Kể từ buổi bình minh kinh hoàng đó, Rachel Grant không thể chịu đựng được mùi hoa của cây bụi mùa hè[1] nữa. Thật mỉa mai là đúng vào lúc này, mùi hương đó dường như đang khiến cô ngột ngạt đến khó thở. [1] Nguyên văn: “summersweet” – loài cây bụi sống phía nam và phía đông bờ biển nước Mỹ, có những chùm hoa màu trắng rất thơm. Cô đang đứng trên con đường oi ả trước trạm xe bus ở Greyhound để đón Johnny Harris về nhà. Johnny Harris, cậu học trò ngỗ ngược mà cô đã dạy môn tiếng Anh ở trường cấp ba cách đây nhiều năm. Johnny Harris, đứa con trai nghênh ngang của một kẻ bất hảo trong vùng. Người ta chỉ mong ông ta cư xử với thằng bé như một người bố nhưng thực chất ông ta còn tệ hơn thế rất nhiều. Johnny Harris bị kết án giết người và bị buộc tội cưỡng h**p một cô gái mười bảy tuổi trong nhóm cổ vũ ở trường cấp ba cách đây mười một năm. Hôm nay, với sự giúp đỡ của cô, Johnny Harris sẽ về nhà. Tiếng động cơ đập vào tai cô trước khi xe bus xuất hiện trong tầm mắt. Rachel căng thẳng, liếc…
Chương 36
Mùa Hè Định MệnhTác giả: Karen RobardsTruyện Phương TâyKể từ buổi bình minh kinh hoàng đó, Rachel Grant không thể chịu đựng được mùi hoa của cây bụi mùa hè[1] nữa. Thật mỉa mai là đúng vào lúc này, mùi hương đó dường như đang khiến cô ngột ngạt đến khó thở. [1] Nguyên văn: “summersweet” – loài cây bụi sống phía nam và phía đông bờ biển nước Mỹ, có những chùm hoa màu trắng rất thơm. Cô đang đứng trên con đường oi ả trước trạm xe bus ở Greyhound để đón Johnny Harris về nhà. Johnny Harris, cậu học trò ngỗ ngược mà cô đã dạy môn tiếng Anh ở trường cấp ba cách đây nhiều năm. Johnny Harris, đứa con trai nghênh ngang của một kẻ bất hảo trong vùng. Người ta chỉ mong ông ta cư xử với thằng bé như một người bố nhưng thực chất ông ta còn tệ hơn thế rất nhiều. Johnny Harris bị kết án giết người và bị buộc tội cưỡng h**p một cô gái mười bảy tuổi trong nhóm cổ vũ ở trường cấp ba cách đây mười một năm. Hôm nay, với sự giúp đỡ của cô, Johnny Harris sẽ về nhà. Tiếng động cơ đập vào tai cô trước khi xe bus xuất hiện trong tầm mắt. Rachel căng thẳng, liếc… Ở đám tang của Glenda Watkins, kẻ theo dõi trải qua những cảm xúc bình thường, nhưng sâu bên trong, những cảm xúc rối loạn khác đang đấu tranh để giành uy thế. Cho đến tận lúc này, nét nhân cách bề mặt trội hơn mà kẻ theo dõi đang trú ngụ mới bắt đầu cảm thấy trong cơ thể của chính nó có một linh hồn ác quỷ, đó chính là kẻ theo dõi. Nhân cách bề mặt, cái nhân cách hàng ngày biết tất cả mọi người và được mọi người biết đến, khác một trời một vực so với nhân cách của kẻ theo dõi. Nhân cách hàng ngày rất dễ chịu và đáng yêu, bận tâm đến hàng nghìn nhiệm vụ lớn nhỏ khác nhau hình thành nên cuộc sống thường nhật. Kẻ theo dõi không có tuổi, không giới tính, và là một con ác quỷ thực sự.Hắn sục sôi lên vì giận dữ, vì căm thù, và những cảm xúc đó khiến hắn giết người.Cho đến tận giờ phút vừa rồi, nhân cách không hề biết gì về việc mình đã nhúng