Tác giả:

Chiều lất phất mưa,những hạt mưa ẩm ướt,lất phất,chăm chỉ lặng lẽ trượt ngoài cửa kính,trôi từng dòng nhỏ xuống như những hạt nước mắt nhẹ nhàng,không hẹn khi nào sẽ ngừng rơi. Đường Đường ngắm thành phố trên tầng 5 quán cà phê Teen với một cốc cacao ấm áp. Đôi mắt tròn to dưới hàng mi cong dày nhìn xuống dòng người bé xíu dưới làn nước ẩm ướt,dai dẳng,bẩn thỉu. Những ngón tay thon trắng lướt trên màn hình cảm ứng,camera mở,khung cảnh thành phố bé xíu phủ bởi cơn mưa nhỏ hiện trên màn hình điện thoại. Thành phố thật đẹp. “Thêm một tấm nữa rồi”. Đôi môi hồng khẽ mỉm cười. Mỗi chiều cuối tuần Đường Đường lại ở trên quán cà phê,nhấm nháp và chụp ảnh. “Vẫn chưa thấy cậu đâu” Đôi mắt tròn cụp xuống. Đường Đường chụp không biết bao nhiêu tấm ảnh nhưng vẫn không thấy cậu bé năm đó. “ Mình vẫn ở đây mà nhưng vẫn không tìm được cậu”. “ Mình vẫn ở đây mà nhưng cậu vẫn không tới” Đường Đường 8 tuổi và cậu bé Đô La 12 tuổi,cậu bé mùa hè năm đó cùng chạy với cô trên bãi cát trắng in lấm dấu chân,…

