Tác giả:

Chiều lất phất mưa,những hạt mưa ẩm ướt,lất phất,chăm chỉ lặng lẽ trượt ngoài cửa kính,trôi từng dòng nhỏ xuống như những hạt nước mắt nhẹ nhàng,không hẹn khi nào sẽ ngừng rơi. Đường Đường ngắm thành phố trên tầng 5 quán cà phê Teen với một cốc cacao ấm áp. Đôi mắt tròn to dưới hàng mi cong dày nhìn xuống dòng người bé xíu dưới làn nước ẩm ướt,dai dẳng,bẩn thỉu. Những ngón tay thon trắng lướt trên màn hình cảm ứng,camera mở,khung cảnh thành phố bé xíu phủ bởi cơn mưa nhỏ hiện trên màn hình điện thoại. Thành phố thật đẹp. “Thêm một tấm nữa rồi”. Đôi môi hồng khẽ mỉm cười. Mỗi chiều cuối tuần Đường Đường lại ở trên quán cà phê,nhấm nháp và chụp ảnh. “Vẫn chưa thấy cậu đâu” Đôi mắt tròn cụp xuống. Đường Đường chụp không biết bao nhiêu tấm ảnh nhưng vẫn không thấy cậu bé năm đó. “ Mình vẫn ở đây mà nhưng vẫn không tìm được cậu”. “ Mình vẫn ở đây mà nhưng cậu vẫn không tới” Đường Đường 8 tuổi và cậu bé Đô La 12 tuổi,cậu bé mùa hè năm đó cùng chạy với cô trên bãi cát trắng in lấm dấu chân,…