tay vào vụ giết Marybeth Edwards và Glenda Watkins. Nhưng hình ảnh bốn đứa trẻ mất đi người thân – nhất là thằng bé lớn nhất, đứa mà kẻ theo dõi đã thoáng thấy trong cái đêm giết Glenda Watkins – đã khơi lên ký ức về cái đêm đó với nhân cách bề mặt. Ký ức đó trông rất thật: máu ở khắp nơi, hình ảnh và cảm giác, và cả mùi nữa. Nhân cách bề mặt choáng váng vì kinh khiếp và sợ hãi. Nhưng nhân cách bề mặt không muốn nhớ. Nó chiến đấu để không phải nhớ. Đối mặt với lăng kính vạn hoa về những hình ảnh, âm thanh và mùi vị của cái đêm hôm đó, nó cực lực phản đối.Kẻ theo dõi và nhân cách bề mặt trở thành đồng minh trong việc khơi ra hội chứng quên.Kẻ theo dõi không biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu nhân cách bề mặt phát hiện ra sự tồn tại của hắn, liền lủi mất. Trong một thời gian ngắn, cứ như thể những suy nghĩ, cảm giác và ký ức độc lập của hắn đã ngừng tồn tại vậy.Nhân cách bề mặt tập trung vào thực tại: cái mép sắc của chiếc ghế đang cứa vào phần bắp chân đang gập lại, nhịp điệu nhẹ nhàng của lời cha xứ, hơi ấm của những cơ thể bạn bè ngồi hai bên. Những hình ảnh ghê gớm đang xoay tít kia chắc là hiện lên từ một bộ phim kinh dị cách đây lâu lắm rồi, chúng đang mờ dần đi. May mắn thay, thực tại đã chiến thắng.Một lúc sau, khi nhân cách bề mặt đã lắng xuống, kẻ theo dõi, một lần nữa, rất cẩn trọng, lại xuất hiện. Nhìn qua đôi mắt của thể xác, kẻ theo dõi sung sướng trải nghiệm lễ tang của người phụ nữ mà hắn đã giết. Nhưng trước khi những người đưa tiễn ra đến cửa, kẻ theo dõi lại cuồng lên giận dữ. Bởi vì hình như việc giết Watkins, cũng giống như cô gái trước đó, là công cốc.Johnny Harris đã tìm được một tình nhân mới. Và lúc này kẻ theo dõi đã thấy con mồi mới mà hắn muốn săn lùng và tiêu diệt.Hắn sôi lên vì nhu cầu muốn làm điều đó.Nhưng trước hết, nhân cách bề mặt phải có thời gian để khóa lại hoàn toàn ký ức về vụ giết Watkins đã. Sau đó mối đe dọa nhỏ vừa rồi từng hiện lên trong đầu nhân cách bề mặt cần phải được loại bỏ.Thằng bé kia đã nhìn thấy thứ gì đó trong bóng tối, đúng không? Kẻ theo dõi đột nhiên cảm thấy một sự thỏa mãn độc địa.Chờ xem lúc nó nhìn rõ hơn thì sẽ thế nào.
Ở đám tang của Glenda Watkins, kẻ theo dõi trải qua những cảm xúc bình thường, nhưng sâu bên trong, những cảm xúc rối loạn khác đang đấu tranh để giành uy thế. Cho đến tận lúc này, nét nhân cách bề mặt trội hơn mà kẻ theo dõi đang trú ngụ mới bắt đầu cảm thấy trong cơ thể của chính nó có một linh hồn ác quỷ, đó chính là kẻ theo dõi. Nhân cách bề mặt, cái nhân cách hàng ngày biết tất cả mọi người và được mọi người biết đến, khác một trời một vực so với nhân cách của kẻ theo dõi. Nhân cách hàng ngày rất dễ chịu và đáng yêu, bận tâm đến hàng nghìn nhiệm vụ lớn nhỏ khác nhau hình thành nên cuộc sống thường nhật. Kẻ theo dõi không có tuổi, không giới tính, và là một con ác quỷ thực sự.
Hắn sục sôi lên vì giận dữ, vì căm thù, và những cảm xúc đó khiến hắn giết người.