Chương 4

Hương Mùa HèTác giả: Hà NaNaChiều lất phất mưa,những hạt mưa ẩm ướt,lất phất,chăm chỉ lặng lẽ trượt ngoài cửa kính,trôi từng dòng nhỏ xuống như những hạt nước mắt nhẹ nhàng,không hẹn khi nào sẽ ngừng rơi. Đường Đường ngắm thành phố trên tầng 5 quán cà phê Teen với một cốc cacao ấm áp. Đôi mắt tròn to dưới hàng mi cong dày nhìn xuống dòng người bé xíu dưới làn nước ẩm ướt,dai dẳng,bẩn thỉu. Những ngón tay thon trắng lướt trên màn hình cảm ứng,camera mở,khung cảnh thành phố bé xíu phủ bởi cơn mưa nhỏ hiện trên màn hình điện thoại. Thành phố thật đẹp. “Thêm một tấm nữa rồi”. Đôi môi hồng khẽ mỉm cười. Mỗi chiều cuối tuần Đường Đường lại ở trên quán cà phê,nhấm nháp và chụp ảnh. “Vẫn chưa thấy cậu đâu” Đôi mắt tròn cụp xuống. Đường Đường chụp không biết bao nhiêu tấm ảnh nhưng vẫn không thấy cậu bé năm đó. “ Mình vẫn ở đây mà nhưng vẫn không tìm được cậu”. “ Mình vẫn ở đây mà nhưng cậu vẫn không tới” Đường Đường 8 tuổi và cậu bé Đô La 12 tuổi,cậu bé mùa hè năm đó cùng chạy với cô trên bãi cát trắng in lấm dấu chân,… Chiếc xe chở hai cô gái đã đi xa.SANDING SHOP- Này đợi tớThy Thy gọi với theo cái bóng đằng trước. Cuối cùng cũng đuổi kịp. Người đi bên cạnh cô nhởn nhơ- Gã đó bị cậu dọa chắc chết quá,haha- Cậu cũng cho hắn lên thớt mà- Tại cái nụ cười nhếch nhác đó,mà cậu cũng cất điệu cười đấy đi. Mà này khai thật đi- Hả- Cậu cũng thích tên đó à- Gì cơ- Cậu chả ngẩn ra ngắm gã- Tớ?- đôi mắt to tròn ngây ngô, “không thể tin được”- Âi chà,gã cũng đẹp trai mà,có ngắm cũng sao đâu,cậu cũng là con gái mà,hê hê- Ngắm đầu cậu,chỉ là…- Hả- Hơi quen quenÁnh mắt đó,nhìn cô chằm chằmGương mặt đó.không thay đổi biểu cảm- Cậu chủ,không sao chứ- ….- Để tôi gọi phục vụ mang đồ- ….Một cô gái gạo mạnMột cô gái gọi anh là nghèoMột cô gái tiến sát lại anh,áp môi vào anhMột cô gái gần anh đến anh có thể ngửi thấy mùi son nồng ấmMột cô gái cười nửa miệng với anh rồi gạt anh raKhóe môi thanh tú khẽ cong lênChẳng phải đã có người chỉ xem anh là đồ chơi thôi saoÁnh mắt to tròn đó nhìn thẳng anh,không chút sợ hãiÁnh mắt đó…sao anh có cảm giác cô ta đã nhìn anh từ lâu rồiKhông phải một lầnAnh cảm thấy có người nhìn anh với ánh mắt đó đã rất lâuÁnh mắt chằm chằm,mở lớn,kiêu ngạo,ánh mắt chứa đầy lạnh lẽoCánh cửa cầu thang to nặng nề dần mởHai người bước vào,nam nhân mặc áo đen bấm sốCánh cửa dần khépĐôi mắt lạnh lùng dừng lại phía trướcĐôi đồng tử nâu đỏ in cánh cửa dần khépHình ảnh xuất hiện là hai ngày về trướcMột cô gái mặc váy màu kem chằm chằm nhìn anhMột cô gái tóc xoăn nhẹ ửng vàng,đôi mắt to tròn nhìn cánh cửa dần khép lại đến khi nó che khuất anh,như muốn nhìn thấy từng tế bào trong cơ thể anhÁnh mắt chằm chằm,mở lớn,kiêu ngạo,ánh mắt chứa đầy lạnh lẽoKhóe môi khẽ mỉm cười“Thì ra là cô ta”- Miu,chúng ta cần 8 mẫu- 6 nữ 2 nam- Miu xinh tớ đi lấy mẫu nữ cho- Cậu nghĩ tớ đồng ý?- Năn nỉ mà,đi điNhận được một cái lắc đầu ngán ngẩm của Đường Đường,Thy Thy nhanh chân chạy về quầy nữ.Những ngón tay thong thả nhấc từng mẫu,ngắm nghíaMột chiếc sơ mi xanh được nhấc lênĐôi chân chững lại,đôi mắt to tròn trong veo trùng xuốngCó một người mặc chiếc áo sơ mi màu xanh này va vào côCó một người mặc chiếc áo sơ mi màu xanh này,bước vào trong cánh cửa thang máy,khi đó màu áo anh ta là màu lam lạ mắtCó một người mặc áo sơ mi này,dừng lại ánh mắt ở cô,gương mặt không thay đổi biểu cảmCó một người mặc chiếc áo sơ mi mày,nhìn cô với ánh mắt hung hãn,băng lãnh nhưng cô độc,bi thương.Khóe môi hồng khẽ cong lên“Thì ra là anh ta”“Mới hai ngày không gặp,không phải tìm tôi sớm thế chứ,tên ngạo mạn”- Cậu chủ,cô ta,hình như đã gặp rồi- Sẽ không gặp lại cô ta nữa đâuCuốn sổ ghi chép đã được Thy Thy ghi đầy 6 mẫu hàng. Cô mỉm cười đến chỗ Đường Đường đang thờ ơ cầm điện thoại- Miu xinh xong hết rồi. Kết thúc hoàn mĩ,hê hê,nếu không mất 1 loạt ảnh Spaghetti vì tên b**n th** đó- Thy Thy xụ mặt- Sẽ không vào đó ăn nữa nên chuyện gặp lại anh ta sẽ không có nữa đâuThy Thy chậm chạp gật đầu,chưng bộ mặt rầu rĩHọ sẽ không còn chuyện gì để gặp nhauCó chắc không đây…Chiếc Lamborghini trắng sữa phóng vào một tòa nhà cao chọc trời. Những ô kính loang loáng dưới nắng.Cánh cửa phòng số 1 tầng 7 khẽ mởMáy điều hòa mát lạnhChiếc bàn gỗ đen bóng loáng,mặt kính dường như mặt sóng,chiếc tủ kệ chất cao những đống tài liệu ngăn nắpChàng trai áo xanh bước vào,khẽ gật đầuMột người đàn ông khá chững tuổi,gương mặt lặng lẽ,uy quyền ngừng bútĐôi mắt ông nheo lại,miệng dãn rộng,khẽ gật đầu.Con trai ông,đã trở về…

Chiếc xe chở hai cô gái đã đi xa.