Chương 17

Hương Mùa HèTác giả: Hà NaNaChiều lất phất mưa,những hạt mưa ẩm ướt,lất phất,chăm chỉ lặng lẽ trượt ngoài cửa kính,trôi từng dòng nhỏ xuống như những hạt nước mắt nhẹ nhàng,không hẹn khi nào sẽ ngừng rơi. Đường Đường ngắm thành phố trên tầng 5 quán cà phê Teen với một cốc cacao ấm áp. Đôi mắt tròn to dưới hàng mi cong dày nhìn xuống dòng người bé xíu dưới làn nước ẩm ướt,dai dẳng,bẩn thỉu. Những ngón tay thon trắng lướt trên màn hình cảm ứng,camera mở,khung cảnh thành phố bé xíu phủ bởi cơn mưa nhỏ hiện trên màn hình điện thoại. Thành phố thật đẹp. “Thêm một tấm nữa rồi”. Đôi môi hồng khẽ mỉm cười. Mỗi chiều cuối tuần Đường Đường lại ở trên quán cà phê,nhấm nháp và chụp ảnh. “Vẫn chưa thấy cậu đâu” Đôi mắt tròn cụp xuống. Đường Đường chụp không biết bao nhiêu tấm ảnh nhưng vẫn không thấy cậu bé năm đó. “ Mình vẫn ở đây mà nhưng vẫn không tìm được cậu”. “ Mình vẫn ở đây mà nhưng cậu vẫn không tới” Đường Đường 8 tuổi và cậu bé Đô La 12 tuổi,cậu bé mùa hè năm đó cùng chạy với cô trên bãi cát trắng in lấm dấu chân,… Đôi mắt đẹp mở toAnh ta gọi tên cô gái đấy đấyAnh ta gọi tên cô bé mùa hè đấy đấyCô bé mùa hè trước mặt anh đấy,anh tìm thấy rồi đấyCái tên đấy xoáy vào màng nhĩ mỏng manh,giòn tan trong không gian- Đường ĐườngĐường ĐườngCô bé ở đây,ngay trước mặt anh đấyCô bé dạy anh những chữ viết đầu tiên ở cô nhi viện đấyCô bé theo chân anh những trưa hè,cười toe dưới nắng,lon ton cùng anh những ngày khổ cực đấyCô bé bỏ anh lại 8 năm xa xôi đấyCô bé anh đi tìm cho đến khi tỉnh lại trong bệnh viện đấyCô bé lì lợm trong trái tim anh không bỏ đi đấyĐường Đường đấyCô ấy trước mặt anh đấy,rõ nétSao anh còn ngồi lặng ở đấySao anh còn không gọi cô ấySao anh còn không đến trước cô ấy,nói với cô ấy anh chính là người cô ấy đi tìmSao thế này,cái chân anh sao nó cứng đờ,miệng anh muốn nói,nhưng sao nhìn nụ cười đấy,anh không thể gọi cô ấy,nói cho cô ấy ngheNhững gì anh làm là anh ngồi đấy,lặng lẽ nhìn người gọi tên cô đấy đến gần họ- Tưởng em bỏ về rồi- Anh cứ thử đến muộn 1 tiếng nữa xemPhong cười trừ,đôi mày khẽ nhíu lại khi chàng trai lạ trước mắt anh lặng lẽ- Đây là…- Đây là người em sắp làm việc cùng- À,chào anh- Này,anh sao thế,đây là anh tôi- Không sao Đường- Này,anh có sao không,ThiênHào Thiên im lặng,anh nói gì,anh phải nói gì bây giờ“Anh tên là gì để mai em còn gọi”“Anh tên là Đô La”Tôi là Đô La mà,em không còn nhớ saoTôi là Đô La mà,em không nhận ra tôi saoTôi là Đô La mà,em gọi tên tôi một lần nữa đi- Thiên,anh làm sao đấyEm sẽ không nhớ đâuEm sẽ không nhận ra đâuNếu em nhận ra tôi,em có gọi tôi giống khi tôi 12 tuổi khôngNếu em nhận ra tôi,em có đến bên tôi,nắm tay tôi giống khi tôi 12 tuổi khôngNếu em nhận ra tôi,em có đến tìm tôi,hay sẽ bỏ rơi tôi lại như mùa hè năm đóEm sẽ không biết đâuVậy thì…Đôi mắt khẽ nhắm chặt,đừng nhìn tôi như vậy,đôi mắt này đã tìm em tới khô lại rồi,đừng bắt nó phải bỏng rát hơn nữaTôi có thể không sao saoEm nghĩ tôi có thể không có chuyện gì saoKhẽ lắc đầu thay câu trả lời- Tôi mệt rồi,tôi về trước“Tạm biệt anh Đô La“Tạm biệt em”Thiên bước vộiAnh ấy đang chạy trốn saoAnh tìm ra cô ấy rồiCô ấy đang mong anh đấyCô ấy đang tìm anh đấyCô ấy đang đợi anh đấyAnh hãy đến,nói với cô ấy rằng anh đây rồiTại sao anh lại chạy trốn như nàyTại sao khi tìm thấy rồi,anh không cất nó lại mà lại quay lại,lại muốn trốn tránh,lại không thể nói lấy một lời để cô ấy nhận ra anhAnh muốn bỏ cô ấy lại ư8 năm trước,là cô ấy bỏ rơi anh trướcĐến bây giờ,có phải đến lượt anh sẽ bỏ rơi cô ấy lại8 năm trước,cô ấy đến bên anh,mở ra cho anh một cuộc sống mới8 năm sau,cô ấy đến trước anh,cào xé trái tim anhTại sao 8 năm trước cô ấy bỏ anh lạiCó phải kho đó tôi chỉ là đứa trẻ trong cô nhi việnCó phải khi đó tôi chỉ là đứa trẻ lang thangTại sao em đến mở ra ánh sáng mới cho tôi,rồi đóng sầm nó lạiEm tàn nhẫn,em thật sự rất tàn nhẫnChiếc xe hòa vào dòng người,chạy thật nhanh thật nhanhGiống như cậu bé Đô La 8 tuổi năm đó,chạy thật nhanh,sợ rằng cô bé không tìm thấy anhTiếng gào thét hòa lẫn trong tiếng còi xe vang dội trên đường dài.- Cậu ta sao vậy nhỉ- Em làm sao biết được- Hay do anh nhỉ-Phong nhướn mày ngẫm nghĩ- Anh?- Ừ- Anh cứ việc cho là như anh nghĩ- Này đàn ông rất nhạy cảm đó,bọn anh hiểu nhau hơn bọn em đấy- Vậy anh thấy như nào- Một là anh ta ghen-Phong kê ly cà phê mới được cô phục vụ đưa lên- Ghen?- Đường Đường giương tròn đôi mắt- Anh ta kiếm cớ để đi vì chưa có gì với em,nhưng trong lòng có thể ghen- Em sẽ tự đi về trước- Này thôi,anh đang suy đoán mà. Cũng có thể…chắc không thể,anh cũng chẳng biết nói saoĐường Đường nhướn mày. Có thể mà chắc không thể. Anh đang cảm thấy những gì chứ.- 2 ngày nữa em đi làm thì sẽ bình thường thôi- Chắc vậy thôi- Em vẫn thắc mắc à- Một chút thôi-Đường Đường chun mũi,tự dưng anh ta thay đổi như vậy,sự tò mò không nhiều thì ít cũng đã được gợi lên.- Có thể em kể cảm động quá rồi,khiến cậu ta đơ ra nghĩ ngợi,trông cứ như đang nghe kể lại chuyện của mìnhChuyện của anh ta?Làm gì có chứAnh ta là một giám đốc tập đoàn lớn bậc nhấtCô chỉ là một đứa trẻ sống trong nhà bạn bố mẹ khi bố mẹ mấtGiữa anh và cô,thực chất không có mối quan hệ nào,ngoài việc cô làm việc ở công ty anh taĐúng là cô có kể với anh ta về cậu bé mùa hè,nhưng anh ta là Hào Thiên,là người thừa kế RUBI lớn nhất Á Châu,đâu liên quan đến cậu bé đó,sao có thể chạm đến kí ức của anh ta chứKhông thể nào- Không thể nào- Anh không biết,cậu ta có phản ứng đó,nếu không phải vì chạm đến điều gì đó quan trọng,sẽ không suy nghĩ tới lặng im không biết gì như thếĐiều quan trọng với anh ta,cô đã chạm đến ưNhững gì cô kể,đâu liên quan đến anh ta,sao có thể là quan trọng chứAnh ta,thế nào,cô cũng đâu chen vào,đâu liên quan gì đến cô- Cũng không liên quan em,bỏ điNhưng,sao lần này,hình ảnh buồn bã đó cứ hiện lên,khiến cô thấy không vuiNhưng,sao lần này,đôi mắt đó,nhìn cô,buồn lắm