Cho đến tận giờ phút vừa rồi, nhân cách không hề biết gì về việc mình đã nhúng tay vào vụ giết Marybeth Edwards và Glenda Watkins. Nhưng hình ảnh bốn đứa trẻ mất đi người thân – nhất là thằng bé lớn nhất, đứa mà kẻ theo dõi đã thoáng thấy trong cái đêm giết Glenda Watkins – đã khơi lên ký ức về cái đêm đó với nhân cách bề mặt. Ký ức đó trông rất thật: máu ở khắp nơi, hình ảnh và cảm giác, và cả mùi nữa. Nhân cách bề mặt choáng váng vì kinh khiếp và sợ hãi. Nhưng nhân cách bề mặt không muốn nhớ. Nó chiến đấu để không phải nhớ. Đối mặt với lăng kính vạn hoa về những hình ảnh, âm thanh và mùi vị của cái đêm hôm đó, nó cực lực phản đối.
Kẻ theo dõi và nhân cách bề mặt trở thành đồng minh trong việc khơi ra hội chứng quên.
Kẻ theo dõi không biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu nhân cách bề mặt phát hiện ra sự tồn tại của hắn, liền lủi mất. Trong một thời gian ngắn, cứ như thể những suy nghĩ, cảm giác và ký ức độc lập của hắn đã ngừng tồn tại vậy.
Nhân cách bề mặt tập trung vào thực tại: cái mép sắc của chiếc ghế đang cứa vào phần bắp chân đang gập lại, nhịp điệu nhẹ nhàng của lời cha xứ, hơi ấm của những cơ thể bạn bè ngồi hai bên. Những hình ảnh ghê gớm đang xoay tít kia chắc là hiện lên từ một bộ phim kinh dị cách đây lâu lắm rồi, chúng đang mờ dần đi. May mắn thay, thực tại đã chiến thắng.
Một lúc sau, khi nhân cách bề mặt đã lắng xuống, kẻ theo dõi, một lần nữa, rất cẩn trọng, lại xuất hiện. Nhìn qua đôi mắt của thể xác, kẻ theo dõi sung sướng trải nghiệm lễ tang của người phụ nữ mà hắn đã giết. Nhưng trước khi những người đưa tiễn ra đến cửa, kẻ theo dõi lại cuồng lên giận dữ. Bởi vì hình như việc giết Watkins, cũng giống như cô gái trước đó, là công cốc.
Johnny Harris đã tìm được một tình nhân mới. Và lúc này kẻ theo dõi đã thấy con mồi mới mà hắn muốn săn lùng và tiêu diệt.
Hắn sôi lên vì nhu cầu muốn làm điều đó.
Nhưng trước hết, nhân cách bề mặt phải có thời gian để khóa lại hoàn toàn ký ức về vụ giết Watkins đã. Sau đó mối đe dọa nhỏ vừa rồi từng hiện lên trong đầu nhân cách bề mặt cần phải được loại bỏ.
Thằng bé kia đã nhìn thấy thứ gì đó trong bóng tối, đúng không? Kẻ theo dõi đột nhiên cảm thấy một sự thỏa mãn độc địa.
Chờ xem lúc nó nhìn rõ hơn thì sẽ thế nào.
Mùa Hè Định MệnhTác giả: Karen RobardsTruyện Phương TâyKể từ buổi bình minh kinh hoàng đó, Rachel Grant không thể chịu đựng được mùi hoa của cây bụi mùa hè[1] nữa. Thật mỉa mai là đúng vào lúc này, mùi hương đó dường như đang khiến cô ngột ngạt đến khó thở. [1] Nguyên văn: “summersweet” – loài cây bụi sống phía nam và phía đông bờ biển nước Mỹ, có những chùm hoa màu trắng rất thơm. Cô đang đứng trên con đường oi ả trước trạm xe bus ở Greyhound để đón Johnny Harris về nhà. Johnny Harris, cậu học trò ngỗ ngược mà cô đã dạy môn tiếng Anh ở trường cấp ba cách đây nhiều năm. Johnny Harris, đứa con trai nghênh ngang của một kẻ bất hảo trong vùng. Người ta chỉ mong ông ta cư xử với thằng bé như một người bố nhưng thực chất ông ta còn tệ hơn thế rất nhiều. Johnny Harris bị kết án giết người và bị buộc tội cưỡng h**p một cô gái mười bảy tuổi trong nhóm cổ vũ ở trường cấp ba cách đây mười một năm. Hôm