SANDING SHOP

- Này đợi tớ

Thy Thy gọi với theo cái bóng đằng trước. Cuối cùng cũng đuổi kịp. Người đi bên cạnh cô nhởn nhơ

- Gã đó bị cậu dọa chắc chết quá,haha

- Cậu cũng cho hắn lên thớt mà

- Tại cái nụ cười nhếch nhác đó,mà cậu cũng cất điệu cười đấy đi. Mà này khai thật đi

- Hả

- Cậu cũng thích tên đó à

- Gì cơ

- Cậu chả ngẩn ra ngắm gã

- Tớ?- đôi mắt to tròn ngây ngô, “không thể tin được”

- Âi chà,gã cũng đẹp trai mà,có ngắm cũng sao đâu,cậu cũng là con gái mà,hê hê

- Ngắm đầu cậu,chỉ là…

- Hả

- Hơi quen quen

Ánh mắt đó,nhìn cô chằm chằm

Gương mặt đó.không thay đổi biểu cảm

- Cậu chủ,không sao chứ

- ….

- Để tôi gọi phục vụ mang đồ

- ….

Một cô gái gạo mạn

Một cô gái gọi anh là nghèo

Một cô gái tiến sát lại anh,áp môi vào anh

Một cô gái gần anh đến anh có thể ngửi thấy mùi son nồng ấm

Một cô gái cười nửa miệng với anh rồi gạt anh ra

Khóe môi thanh tú khẽ cong lên

Chẳng phải đã có người chỉ xem anh là đồ chơi thôi sao

Ánh mắt to tròn đó nhìn thẳng anh,không chút sợ hãi

Ánh mắt đó…sao anh có cảm giác cô ta đã nhìn anh từ lâu rồi

Không phải một lần

Anh cảm thấy có người nhìn anh với ánh mắt đó đã rất lâu

Ánh mắt chằm chằm,mở lớn,kiêu ngạo,ánh mắt chứa đầy lạnh lẽo

Cánh cửa cầu thang to nặng nề dần mở

Hai người bước vào,nam nhân mặc áo đen bấm số

Cánh cửa dần khép

Đôi mắt lạnh lùng dừng lại phía trước

Đôi đồng tử nâu đỏ in cánh cửa dần khép

Hình ảnh xuất hiện là hai ngày về trước

Một cô gái mặc váy màu kem chằm chằm nhìn anh

Một cô gái tóc xoăn nhẹ ửng vàng,đôi mắt to tròn nhìn cánh cửa dần khép lại đến khi nó che khuất anh,như muốn nhìn thấy từng tế bào trong cơ thể anh

Ánh mắt chằm chằm,mở lớn,kiêu ngạo,ánh mắt chứa đầy lạnh lẽo

Khóe môi khẽ mỉm cười

“Thì ra là cô ta”

- Miu,chúng ta cần 8 mẫu

- 6 nữ 2 nam

- Miu xinh tớ đi lấy mẫu nữ cho

- Cậu nghĩ tớ đồng ý?

- Năn nỉ mà,đi đi

Nhận được một cái lắc đầu ngán ngẩm của Đường Đường,Thy Thy nhanh chân chạy về quầy nữ.

Những ngón tay thong thả nhấc từng mẫu,ngắm nghía

Một chiếc sơ mi xanh được nhấc lên

Đôi chân chững lại,đôi mắt to tròn trong veo trùng xuống

Có một người mặc chiếc áo sơ mi màu xanh này va vào cô

Có một người mặc chiếc áo sơ mi màu xanh này,bước vào trong cánh cửa thang máy,khi đó màu áo anh ta là màu lam lạ mắt

Có một người mặc áo sơ mi này,dừng lại ánh mắt ở cô,gương mặt không thay đổi biểu cảm

Có một người mặc chiếc áo sơ mi mày,nhìn cô với ánh mắt hung hãn,băng lãnh nhưng cô độc,bi thương.

