mọc lên giữa hoang dại của vùng Enfield. Vợ chồng người thợ bạc, một cặp lập dị, đã chọn trang trí phía ngoài căn nhà bằng những thứ gạch men màu sắc rực rỡ mà họ thu thập ở các chợ trời trong những chuyến du lịch khắp nơi trên thế giới. Hai bên cửa chính có ốp… Vào buổi chiều ngày thứ Hai, Leah ăn trưa trong quán cà phê bên kia đường. Ruth đã về nước từ vài ngày nay và đang ở trong cửa hàng, trông căng và bóng loáng kỳ lạ, đồng thời có tâm tính khó chịu đến khó tin. Cứ xét theo thái độ và bề ngoài thì Leah đoán là thời gian Ruth ở LA có liên quan đến một vài phẫu thuật và sự tan vỡ mối quan hệ yểu mệnh với một chàng trai trẻ tên Rex.Cô gọi một chiếc bánh mì vòng, nước có ga và thở dài dễ chịu. Được ở một mình thật là tốt. Có bao nhiêu điều đang quay cuồng trong óc cô khiến cô nghĩ cô sắp ốm đến nơi. Cô tựa đầu vào tay và nhìn quanh quán cà phê. Ngay lập tức cô nhìn thấy ba cặp đôi, bao vây cô ở ba phía, dường như ở đó bởi sự sắp đặt của số phận để giúp cô xem xét tình thế của mình. Bên tay trái cô là một cặp người châu Á, trẻ trung, lịch lãm, thông minh, thời thượng, đang đọc chung tờ báo và uống hai tách capuccino. Ở bên tay phải cô là một cặp nam người châu Á và nữ người da trắng, đang có bầu. Trước mặt cô là một cặp người da trắng, với một em bé nằm trong địu. Cặp vợ chồng da trắng với đứa trẻ không đeo nhẫn, cặp đôi Âu, Á với chiếc bụng bầu thì đeo nhẫn đính hôn. Cặp đôi châu Á, cả hai đều đeo nhẫn cưới. Mọi phép hoán vị có thể của số phận đều ở quanh cô. Kết hôn đa chủng tộc, kết hôn theo sự sắp đặt, mang thai, làm cha mẹ. Và rồi cô thấy bóng chính mình, hắt ra từ chiếc gương gắn ở bên kia quán cà phê, một người, chưa hẳn là đàn bà nhưng cũng không còn là một cô gái nữa, ngồi một mình để quyết định một điều lớn lao mà không có ai trợ giúp.Cô lập trong đầu một bản danh sách những ưu, nhược điểm:Những lý do để kết hôn với Amitabh- Cô yêu anh.- Họ hợp nhau.- Cô sẽ không còn một mình và phải đi hẹn hò, phải khoe thân hình cho những người đàn ông khác và cạo lông chân hàng ngày, phải làm quen với bố mẹ/bạn bè/con cái của người nào đó.- Cô không phải chuyển ra khỏi căn hộ của mình và đến sống chung với những người lạ và thành ra một trong những linh hồn lạc lối như ở trong nhà của Toby.- Cô có thể có con bây giờ mà không phải đợi đến khi gặp một ai khác, tìm hiểu họ, cam kết với họ, đợi vài năm nữa, cưới nhau rồi có con, đến lúc ấy chắc cô đã gần trăm tuổi.- Cô vẫn còn tương đối trẻ để làm cô dâu và có thể mặc được chiếc váy cưới đúng nghĩa đủ phụ kiện. Nếu cô muốn. Có lẽ là cô cũng không muốn, nhưng dù sao có thêm quyền chọn lựa vẫn hơn.- Bố mẹ cô sẽ hạnh phúc.Những lý do để không cưới Amitabh- Anh thật khó chịu- Họ sẽ sống trong căn hộ này suốt đời vì Amitabh không thích thay đổi.- Anh chỉ cưới cô vì anh nghĩ là cô muốn thế và nếu họ ở cùng nhau chẳng phải thay đổi cái gì hết.- Anh có lẽ cũng không muốn con cái, vì chính anh vẫn còn là trẻ con.- Tình yêu cô dành cho anh giống tình chị em hơn là x*c th*t.- Anh sẽ tin rằng bằng việc cưới cô anh đã hoàn thành phần của mình trong một thỏa thuận tưởng tượng và sẽ không bao giờ cố gắng làm thêm bất cứ điều gì nữa.- Bố mẹ anh sẽ phải bằng lòng nhưng luôn luôn hơi thất vọng một chút.Hai tháng trước đây, cô đã sẵn sàng để ổn định, nhưng giờ đây, lạ thay, cô lại chưa.Thời gian xa cách Amitabh đã cho cô khoảng không để thấy có thể còn có những điều khác dành cho cô.Cô cầm chiếc túi đặt lên đùi và lấy ra một mảnh giấy. Đó là chi tiết của căn nhà nông thôn ở Devon, căn nhà có cửa hàng trống ở phía trước mà Toby đã cho cô xem hôm thứ Năm. Cô thở dài, tưởng tượng ra mình ở đó, ở nơi giản dị và ấm cúng đó. Cô nghĩ xem mình sẽ bán cái gì, trong cửa hàng bé xíu hình vòng cung đó. Bánh ngọt? Đồ lót? Đồ ngũ kim? Băng đĩa nhạc? Những thứ mà người ta thực sự cần đến thay vì mấy thứ đồ vớ vẩn, lòe loẹt và đắt đỏ? Và rồi, không hề đợi trước và như một phép màu, cô tưởng tượng ra Toby, cũng ở đó, đứng bên cô sau quầy hàng, bàn tay to đùng của anh đang mở các hộp, mỉm cười ngượng nghịu với khách hàng.Cô gập tờ giấy lại làm tư, cất vào trong túi và quay lại chỗ làm, chỉ cảm thấy hơi bớt bối rối đi đôi chút.

