Tác giả:

Lần đầu tiên cắt thanh quản một người, cô cảm thấy ớn nhợn cái dạ dày của mình. Còn lần thứ hai? Không nhiều lắm. Sau khoảng 5 hay 6 lần, cái lưỡi dao trong tay trái cô đã bắt đầu cảm thấy như một phần mở rộng của cơ thể, và cô bắt đầu cầm nó một cách dễ dàng. Niềm vui cũng đã lắng xuống, và cơn buồn nôn cũng thế. Không còn nữa những cơn lo lắng, cũng không còn nữa những nhịp tim đập như điên. Máu cũng không còn làm cô sợ. Sự hồi hộp đã biến mất, và vì vậy, về khía cạnh công việc, đó là một điều rất tốt. Bác sĩ Eleanor Kathleen Sullivan, hay còn gọi là Ellie là tên gọi dành cho gia đình và bạn bè, chỉ còn 4 ngày nữa là hoàn thành khóa học bổng đầy mệt lử trong một trong số các trung tâm chấn thương bận rộn nhất ở khu vực Trung Tây này. Vì chấn thương là chuyên khoa của cô, cô chắc chắn là đã trải qua sự đóng góp của mình trong việc cắt xẻ những bộ phận cơ thể. Và cũng là trách nhiệm của cô để nối chúng lại với nhau, và như là một nghiên cứu sinh cấp cao, cô còn có trách nhiệm huấn…