Khóe môi hồng khẽ cong lên

“Thì ra là anh ta”

“Mới hai ngày không gặp,không phải tìm tôi sớm thế chứ,tên ngạo mạn”

- Cậu chủ,cô ta,hình như đã gặp rồi

- Sẽ không gặp lại cô ta nữa đâu

Cuốn sổ ghi chép đã được Thy Thy ghi đầy 6 mẫu hàng. Cô mỉm cười đến chỗ Đường Đường đang thờ ơ cầm điện thoại

- Miu xinh xong hết rồi. Kết thúc hoàn mĩ,hê hê,nếu không mất 1 loạt ảnh Spaghetti vì tên b**n th** đó- Thy Thy xụ mặt

- Sẽ không vào đó ăn nữa nên chuyện gặp lại anh ta sẽ không có nữa đâu

Thy Thy chậm chạp gật đầu,chưng bộ mặt rầu rĩ

Họ sẽ không còn chuyện gì để gặp nhau

Có chắc không đây…

Chiếc Lamborghini trắng sữa phóng vào một tòa nhà cao chọc trời. Những ô kính loang loáng dưới nắng.

Cánh cửa phòng số 1 tầng 7 khẽ mở

Máy điều hòa mát lạnh

Chiếc bàn gỗ đen bóng loáng,mặt kính dường như mặt sóng,chiếc tủ kệ chất cao những đống tài liệu ngăn nắp

Chàng trai áo xanh bước vào,khẽ gật đầu

Một người đàn ông khá chững tuổi,gương mặt lặng lẽ,uy quyền ngừng bút

Đôi mắt ông nheo lại,miệng dãn rộng,khẽ gật đầu.