Đôi mắt đẹp mở to

Anh ta gọi tên cô gái đấy đấy

Anh ta gọi tên cô bé mùa hè đấy đấy

Cô bé mùa hè trước mặt anh đấy,anh tìm thấy rồi đấy

Cái tên đấy xoáy vào màng nhĩ mỏng manh,giòn tan trong không gian

- Đường Đường

Đường Đường

Cô bé ở đây,ngay trước mặt anh đấy

Cô bé dạy anh những chữ viết đầu tiên ở cô nhi viện đấy

Cô bé theo chân anh những trưa hè,cười toe dưới nắng,lon ton cùng anh những ngày khổ cực đấy

Cô bé bỏ anh lại 8 năm xa xôi đấy

Cô bé anh đi tìm cho đến khi tỉnh lại trong bệnh viện đấy

Cô bé lì lợm trong trái tim anh không bỏ đi đấy

Đường Đường đấy

Cô ấy trước mặt anh đấy,rõ nét

Sao anh còn ngồi lặng ở đấy

Sao anh còn không gọi cô ấy

Sao anh còn không đến trước cô ấy,nói với cô ấy anh chính là người cô ấy đi tìm

Sao thế này,cái chân anh sao nó cứng đờ,miệng anh muốn nói,nhưng sao nhìn nụ cười đấy,anh không thể gọi cô ấy,nói cho cô ấy nghe