Vào buổi chiều ngày thứ Hai, Leah ăn trưa trong quán cà phê bên kia đường. Ruth đã về nước từ vài ngày nay và đang ở trong cửa hàng, trông căng và bóng loáng kỳ lạ, đồng thời có tâm tính khó chịu đến khó tin. Cứ xét theo thái độ và bề ngoài thì Leah đoán là thời gian Ruth ở LA có liên quan đến một vài phẫu thuật và sự tan vỡ mối quan hệ yểu mệnh với một chàng trai trẻ tên Rex.

Cô gọi một chiếc bánh mì vòng, nước có ga và thở dài dễ chịu. Được ở một mình thật là tốt. Có bao nhiêu điều đang quay cuồng trong óc cô khiến cô nghĩ cô sắp ốm đến nơi. Cô tựa đầu vào tay và nhìn quanh quán cà phê. Ngay lập tức cô nhìn thấy ba cặp đôi, bao vây cô ở ba phía, dường như ở đó bởi sự sắp đặt của số phận để giúp cô xem xét tình thế của mình. Bên tay trái cô là một cặp người châu Á, trẻ trung, lịch lãm, thông minh, thời thượng, đang đọc chung tờ báo và uống hai tách capuccino. Ở bên tay phải cô là một cặp nam người châu Á và nữ người da trắng, đang có bầu. Trước mặt cô là một cặp người da trắng, với một em bé nằm trong địu. Cặp vợ chồng da trắng với đứa trẻ không đeo nhẫn, cặp đôi Âu, Á với chiếc bụng bầu thì đeo nhẫn đính hôn. Cặp đôi châu Á, cả hai đều đeo nhẫn cưới. Mọi phép hoán vị có thể của số phận đều ở quanh cô. Kết hôn đa chủng tộc, kết hôn theo sự sắp đặt, mang thai, làm cha mẹ. Và rồi cô thấy bóng chính mình, hắt ra từ chiếc gương gắn ở bên kia quán cà phê, một người, chưa hẳn là đàn bà nhưng cũng không còn là một cô gái nữa, ngồi một mình để quyết định một điều lớn lao mà không có ai trợ giúp.

Cô lập trong đầu một bản danh sách những ưu, nhược điểm:

Những lý do để kết hôn với Amitabh

- Cô yêu anh.

- Họ hợp nhau.

- Cô sẽ không còn một mình và phải đi hẹn hò, phải khoe thân hình cho những người đàn ông khác và cạo lông chân hàng ngày, phải làm quen với bố mẹ/bạn bè/con cái của người nào đó.

- Cô không phải chuyển ra khỏi căn hộ của mình và đến sống chung với những người lạ và thành ra một trong những linh hồn lạc lối như ở trong nhà của Toby.

- Cô có thể có con bây giờ mà không phải đợi đến khi gặp một ai khác, tìm hiểu họ, cam kết với họ, đợi vài năm nữa, cưới nhau rồi có con, đến lúc ấy chắc cô đã gần trăm tuổi.

- Cô vẫn còn tương đối trẻ để làm cô dâu và có thể mặc được chiếc váy cưới đúng nghĩa đủ phụ kiện. Nếu cô muốn. Có lẽ là cô cũng không muốn, nhưng dù sao có thêm quyền chọn lựa vẫn hơn.

- Bố mẹ cô sẽ hạnh phúc.