nay, với sự giúp đỡ của cô, Johnny Harris sẽ về nhà. Tiếng động cơ đập vào tai cô trước khi xe bus xuất hiện trong tầm mắt. Rachel căng thẳng, liếc… Ở đám tang của Glenda Watkins, kẻ theo dõi trải qua những cảm xúc bình thường, nhưng sâu bên trong, những cảm xúc rối loạn khác đang đấu tranh để giành uy thế. Cho đến tận lúc này, nét nhân cách bề mặt trội hơn mà kẻ theo dõi đang trú ngụ mới bắt đầu cảm thấy trong cơ thể của chính nó có một linh hồn ác quỷ, đó chính là kẻ theo dõi. Nhân cách bề mặt, cái nhân cách hàng ngày biết tất cả mọi người và được mọi người biết đến, khác một trời một vực so với nhân cách của kẻ theo dõi. Nhân cách hàng ngày rất dễ chịu và đáng yêu, bận tâm đến hàng nghìn nhiệm vụ lớn nhỏ khác nhau hình thành nên cuộc sống thường nhật. Kẻ theo dõi không có tuổi, không giới tính, và là một con ác quỷ thực sự.Hắn sục sôi lên vì giận dữ, vì căm thù, và những cảm xúc đó khiến hắn giết người.Cho đến tận giờ phút vừa rồi, nhân cách không hề biết gì về việc mình đã nhúng tay vào vụ giết Marybeth Edwards và Glenda Watkins. Nhưng hình ảnh bốn đứa trẻ mất đi người thân – nhất là thằng bé lớn nhất, đứa mà kẻ theo dõi đã thoáng thấy trong cái đêm giết Glenda Watkins – đã khơi lên ký ức về cái đêm đó với nhân cách bề mặt. Ký ức đó trông rất thật: máu ở khắp nơi, hình ảnh và cảm giác, và cả mùi nữa. Nhân cách bề mặt choáng váng vì kinh khiếp và sợ hãi. Nhưng nhân cách bề mặt không muốn nhớ. Nó chiến đấu để không phải nhớ. Đối mặt với lăng kính vạn hoa về những hình ảnh, âm thanh và mùi vị của cái đêm hôm đó, nó cực lực phản đối.Kẻ theo dõi và nhân cách bề mặt trở thành đồng minh trong việc khơi ra hội chứng quên.Kẻ theo dõi không biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu nhân cách bề mặt phát hiện ra sự tồn tại của hắn, liền lủi mất. Trong một thời gian ngắn, cứ như thể những suy nghĩ, cảm giác và ký ức độc lập của hắn đã ngừng tồn tại vậy.Nhân cách bề mặt tập trung vào thực tại: cái mép sắc của chiếc ghế đang cứa vào phần bắp chân đang gập lại, nhịp điệu nhẹ nhàng của lời cha xứ, hơi ấm của những cơ thể bạn bè ngồi hai bên. Những hình ảnh ghê gớm đang xoay tít kia chắc là hiện lên từ một bộ phim kinh dị cách đây lâu lắm rồi, chúng đang mờ dần đi. May mắn thay, thực tại đã chiến thắng.Một lúc sau, khi nhân cách bề mặt đã lắng xuống, kẻ theo dõi, một lần nữa, rất cẩn trọng, lại xuất hiện. Nhìn qua đôi mắt của thể xác, kẻ theo dõi sung sướng trải nghiệm lễ tang của người phụ nữ mà hắn đã giết. Nhưng trước khi những người đưa tiễn ra đến cửa, kẻ theo dõi lại cuồng lên giận dữ. Bởi vì hình như việc giết Watkins, cũng giống như cô gái trước đó, là công cốc.Johnny Harris đã tìm được một tình nhân mới. Và lúc này kẻ theo dõi đã thấy con mồi mới mà hắn muốn săn lùng và tiêu diệt.Hắn sôi lên vì nhu cầu muốn làm điều đó.Nhưng trước hết, nhân cách bề mặt phải có thời gian để khóa lại hoàn toàn ký ức về vụ giết Watkins đã. Sau đó mối đe dọa nhỏ vừa rồi từng hiện lên trong đầu nhân cách bề mặt cần phải được loại bỏ.Thằng bé kia đã nhìn thấy thứ gì đó trong bóng tối, đúng không? Kẻ theo dõi đột nhiên cảm thấy một sự thỏa mãn độc địa.Chờ xem lúc nó nhìn rõ hơn thì sẽ thế nào.