Những gì anh làm là anh ngồi đấy,lặng lẽ nhìn người gọi tên cô đấy đến gần họ

- Tưởng em bỏ về rồi

- Anh cứ thử đến muộn 1 tiếng nữa xem

Phong cười trừ,đôi mày khẽ nhíu lại khi chàng trai lạ trước mắt anh lặng lẽ

- Đây là…

- Đây là người em sắp làm việc cùng

- À,chào anh

- Này,anh sao thế,đây là anh tôi

- Không sao Đường

- Này,anh có sao không,Thiên

Hào Thiên im lặng,anh nói gì,anh phải nói gì bây giờ

“Anh tên là gì để mai em còn gọi”

“Anh tên là Đô La”

Tôi là Đô La mà,em không còn nhớ sao

Tôi là Đô La mà,em không nhận ra tôi sao

Tôi là Đô La mà,em gọi tên tôi một lần nữa đi

- Thiên,anh làm sao đấy

Em sẽ không nhớ đâu

Em sẽ không nhận ra đâu

Nếu em nhận ra tôi,em có gọi tôi giống khi tôi 12 tuổi không

Nếu em nhận ra tôi,em có đến bên tôi,nắm tay tôi giống khi tôi 12 tuổi không

Nếu em nhận ra tôi,em có đến tìm tôi,hay sẽ bỏ rơi tôi lại như mùa hè năm đó

Em sẽ không biết đâu

Vậy thì…

Đôi mắt khẽ nhắm chặt,đừng nhìn tôi như vậy,đôi mắt này đã tìm em tới khô lại rồi,đừng bắt nó phải bỏng rát hơn nữa

Tôi có thể không sao sao

Em nghĩ tôi có thể không có chuyện gì sao

Khẽ lắc đầu thay câu trả lời

- Tôi mệt rồi,tôi về trước

“Tạm biệt anh Đô La

“Tạm biệt em”

Thiên bước vội

Anh ấy đang chạy trốn sao

Anh tìm ra cô ấy rồi

Cô ấy đang mong anh đấy

Cô ấy đang tìm anh đấy

Cô ấy đang đợi anh đấy

Anh hãy đến,nói với cô ấy rằng anh đây rồi

Tại sao anh lại chạy trốn như này

Tại sao khi tìm thấy rồi,anh không cất nó lại mà lại quay lại,lại muốn trốn tránh,lại không thể nói lấy một lời để cô ấy nhận ra anh

Anh muốn bỏ cô ấy lại ư

8 năm trước,là cô ấy bỏ rơi anh trước

Đến bây giờ,có phải đến lượt anh sẽ bỏ rơi cô ấy lại

8 năm trước,cô ấy đến bên anh,mở ra cho anh một cuộc sống mới

8 năm sau,cô ấy đến trước anh,cào xé trái tim anh

Tại sao 8 năm trước cô ấy bỏ anh lại

Có phải kho đó tôi chỉ là đứa trẻ trong cô nhi viện

Có phải khi đó tôi chỉ là đứa trẻ lang thang

Tại sao em đến mở ra ánh sáng mới cho tôi,rồi đóng sầm nó lại

Em tàn nhẫn,em thật sự rất tàn nhẫn

Chiếc xe hòa vào dòng người,chạy thật nhanh thật nhanh

Giống như cậu bé Đô La 8 tuổi năm đó,chạy thật nhanh,sợ rằng cô bé không tìm thấy anh

Tiếng gào thét hòa lẫn trong tiếng còi xe vang dội trên đường dài.