Chương 42

The Ideal ManTác giả: Julie GarwoodTruyện Phương Tây, Truyện Trinh ThámLần đầu tiên cắt thanh quản một người, cô cảm thấy ớn nhợn cái dạ dày của mình. Còn lần thứ hai? Không nhiều lắm. Sau khoảng 5 hay 6 lần, cái lưỡi dao trong tay trái cô đã bắt đầu cảm thấy như một phần mở rộng của cơ thể, và cô bắt đầu cầm nó một cách dễ dàng. Niềm vui cũng đã lắng xuống, và cơn buồn nôn cũng thế. Không còn nữa những cơn lo lắng, cũng không còn nữa những nhịp tim đập như điên. Máu cũng không còn làm cô sợ. Sự hồi hộp đã biến mất, và vì vậy, về khía cạnh công việc, đó là một điều rất tốt. Bác sĩ Eleanor Kathleen Sullivan, hay còn gọi là Ellie là tên gọi dành cho gia đình và bạn bè, chỉ còn 4 ngày nữa là hoàn thành khóa học bổng đầy mệt lử trong một trong số các trung tâm chấn thương bận rộn nhất ở khu vực Trung Tây này. Vì chấn thương là chuyên khoa của cô, cô chắc chắn là đã trải qua sự đóng góp của mình trong việc cắt xẻ những bộ phận cơ thể. Và cũng là trách nhiệm của cô để nối chúng lại với nhau, và như là một nghiên cứu sinh cấp cao, cô còn có trách nhiệm huấn… Vẫn còn một đám cưới nữa.Ellie đã rất vui với tin của Annie và hy vọng gia đình Lucas cũng tuyệt như gia đình của Max. Simon là phù rể danh dự của Max ở đám cưới, và những người em khác của anh cũng làm phù rể cho anh. Cô yêu tất cả họ, nhưng cô đặc biệt yêu thích ba mẹ chồng. Họ rất tử tế, yêu thương mọi người. Simon đã cứu cuộc đời của Max, còn ba mẹ anh đã nuôi dưỡng anh.Căn hộ hai phòng ngủ của Max nhìn ra biển là nhà cô bây giờ. Khi cô được cấp giấy phép hành nghề y ở Hawaii, cô đã đến làm việc cho một bệnh viện trong thành phố. Ellie thích xem kênh thời tiết vào mùa đông rét buốt và phá ra cười mỗi khi cô nghe nói về một cơn bão tuyết ở miền Trung Tây. Max nhận xét tiếng cười của cô nghe kinh quá.Còn gia đình Wheatleys, cũng giống như ba mẹ Max, cũng đã đến thăm họ. Ai cũng ghét quay trở lại nhà mình. Không thể trách họ được!“Chúng ta như sống trong thiên đường anh nhỉ,” cô thì thầm với Max vào cuối một đêm. Khi họ đang ở trên giường và vừa mới ân ái xong.“Em vẫn còn thức à?”Cô cười. “Vâng,” cô nói. “Em đang nghĩ về vợ chồng Landry. Ben nói họ sẽ kháng án.”“Căn cứ vào đâu mới được?” anh hỏi, lăn người trở lại. Anh móc hai tay ra sau đầu và ngáp. “Bộ chúng không thích ở trong tù à?”“Thì thẩm phán đã quyết định thế mà?”“Chúng đã ra lệnh giết em. Chỉ ở tù thôi cũng chưa trả hết tội đâu.”“Anh nghĩ chuyện gì xảy ra với Greg Roper vậy? Sau khi anh ta nhận diện các bức hình của Cal và Erika Landry, anh ta đã biến mất. Anh có nghĩ anh ta còn sống không? Hay là họ đã bắt được và giết anh ta rồi? Em mong là anh ta chỉ đang chạy trốn khỏi họ.”“Có lẽ anh ta vẫn còn sống,” anh nói. “Cogburn nói với bọn anh anh ta đã đến gặp Roper và dọa giết anh ta và gia đình nếu còn lảng vảng ở St. Louis. Cảnh sát vẫn còn hồ sơ về vụ mất tích của anh ta, nhưng hy vọng một lúc nào đó anh ta sẽ xuất hiện trở lại.”“Em cũng hy vọng thế.” Ellie ngáp. Cô rà ngón tay mình lên ngực Max và cuộn người vào anh. “Nãy Simon gọi.”“Anh ấy có chuyện gì à?”“Anh ấy nghĩ mình có một khối u, nhưng lúc mô tả nó cho em nghe, anh ấy đã quyết định lại có thể đó chỉ là một vết chai.”“Anh ấy rất thích vì có một bác sĩ trong gia đình.”Cô chỉnh lại gối và nhắm mắt lại. “Đừng quên chúng ta có hẹn đi ăn tối với Ben, Addison và Benjamin bé nhỏ vào cuối tuần này đó nha.”“Biết rồi.”Ellie tựa đầu vào ngực Max, và anh v**t v* tóc cô. Vì họ vừa mới yêu nhau xong, anh nghĩ chắc là cô cần nghe anh nói anh đã hài lòng thế nào. “Hôn nhân của chúng ta…” Anh dừng lại trong khi tìm kiếm từ thích hợp để cho cô biết cô đã làm anh hạnh phúc thế nào. “Hôn nhân của chúng ta…”Hơi thở sâu của cô làm anh dừng lại.Mỉm cười, anh kéo chăn lên cho cô và thì thầm, “rất tuyệt vời.”

Vẫn còn một đám cưới nữa.

Ellie đã rất vui với tin của Annie và hy vọng gia đình Lucas cũng tuyệt như gia đình của Max. Simon là phù rể danh dự của Max ở đám cưới, và những người em khác của anh cũng làm phù rể cho anh. Cô yêu tất cả họ, nhưng cô đặc biệt yêu thích ba mẹ chồng. Họ rất tử tế, yêu thương mọi người. Simon đã cứu cuộc đời của Max, còn ba mẹ anh đã nuôi dưỡng anh.

Căn hộ hai phòng ngủ của Max nhìn ra biển là nhà cô bây giờ. Khi cô được cấp giấy phép hành nghề y ở Hawaii, cô đã đến làm việc cho một bệnh viện trong thành phố. Ellie thích xem kênh thời tiết vào mùa đông rét buốt và phá ra cười mỗi khi cô nghe nói về một cơn bão tuyết ở miền Trung Tây. Max nhận xét tiếng cười của cô nghe kinh quá.

Còn gia đình Wheatleys, cũng giống như ba mẹ Max, cũng đã đến thăm họ. Ai cũng ghét quay trở lại nhà mình. Không thể trách họ được!