Những lý do để không cưới Amitabh

- Anh thật khó chịu

- Họ sẽ sống trong căn hộ này suốt đời vì Amitabh không thích thay đổi.

- Anh chỉ cưới cô vì anh nghĩ là cô muốn thế và nếu họ ở cùng nhau chẳng phải thay đổi cái gì hết.

- Anh có lẽ cũng không muốn con cái, vì chính anh vẫn còn là trẻ con.

- Tình yêu cô dành cho anh giống tình chị em hơn là x*c th*t.

- Anh sẽ tin rằng bằng việc cưới cô anh đã hoàn thành phần của mình trong một thỏa thuận tưởng tượng và sẽ không bao giờ cố gắng làm thêm bất cứ điều gì nữa.

- Bố mẹ anh sẽ phải bằng lòng nhưng luôn luôn hơi thất vọng một chút.

Hai tháng trước đây, cô đã sẵn sàng để ổn định, nhưng giờ đây, lạ thay, cô lại chưa.

Thời gian xa cách Amitabh đã cho cô khoảng không để thấy có thể còn có những điều khác dành cho cô.

Cô cầm chiếc túi đặt lên đùi và lấy ra một mảnh giấy. Đó là chi tiết của căn nhà nông thôn ở Devon, căn nhà có cửa hàng trống ở phía trước mà Toby đã cho cô xem hôm thứ Năm. Cô thở dài, tưởng tượng ra mình ở đó, ở nơi giản dị và ấm cúng đó. Cô nghĩ xem mình sẽ bán cái gì, trong cửa hàng bé xíu hình vòng cung đó. Bánh ngọt? Đồ lót? Đồ ngũ kim? Băng đĩa nhạc? Những thứ mà người ta thực sự cần đến thay vì mấy thứ đồ vớ vẩn, lòe loẹt và đắt đỏ? Và rồi, không hề đợi trước và như một phép màu, cô tưởng tượng ra Toby, cũng ở đó, đứng bên cô sau quầy hàng, bàn tay to đùng của anh đang mở các hộp, mỉm cười ngượng nghịu với khách hàng.

Cô gập tờ giấy lại làm tư, cất vào trong túi và quay lại chỗ làm, chỉ cảm thấy hơi bớt bối rối đi đôi chút.