- Cậu ta sao vậy nhỉ

- Em làm sao biết được

- Hay do anh nhỉ-Phong nhướn mày ngẫm nghĩ

- Anh?

- Ừ

- Anh cứ việc cho là như anh nghĩ

- Này đàn ông rất nhạy cảm đó,bọn anh hiểu nhau hơn bọn em đấy

- Vậy anh thấy như nào

- Một là anh ta ghen-Phong kê ly cà phê mới được cô phục vụ đưa lên

- Ghen?- Đường Đường giương tròn đôi mắt

- Anh ta kiếm cớ để đi vì chưa có gì với em,nhưng trong lòng có thể ghen

- Em sẽ tự đi về trước

- Này thôi,anh đang suy đoán mà. Cũng có thể…chắc không thể,anh cũng chẳng biết nói sao

Đường Đường nhướn mày. Có thể mà chắc không thể. Anh đang cảm thấy những gì chứ.

- 2 ngày nữa em đi làm thì sẽ bình thường thôi

- Chắc vậy thôi

- Em vẫn thắc mắc à

- Một chút thôi-Đường Đường chun mũi,tự dưng anh ta thay đổi như vậy,sự tò mò không nhiều thì ít cũng đã được gợi lên.

- Có thể em kể cảm động quá rồi,khiến cậu ta đơ ra nghĩ ngợi,trông cứ như đang nghe kể lại chuyện của mình

Chuyện của anh ta?

Làm gì có chứ

Anh ta là một giám đốc tập đoàn lớn bậc nhất

Cô chỉ là một đứa trẻ sống trong nhà bạn bố mẹ khi bố mẹ mất

Giữa anh và cô,thực chất không có mối quan hệ nào,ngoài việc cô làm việc ở công ty anh ta

Đúng là cô có kể với anh ta về cậu bé mùa hè,nhưng anh ta là Hào Thiên,là người thừa kế RUBI lớn nhất Á Châu,đâu liên quan đến cậu bé đó,sao có thể chạm đến kí ức của anh ta chứ

Không thể nào

- Không thể nào

- Anh không biết,cậu ta có phản ứng đó,nếu không phải vì chạm đến điều gì đó quan trọng,sẽ không suy nghĩ tới lặng im không biết gì như thế