“Chúng ta như sống trong thiên đường anh nhỉ,” cô thì thầm với Max vào cuối một đêm. Khi họ đang ở trên giường và vừa mới ân ái xong.

“Em vẫn còn thức à?”

Cô cười. “Vâng,” cô nói. “Em đang nghĩ về vợ chồng Landry. Ben nói họ sẽ kháng án.”

“Căn cứ vào đâu mới được?” anh hỏi, lăn người trở lại. Anh móc hai tay ra sau đầu và ngáp. “Bộ chúng không thích ở trong tù à?”

“Thì thẩm phán đã quyết định thế mà?”

“Chúng đã ra lệnh giết em. Chỉ ở tù thôi cũng chưa trả hết tội đâu.”

“Anh nghĩ chuyện gì xảy ra với Greg Roper vậy? Sau khi anh ta nhận diện các bức hình của Cal và Erika Landry, anh ta đã biến mất. Anh có nghĩ anh ta còn sống không? Hay là họ đã bắt được và giết anh ta rồi? Em mong là anh ta chỉ đang chạy trốn khỏi họ.”

“Có lẽ anh ta vẫn còn sống,” anh nói. “Cogburn nói với bọn anh anh ta đã đến gặp Roper và dọa giết anh ta và gia đình nếu còn lảng vảng ở St. Louis. Cảnh sát vẫn còn hồ sơ về vụ mất tích của anh ta, nhưng hy vọng một lúc nào đó anh ta sẽ xuất hiện trở lại.”

“Em cũng hy vọng thế.” Ellie ngáp. Cô rà ngón tay mình lên ngực Max và cuộn người vào anh. “Nãy Simon gọi.”

“Anh ấy có chuyện gì à?”

“Anh ấy nghĩ mình có một khối u, nhưng lúc mô tả nó cho em nghe, anh ấy đã quyết định lại có thể đó chỉ là một vết chai.”

“Anh ấy rất thích vì có một bác sĩ trong gia đình.”

Cô chỉnh lại gối và nhắm mắt lại. “Đừng quên chúng ta có hẹn đi ăn tối với Ben, Addison và Benjamin bé nhỏ vào cuối tuần này đó nha.”

“Biết rồi.”

Ellie tựa đầu vào ngực Max, và anh v**t v* tóc cô. Vì họ vừa mới yêu nhau xong, anh nghĩ chắc là cô cần nghe anh nói anh đã hài lòng thế nào. “Hôn nhân của chúng ta…” Anh dừng lại trong khi tìm kiếm từ thích hợp để cho cô biết cô đã làm anh hạnh phúc thế nào. “Hôn nhân của chúng ta…”

Hơi thở sâu của cô làm anh dừng lại.

Mỉm cười, anh kéo chăn lên cho cô và thì thầm, “rất tuyệt vời.”

The Ideal ManTác giả: Julie GarwoodTruyện Phương Tây, Truyện Trinh ThámLần đầu tiên cắt thanh quản một người, cô cảm thấy ớn nhợn cái dạ dày của mình. Còn lần thứ hai? Không nhiều lắm. Sau khoảng 5 hay 6 lần, cái lưỡi dao trong tay trái cô đã bắt đầu cảm thấy như một phần mở rộng của cơ thể, và cô bắt đầu cầm nó một cách dễ dàng. Niềm vui cũng đã lắng xuống, và cơn buồn nôn cũng thế. Không còn nữa những cơn lo lắng, cũng không còn nữa những nhịp tim đập như điên. Máu cũng không còn làm cô sợ. Sự hồi hộp đã biến mất, và vì vậy, về khía cạnh công việc, đó là một điều rất tốt. Bác sĩ Eleanor Kathleen Sullivan, hay còn gọi là Ellie là tên gọi dành cho gia đình và bạn bè, chỉ còn 4 ngày nữa là hoàn thành khóa học bổng đầy mệt lử trong một trong số các trung tâm chấn thương bận rộn nhất ở khu vực Trung Tây này. Vì chấn thương là chuyên khoa của cô, cô chắc chắn là đã trải qua sự đóng góp của mình trong việc cắt xẻ những bộ phận cơ thể. Và cũng là trách nhiệm của cô để nối chúng lại với nhau, và như là một nghiên cứu sinh cấp cao, cô còn có trách nhiệm huấn… Vẫn còn một đám cưới nữa.Ellie đã rất vui với tin của Annie và hy vọng gia đình Lucas cũng tuyệt như gia đình của Max. Simon là phù rể danh dự của Max ở đám cưới, và những người em khác của anh cũng làm phù rể cho anh. Cô yêu tất cả họ, nhưng cô đặc biệt yêu thích ba mẹ chồng. Họ rất tử tế, yêu thương mọi người. Simon đã cứu cuộc đời của Max, còn ba mẹ anh đã nuôi dưỡng anh.Căn hộ hai phòng ngủ của Max nhìn ra biển là nhà cô bây giờ. Khi cô được cấp giấy phép hành nghề y ở Hawaii, cô đã đến làm việc cho một bệnh viện trong thành phố. Ellie thích xem kênh thời tiết vào mùa đông rét buốt và phá ra cười mỗi khi cô nghe nói về một cơn bão tuyết ở miền Trung Tây. Max nhận xét tiếng cười của cô nghe kinh quá.Còn gia đình Wheatleys, cũng giống như ba mẹ Max, cũng đã đến thăm họ. Ai cũng ghét quay trở lại nhà mình. Không thể trách họ được!“Chúng ta như sống trong thiên đường anh nhỉ,” cô thì thầm với Max vào cuối một đêm. Khi họ đang ở trên giường và vừa mới ân ái xong.“Em vẫn còn thức à?”Cô cười. “Vâng,” cô nói. “Em đang nghĩ về vợ chồng Landry. Ben nói họ sẽ kháng án.”“Căn cứ vào đâu mới được?” anh hỏi, lăn người trở lại. Anh móc hai tay ra sau đầu và ngáp. “Bộ chúng không thích ở trong tù à?”“Thì thẩm phán đã quyết định thế mà?”“Chúng đã ra lệnh giết em. Chỉ ở tù thôi cũng chưa trả hết tội đâu.”“Anh nghĩ chuyện gì xảy ra với Greg Roper vậy? Sau khi anh ta nhận diện các bức hình của Cal và Erika Landry, anh ta đã biến mất. Anh có nghĩ anh ta còn sống không? Hay là họ đã bắt được và giết anh ta rồi? Em mong là anh ta chỉ đang chạy trốn khỏi họ.”“Có lẽ anh ta vẫn còn sống,” anh nói. “Cogburn nói với bọn anh anh ta đã đến gặp Roper và dọa giết anh ta và gia đình nếu còn lảng vảng ở St. Louis. Cảnh sát vẫn còn hồ sơ về vụ mất tích của anh ta, nhưng hy vọng một lúc nào đó anh ta sẽ xuất hiện trở lại.”“Em cũng hy vọng thế.” Ellie ngáp. Cô rà ngón tay mình lên ngực Max và cuộn người vào anh. “Nãy Simon gọi.”“Anh ấy có chuyện gì à?”“Anh ấy nghĩ mình có một khối u, nhưng lúc mô tả nó cho em nghe, anh ấy đã quyết định lại có thể đó chỉ là một vết chai.”“Anh ấy rất thích vì có một bác sĩ trong gia đình.”Cô chỉnh lại gối và nhắm mắt lại. “Đừng quên chúng ta có hẹn đi ăn tối với Ben, Addison và Benjamin bé nhỏ vào cuối tuần này đó nha.”“Biết rồi.”Ellie tựa đầu vào ngực Max, và anh v**t v* tóc cô. Vì họ vừa mới yêu nhau xong, anh nghĩ chắc là cô cần nghe anh nói anh đã hài lòng thế nào. “Hôn nhân của chúng ta…” Anh dừng lại trong khi tìm kiếm từ thích hợp để cho cô biết cô đã làm anh hạnh phúc thế nào. “Hôn nhân của chúng ta…”Hơi thở sâu của cô làm anh dừng lại.Mỉm cười, anh kéo chăn lên cho cô và thì thầm, “rất tuyệt vời.”

Chương 42