Số 31 Đường Giấc MơTác giả: Lisa JewellTruyện Phương TâyLeah nhìn qua khe hở giữa hai tấm rèm để nhìn ngôi nhà đối diện bên đường. Tách biệt với hàng xóm láng giềng cả bởi vị trí và diện mạo, số 31 đường Thợ Bạc là một ngôi nhà kỳ dị đứng lẻ loi. Ngôi nhà ba tầng được cặp vợ chồng người thợ bạc về hưu xây cách đây một trăm năm mươi năm trên một mảnh đất được họ chọn lựa bởi từ đó có thể thưởng ngoạn toàn bộ quang cảnh nông thôn vùng Hertfordshire. Để tận hưởng cảnh quan, họ đã đặt làm một hàng hiên bằng sắt uốn cầu kỳ bao lấy toàn bộ tầng một của ngôi nhà. Ngày nay, ai đó ngồi ở hiên nhà chả còn thưởng thức được gì hơn ngoài mấy khoảnh vườn của những ngôi nhà nông thôn tầm thường thời Victoria ngay đối diện, và tiếp sau đó là mấy tầng phía trên của ba khối nhà cao tầng thô thiển, mọc lên giữa hoang dại của vùng Enfield. Vợ chồng người thợ bạc, một cặp lập dị, đã chọn trang trí phía ngoài căn nhà bằng những thứ gạch men màu sắc rực rỡ mà họ thu thập ở các chợ trời trong những chuyến du lịch khắp nơi trên thế giới. Hai bên cửa chính có ốp… Vào buổi chiều ngày thứ Hai, Leah ăn trưa trong quán cà phê bên kia đường. Ruth đã về nước từ vài ngày nay và đang ở trong cửa hàng, trông căng và bóng loáng kỳ lạ, đồng thời có tâm tính khó chịu đến khó tin. Cứ xét theo thái độ và bề ngoài thì Leah đoán là thời gian Ruth ở LA có liên quan đến một vài phẫu thuật và sự tan vỡ mối quan hệ yểu mệnh với một chàng trai trẻ tên Rex.Cô gọi một chiếc bánh mì vòng, nước có ga và thở dài dễ chịu. Được ở một mình thật là tốt. Có bao nhiêu điều đang quay cuồng trong óc cô khiến cô nghĩ cô sắp ốm đến nơi. Cô tựa đầu vào tay và nhìn quanh quán cà phê. Ngay lập tức cô nhìn thấy ba cặp đôi, bao vây cô ở ba phía, dường như ở đó bởi sự sắp đặt của số phận để giúp cô xem xét tình thế của mình. Bên tay trái cô là một cặp người châu Á, trẻ trung, lịch lãm, thông minh, thời thượng, đang đọc chung tờ báo và uống hai tách capuccino. Ở bên tay phải cô là một cặp nam người châu Á và nữ người da trắng, đang có bầu. Trước mặt cô là một cặp người da trắng, với một em bé nằm trong địu. Cặp vợ chồng da trắng với đứa trẻ không đeo nhẫn, cặp đôi Âu, Á với chiếc bụng bầu thì đeo nhẫn đính hôn. Cặp đôi châu Á, cả hai đều đeo nhẫn cưới. Mọi phép hoán vị có thể của số phận đều ở quanh cô. Kết hôn đa chủng tộc, kết hôn theo sự sắp đặt, mang thai, làm cha mẹ. Và rồi cô thấy bóng chính mình, hắt ra từ chiếc gương gắn ở bên kia quán cà phê, một người, chưa hẳn là đàn bà nhưng cũng không còn là một cô gái nữa, ngồi một mình để quyết định một điều lớn lao mà không có ai trợ giúp.Cô lập trong đầu một bản danh sách những ưu, nhược điểm:Những lý do để kết hôn với Amitabh- Cô yêu anh.- Họ hợp nhau.- Cô sẽ không còn một mình và phải đi hẹn hò, phải khoe thân hình cho những người đàn ông khác và cạo lông chân hàng ngày, phải làm quen với bố mẹ/bạn bè/con cái của người nào đó.- Cô không phải chuyển ra khỏi căn hộ của mình và đến sống chung với những người lạ và thành ra một trong những linh hồn lạc lối như ở trong nhà của Toby.- Cô có thể có con bây giờ mà không phải đợi đến khi gặp một ai khác, tìm hiểu họ, cam kết với họ, đợi vài năm nữa, cưới nhau rồi có con, đến lúc ấy chắc cô đã gần trăm tuổi.- Cô vẫn còn tương đối trẻ để làm cô dâu và có thể mặc được chiếc váy cưới đúng nghĩa đủ phụ kiện. Nếu cô muốn. Có lẽ là cô cũng không muốn, nhưng dù sao có thêm quyền chọn lựa vẫn hơn.- Bố mẹ cô sẽ hạnh phúc.Những lý do để không cưới Amitabh- Anh thật khó chịu- Họ sẽ sống trong căn hộ này suốt đời vì Amitabh không thích thay đổi.- Anh chỉ cưới cô vì anh nghĩ là cô muốn thế và nếu họ ở cùng nhau chẳng phải thay đổi cái gì hết.- Anh có lẽ cũng không muốn con cái, vì chính anh vẫn còn là trẻ con.- Tình yêu cô dành cho anh giống tình chị em hơn là x*c th*t.- Anh sẽ tin rằng bằng việc cưới cô anh đã hoàn thành phần của mình trong một thỏa thuận tưởng tượng và sẽ không bao giờ cố gắng làm thêm bất cứ điều gì nữa.- Bố mẹ anh sẽ phải bằng lòng nhưng luôn luôn hơi thất vọng một chút.Hai tháng trước đây, cô đã sẵn sàng để ổn định, nhưng giờ đây, lạ thay, cô lại chưa.Thời gian xa cách Amitabh đã cho cô khoảng không để thấy có thể còn có những điều khác dành cho cô.Cô cầm chiếc túi đặt lên đùi và lấy ra một mảnh giấy. Đó là chi tiết của căn nhà nông thôn ở Devon, căn nhà có cửa hàng trống ở phía trước mà Toby đã cho cô xem hôm thứ Năm. Cô thở dài, tưởng tượng ra mình ở đó, ở nơi giản dị và ấm cúng đó. Cô nghĩ xem mình sẽ bán cái gì, trong cửa hàng bé xíu hình vòng cung đó. Bánh ngọt? Đồ lót? Đồ ngũ kim? Băng đĩa nhạc? Những thứ mà người ta thực sự cần đến thay vì mấy thứ đồ vớ vẩn, lòe loẹt và đắt đỏ? Và rồi, không hề đợi trước và như một phép màu, cô tưởng tượng ra Toby, cũng ở đó, đứng bên cô sau quầy hàng, bàn tay to đùng của anh đang mở các hộp, mỉm cười ngượng nghịu với khách hàng.Cô gập tờ giấy lại làm tư, cất vào trong túi và quay lại chỗ làm, chỉ cảm thấy hơi bớt bối rối đi đôi chút.

Chương 73