Điều quan trọng với anh ta,cô đã chạm đến ư

Những gì cô kể,đâu liên quan đến anh ta,sao có thể là quan trọng chứ

Anh ta,thế nào,cô cũng đâu chen vào,đâu liên quan gì đến cô

- Cũng không liên quan em,bỏ đi

Nhưng,sao lần này,hình ảnh buồn bã đó cứ hiện lên,khiến cô thấy không vui

Nhưng,sao lần này,đôi mắt đó,nhìn cô,buồn lắm

Hương Mùa HèTác giả: Hà NaNaChiều lất phất mưa,những hạt mưa ẩm ướt,lất phất,chăm chỉ lặng lẽ trượt ngoài cửa kính,trôi từng dòng nhỏ xuống như những hạt nước mắt nhẹ nhàng,không hẹn khi nào sẽ ngừng rơi. Đường Đường ngắm thành phố trên tầng 5 quán cà phê Teen với một cốc cacao ấm áp. Đôi mắt tròn to dưới hàng mi cong dày nhìn xuống dòng người bé xíu dưới làn nước ẩm ướt,dai dẳng,bẩn thỉu. Những ngón tay thon trắng lướt trên màn hình cảm ứng,camera mở,khung cảnh thành phố bé xíu phủ bởi cơn mưa nhỏ hiện trên màn hình điện thoại. Thành phố thật đẹp. “Thêm một tấm nữa rồi”. Đôi môi hồng khẽ mỉm cười. Mỗi chiều cuối tuần Đường Đường lại ở trên quán cà phê,nhấm nháp và chụp ảnh. “Vẫn chưa thấy cậu đâu” Đôi mắt tròn cụp xuống. Đường Đường chụp không biết bao nhiêu tấm ảnh nhưng vẫn không thấy cậu bé năm đó. “ Mình vẫn ở đây mà nhưng vẫn không tìm được cậu”. “ Mình vẫn ở đây mà nhưng cậu vẫn không tới” Đường Đường 8 tuổi và cậu bé Đô La 12 tuổi,cậu bé mùa hè năm đó cùng chạy với cô trên bãi cát trắng in lấm dấu chân,… Đôi mắt đẹp mở toAnh ta gọi tên cô gái đấy đấyAnh ta gọi tên cô bé mùa hè đấy đấyCô bé mùa hè trước mặt anh đấy,anh tìm thấy rồi đấyCái tên đấy xoáy vào màng nhĩ mỏng manh,giòn tan trong không gian- Đường ĐườngĐường ĐườngCô bé ở đây,ngay trước mặt anh đấyCô bé dạy anh những chữ viết đầu tiên ở cô nhi viện đấyCô bé theo chân anh những trưa hè,cười toe dưới nắng,lon ton cùng anh những ngày khổ cực đấyCô bé bỏ anh lại 8 năm xa xôi đấyCô bé anh đi tìm cho đến khi tỉnh lại trong bệnh viện đấyCô bé lì lợm trong trái tim anh không bỏ đi đấyĐường Đường đấyCô ấy trước mặt anh đấy,rõ nétSao anh còn ngồi lặng ở đấySao anh còn không gọi cô ấySao anh còn không đến trước cô ấy,nói với cô ấy anh chính là người cô ấy đi tìmSao thế này,cái chân anh sao nó cứng đờ,miệng anh muốn nói,nhưng sao nhìn nụ cười đấy,anh không thể gọi cô ấy,nói cho cô ấy ngheNhững gì anh làm là anh ngồi đấy,lặng lẽ nhìn người gọi tên cô đấy đến gần họ- Tưởng em bỏ về rồi- Anh cứ thử đến muộn 1 tiếng nữa xemPhong cười trừ,đôi mày khẽ nhíu lại khi chàng trai lạ trước mắt anh lặng lẽ- Đây là…- Đây là người em sắp làm việc cùng- À,chào anh- Này,anh sao thế,đây là anh tôi- Không sao Đường- Này,anh có sao không,ThiênHào Thiên im lặng,anh nói gì,anh phải nói gì bây giờ“Anh tên là gì để mai em còn gọi”“Anh tên là Đô La”Tôi là Đô La mà,em không còn nhớ saoTôi là Đô La mà,em không nhận ra tôi saoTôi là Đô La mà,em gọi tên tôi một lần nữa đi- Thiên,anh làm sao đấyEm sẽ không nhớ đâuEm sẽ không nhận ra đâuNếu em nhận ra tôi,em có gọi tôi giống khi tôi 12 tuổi khôngNếu em nhận ra tôi,em có đến bên tôi,nắm tay tôi giống khi tôi 12 tuổi khôngNếu em nhận ra tôi,em có đến tìm tôi,hay sẽ bỏ rơi tôi lại như mùa hè năm đóEm sẽ không biết đâuVậy thì…Đôi mắt khẽ nhắm chặt,đừng nhìn tôi như vậy,đôi mắt này đã tìm em tới khô lại rồi,đừng bắt nó phải bỏng rát hơn nữaTôi có thể không sao saoEm nghĩ tôi có thể không có chuyện gì saoKhẽ lắc đầu thay câu trả lời- Tôi mệt rồi,tôi về trước“Tạm biệt anh Đô La“Tạm biệt em”Thiên bước vộiAnh ấy đang chạy trốn saoAnh tìm ra cô ấy rồiCô ấy đang mong anh đấyCô ấy đang tìm anh đấyCô ấy đang đợi anh đấyAnh hãy đến,nói với cô ấy rằng anh đây rồiTại sao anh lại chạy trốn như nàyTại sao khi tìm thấy rồi,anh không cất nó lại mà lại quay lại,lại muốn trốn tránh,lại không thể nói lấy một lời để cô ấy nhận ra anhAnh muốn bỏ cô ấy lại ư8 năm trước,là cô ấy bỏ rơi anh trướcĐến bây giờ,có phải đến lượt anh sẽ bỏ rơi cô ấy lại8 năm trước,cô ấy đến bên anh,mở ra cho anh một cuộc sống mới8 năm sau,cô ấy đến trước anh,cào xé trái tim anhTại sao 8 năm trước cô ấy bỏ anh lạiCó phải kho đó tôi chỉ là đứa trẻ trong cô nhi việnCó phải khi đó tôi chỉ là đứa trẻ lang thangTại sao em đến mở ra ánh sáng mới cho tôi,rồi đóng sầm nó lạiEm tàn nhẫn,em thật sự rất tàn nhẫnChiếc xe hòa vào dòng người,chạy thật nhanh thật nhanhGiống như cậu bé Đô La 8 tuổi năm đó,chạy thật nhanh,sợ rằng cô bé không tìm thấy anhTiếng gào thét hòa lẫn trong tiếng còi xe vang dội trên đường dài.- Cậu ta sao vậy nhỉ- Em làm sao biết được- Hay do anh nhỉ-Phong nhướn mày ngẫm nghĩ- Anh?- Ừ- Anh cứ việc cho là như anh nghĩ- Này đàn ông rất nhạy cảm đó,bọn anh hiểu nhau hơn bọn em đấy- Vậy anh thấy như nào- Một là anh ta ghen-Phong kê ly cà phê mới được cô phục vụ đưa lên- Ghen?- Đường Đường giương tròn đôi mắt- Anh ta kiếm cớ để đi vì chưa có gì với em,nhưng trong lòng có thể ghen- Em sẽ tự đi về trước- Này thôi,anh đang suy đoán mà. Cũng có thể…chắc không thể,anh cũng chẳng biết nói saoĐường Đường nhướn mày. Có thể mà chắc không thể. Anh đang cảm thấy những gì chứ.- 2 ngày nữa em đi làm thì sẽ bình thường thôi- Chắc vậy thôi- Em vẫn thắc mắc à- Một chút thôi-Đường Đường chun mũi,tự dưng anh ta thay đổi như vậy,sự tò mò không nhiều thì ít cũng đã được gợi lên.- Có thể em kể cảm động quá rồi,khiến cậu ta đơ ra nghĩ ngợi,trông cứ như đang nghe kể lại chuyện của mìnhChuyện của anh ta?Làm gì có chứAnh ta là một giám đốc tập đoàn lớn bậc nhấtCô chỉ là một đứa trẻ sống trong nhà bạn bố mẹ khi bố mẹ mấtGiữa anh và cô,thực chất không có mối quan hệ nào,ngoài việc cô làm việc ở công ty anh taĐúng là cô có kể với anh ta về cậu bé mùa hè,nhưng anh ta là Hào Thiên,là người thừa kế RUBI lớn nhất Á Châu,đâu liên quan đến cậu bé đó,sao có thể chạm đến kí ức của anh ta chứKhông thể nào- Không thể nào- Anh không biết,cậu ta có phản ứng đó,nếu không phải vì chạm đến điều gì đó quan trọng,sẽ không suy nghĩ tới lặng im không biết gì như thếĐiều quan trọng với anh ta,cô đã chạm đến ưNhững gì cô kể,đâu liên quan đến anh ta,sao có thể là quan trọng chứAnh ta,thế nào,cô cũng đâu chen vào,đâu liên quan gì đến cô- Cũng không liên quan em,bỏ điNhưng,sao lần này,hình ảnh buồn bã đó cứ hiện lên,khiến cô thấy không vuiNhưng,sao lần này,đôi mắt đó,nhìn cô,buồn lắm

Chương 17