Con trai ông,đã trở về…

Hương Mùa HèTác giả: Hà NaNaChiều lất phất mưa,những hạt mưa ẩm ướt,lất phất,chăm chỉ lặng lẽ trượt ngoài cửa kính,trôi từng dòng nhỏ xuống như những hạt nước mắt nhẹ nhàng,không hẹn khi nào sẽ ngừng rơi. Đường Đường ngắm thành phố trên tầng 5 quán cà phê Teen với một cốc cacao ấm áp. Đôi mắt tròn to dưới hàng mi cong dày nhìn xuống dòng người bé xíu dưới làn nước ẩm ướt,dai dẳng,bẩn thỉu. Những ngón tay thon trắng lướt trên màn hình cảm ứng,camera mở,khung cảnh thành phố bé xíu phủ bởi cơn mưa nhỏ hiện trên màn hình điện thoại. Thành phố thật đẹp. “Thêm một tấm nữa rồi”. Đôi môi hồng khẽ mỉm cười. Mỗi chiều cuối tuần Đường Đường lại ở trên quán cà phê,nhấm nháp và chụp ảnh. “Vẫn chưa thấy cậu đâu” Đôi mắt tròn cụp xuống. Đường Đường chụp không biết bao nhiêu tấm ảnh nhưng vẫn không thấy cậu bé năm đó. “ Mình vẫn ở đây mà nhưng vẫn không tìm được cậu”. “ Mình vẫn ở đây mà nhưng cậu vẫn không tới” Đường Đường 8 tuổi và cậu bé Đô La 12 tuổi,cậu bé mùa hè năm đó cùng chạy với cô trên bãi cát trắng in lấm dấu chân,… Chiếc xe chở hai cô gái đã đi xa.SANDING SHOP- Này đợi tớThy Thy gọi với theo cái bóng đằng trước. Cuối cùng cũng đuổi kịp. Người đi bên cạnh cô nhởn nhơ- Gã đó bị cậu dọa chắc chết quá,haha- Cậu cũng cho hắn lên thớt mà- Tại cái nụ cười nhếch nhác đó,mà cậu cũng cất điệu cười đấy đi. Mà này khai thật đi- Hả- Cậu cũng thích tên đó à- Gì cơ- Cậu chả ngẩn ra ngắm gã- Tớ?- đôi mắt to tròn ngây ngô, “không thể tin được”- Âi chà,gã cũng đẹp trai mà,có ngắm cũng sao đâu,cậu cũng là con gái mà,hê hê- Ngắm đầu cậu,chỉ là…- Hả- Hơi quen quenÁnh mắt đó,nhìn cô chằm chằmGương mặt đó.không thay đổi biểu cảm- Cậu chủ,không sao chứ- ….- Để tôi gọi phục vụ mang đồ- ….Một cô gái gạo mạnMột cô gái gọi anh là nghèoMột cô gái tiến sát lại anh,áp môi vào anhMột cô gái gần anh đến anh có thể ngửi thấy mùi son nồng ấmMột cô gái cười nửa miệng với anh rồi gạt anh raKhóe môi thanh tú khẽ cong lênChẳng phải đã có người chỉ xem anh là đồ chơi thôi saoÁnh mắt to tròn đó nhìn thẳng anh,không chút sợ hãiÁnh mắt đó…sao anh có cảm giác cô ta đã nhìn anh từ lâu rồiKhông phải một lầnAnh cảm thấy có người nhìn anh với ánh mắt đó đã rất lâuÁnh mắt chằm chằm,mở lớn,kiêu ngạo,ánh mắt chứa đầy lạnh lẽoCánh cửa cầu thang to nặng nề dần mởHai người bước vào,nam nhân mặc áo đen bấm sốCánh cửa dần khépĐôi mắt lạnh lùng dừng lại phía trướcĐôi đồng tử nâu đỏ in cánh cửa dần khépHình ảnh xuất hiện là hai ngày về trướcMột cô gái mặc váy màu kem chằm chằm nhìn anhMột cô gái tóc xoăn nhẹ ửng vàng,đôi mắt to tròn nhìn cánh cửa dần khép lại đến khi nó che khuất anh,như muốn nhìn thấy từng tế bào trong cơ thể anhÁnh mắt chằm chằm,mở lớn,kiêu ngạo,ánh mắt chứa đầy lạnh lẽoKhóe môi khẽ mỉm cười“Thì ra là cô ta”- Miu,chúng ta cần 8 mẫu- 6 nữ 2 nam- Miu xinh tớ đi lấy mẫu nữ cho- Cậu nghĩ tớ đồng ý?- Năn nỉ mà,đi điNhận được một cái lắc đầu ngán ngẩm của Đường Đường,Thy Thy nhanh chân chạy về quầy nữ.Những ngón tay thong thả nhấc từng mẫu,ngắm nghíaMột chiếc sơ mi xanh được nhấc lênĐôi chân chững lại,đôi mắt to tròn trong veo trùng xuốngCó một người mặc chiếc áo sơ mi màu xanh này va vào côCó một người mặc chiếc áo sơ mi màu xanh này,bước vào trong cánh cửa thang máy,khi đó màu áo anh ta là màu lam lạ mắtCó một người mặc áo sơ mi này,dừng lại ánh mắt ở cô,gương mặt không thay đổi biểu cảmCó một người mặc chiếc áo sơ mi mày,nhìn cô với ánh mắt hung hãn,băng lãnh nhưng cô độc,bi thương.Khóe môi hồng khẽ cong lên“Thì ra là anh ta”“Mới hai ngày không gặp,không phải tìm tôi sớm thế chứ,tên ngạo mạn”- Cậu chủ,cô ta,hình như đã gặp rồi- Sẽ không gặp lại cô ta nữa đâuCuốn sổ ghi chép đã được Thy Thy ghi đầy 6 mẫu hàng. Cô mỉm cười đến chỗ Đường Đường đang thờ ơ cầm điện thoại- Miu xinh xong hết rồi. Kết thúc hoàn mĩ,hê hê,nếu không mất 1 loạt ảnh Spaghetti vì tên b**n th** đó- Thy Thy xụ mặt- Sẽ không vào đó ăn nữa nên chuyện gặp lại anh ta sẽ không có nữa đâuThy Thy chậm chạp gật đầu,chưng bộ mặt rầu rĩHọ sẽ không còn chuyện gì để gặp nhauCó chắc không đây…Chiếc Lamborghini trắng sữa phóng vào một tòa nhà cao chọc trời. Những ô kính loang loáng dưới nắng.Cánh cửa phòng số 1 tầng 7 khẽ mởMáy điều hòa mát lạnhChiếc bàn gỗ đen bóng loáng,mặt kính dường như mặt sóng,chiếc tủ kệ chất cao những đống tài liệu ngăn nắpChàng trai áo xanh bước vào,khẽ gật đầuMột người đàn ông khá chững tuổi,gương mặt lặng lẽ,uy quyền ngừng bútĐôi mắt ông nheo lại,miệng dãn rộng,khẽ gật đầu.Con trai ông,đã trở về…

Chương 4